Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2306: Chí tôn giận dữ, thi phục khắp nơi!



- Loại rác rưởi như ngươi mà cũng xứng đạp trên đầu ta, đi chết đi!

Lăng Tiếu thoáng cau mày, hồn lực vô hình vọt ra, trực tiếp oanh thẳng vào trong đầu tên bán thủy thần.

Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lực lượng tên kia biến mất, thân thể nặng nề rơi xuống giữa không trung.

Mọi người cả kinh ngây dại!

Một bán thủy thần thậm chí cũng không chịu nổi ánh mắt của đối phương, không hiểu vì sao mất hẳn sinh cơ mà chết!

Lúc này một thần vương đỉnh bên cạnh Ảnh Vĩnh Cao tựa hồ nhận ra Lăng Tiếu, mang theo vẻ kinh hoảng nói:

- Hắn…hắn chính là hậu nhân Hồn tộc có mang theo ma cô!

- Cái gì, như thế nào chính là hắn!

Thân thể Ảnh Vĩnh Cao như rơi xuống hầm băng, hai chân mềm nhũn ra.

Mấy chục năm trước trong Ma Hồn thành liên tục tử vong hai thành chủ, chính là do thanh niên trước mắt gây nên, con của hắn lại đi đắc tội sát tinh kia, ngẫm lại làm hắn thật muốn chết.

- Mãn trưởng lão, mau…mau lên, mọi người cùng nhau giết chết hắn!

Ảnh Vĩnh Cao quát to.

Ai ngờ những người khác chỉ lấy tên bán thủy thần còn lại làm chủ yếu, hắn không ra lệnh ai dám đi lên, vừa rồi đã chết một bán thủy thần, bọn hắn dựa vào cái gì gọi nhịp với người ta!

- Các hạ chính là tân tấn chí tôn dược thần Lăng Tiếu đại nhân của Thiên Long môn?

Tên bán thủy thần kia vẫn còn có chút trấn định, mang theo vài phần kinh hoảng nhìn chằm chằm Lăng Tiếu hỏi.

Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian chờ chí tôn thủy thần trong tộc chạy tới.

Lăng Tiếu coi thường hết thảy, đem Ảnh Hoảng ném cho Bại Gia Tử nói:

- Tử Tử, chặt đứt tứ chi hắn, đem hắn dán lên tường thành, để cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!

- Ngươi dám, ta liều mạng với ngươi!

Ảnh Vĩnh Cao sốt ruột rống lên một tiếng, liều lĩnh vọt tới.

- Vĩnh Cao trở lại cho ta!

Tên bán thủy thần nháy mắt bắt lấy Ảnh Vĩnh Cao quát.

- Yên tâm đi, các ngươi không ai chạy thoát, kết cục cũng như bọn họ!

Lăng Tiếu nhìn thoáng qua vài thi thể treo trên tường thành, lửa giận bừng lên, rốt cục bão nổi!

Lăng Tiếu chưa bao giờ tùy tiện nổi giận với người khác, cũng chưa bao giờ vô duyên cớ đi giết người.

U Ảnh tộc vốn là địch nhân của Hồn tộc, Lăng Tiếu sớm muộn cũng sẽ tiêu diệt bọn hắn.

Nhưng Lăng Tiếu đã suy nghĩ, hắn chỉ phụ trách tiêu diệt ngoài chí tôn, những người khác để lại cho Hồn tộc ngày sau chậm rãi tiêu diệt.

Có áp lực mới có thể làm cho Hồn tộc quyết chí tự cường, đây là nguyên nhân lúc trước Lăng Tiếu lưu lại họ ở tại đây.

Nhưng mà hiện tại Lăng Tiếu cực kỳ hối hận.

Ý định của hắn không sai, nhưng hắn lại xem nhẹ thực lực của Hồn tộc thật quá thấp, mặc dù hắn lưu chuẩn bị, nhưng chỉ canh giữ ở trong Hồn tộc, mà người bên trong một khi đi ra ngoài lại không có hậu thuẫn.

Vì vậy mới phát sinh chuyện Vân Thiên bị người khi phụ suýt nữa mất mạng!

Lăng Tiếu phải phụ trách với chính bản thân mình, cho nên những kẻ trước mắt đều phải chết, xem như hắn thay đồ đệ tiết hận!

Trong Thiên Vực có quy củ bất thành văn, chí tôn không thể dễ dàng động thủ trong Thiên Vực, phá hư địa giới hoàn cảnh sinh tồn của các địa vực.

Nhưng điều này giới hạn giữa cuộc chiến của các chí tôn mà thôi.

Nếu chí tôn muốn đối phó người thực lực kém hơn, căn bản không cần phá hư một ngọn cây cọng cỏ cũng có thể giết địch, tự nhiên không bị quy củ làm ảnh hưởng.

Cho nên Lăng Tiếu xuất thủ không chút bận tâm.

Khí thế cường đại bạo phát, hai tay hắn hóa thành trảo ảnh hướng mười mấy người chộp tới.

Tên bán thủy thần phản ứng nhanh nhất, muốn bức lui, nhưng vẫn bị một kim chưởng vỗ vào đan điền.

Phốc!

Hắn chỉ cảm thấy đan điền đau đớn, toàn bộ lực lượng tiết ra ngoài, mất đi lực lượng khổ tu muôn đời.

Những người khác cũng như hắn, tiếng kêu thảm thiết vang lên một mảnh, bị Lăng Tiếu phế đi đan điền, bị lôi kéo bay tới nện thẳng lên tường thành.

- Dám đụng tới đồ đệ của ta, các ngươi từ từ hưởng thụ đãi ngộ đồng dạng đi!

Lăng Tiếu vung ngón tay, từng đạo lực lượng ám kình trực tiếp đánh tới thân thể bọn hắn, đem tứ chi cùng kinh mạch cắt đứt, ghim thẳng vào trong tường thành, máu tươi rơi xuống dưới nhìn thật dữ tợn dọa người.

Chí tôn giận dữ, thi phục khắp nơi!

Mà nay Lăng Tiếu giận dữ, tường thành hóa thành thi, máu tươi lóa mắt!

- Lăng…Lăng Tiếu, ngươi dám hạ thủ tàn nhẫn ở Ma Hồn thành, lão tổ tông chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi!

Bán thủy thần mang theo sắc mặt vô cùng oán độc nhìn Lăng Tiếu mắng.

- Tử Tử, thay ta đánh vỡ miệng hắn!

Lăng Tiếu không thèm nhìn hắn, trực tiếp phân phó Bại Gia Tử động thủ.

Bại Gia Tử thật hưng phấn quát:

- Được, ta đi!

Dứt lời hắn bay đến bên cạnh tên bán thủy thần trực tiếp oanh thẳng ra một quyền.

Hắn ra tay không phân nặng nhẹ, một quyền đánh mặt tên thủy thần biến dạng.

Tên bán thủy thần giãy dụa vài cái, không ngờ lại chết tại chỗ!

Không có biện pháp, đan điền của hắn đã bị phế bỏ, sinh cơ đã mất, làm sao nhận nổi một quyền của Bại Gia Tử.

- Lão đại, ta…ta đánh chết hắn!

Bại Gia Tử có chút ngượng ngùng gãi đầu nói.

Lăng Tiếu đáp:

- Đánh chết thì đánh chết, không có gì quan trọng!

Những người ở phương xa nhìn thấy một màn này lập tức tứ tán, có bao xa lăn bao xa.

Bọn hắn không dám tiếp tục nhìn xem, thật là đáng sợ, thật quá cường đại!

Bọn hắn sợ mình tiếp tục lưu lại, bị ngộ nhận là người của U Ảnh tộc vậy phiền toái lớn.

Mà những thành vệ của U Ảnh tộc chạy tới liền ngừng lại, thậm chí không có dũng khí xông tới, lập tức cút ra thật xa.

Không cần phải nói có người đã chạy về báo tin cho U Ảnh tộc.

Bên trong Ma Hồn thành, đường phố biến thành quạnh quẽ, không ít người thực lực cường đại bỏ chạy thật xa, mà dân chúng bình thường chỉ có thể đóng chặt cửa nhà, hi vọng chuyện giết chóc này nhanh chóng trôi qua.

Ảnh Hoảng lúc này đã sợ đến chết ngất!

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới mình bắt giữ mấy tên nhà quê lại nhảy ra vị sư phụ đáng sợ như vậy, trong lòng vô cùng hối hận!

Nhưng hiện tại hối hận có ích lợi gì, lực lượng đã mất, tứ chi chặt đứt, đã đau đớn muốn chết.

Cùng chung cảm thụ với hắn còn có cha hắn Ảnh Vĩnh Cao, hiện tại hắn hoàn toàn tuyệt vọng, nếu lúc trước hắn có thể ước thúc con mình, đừng quá háo sắc thì quá tốt.

Những thần vương khác đều hận chết Ảnh Hoảng, chỉ vì một nữ nhân lại làm cho lực lượng của bọn hắn bị phế sạch, quả thật còn khó chịu hơn giết chết bọn họ.

Nếu thủy lão trong tộc chậm trễ cứu viện, chỉ sợ họ chỉ còn con đường chết!

- Lão đại, cứ cho bọn hắn chậm rãi chết như vậy sao? Sao không giải quyết dứt khoát?

Bại Gia Tử đi tới gần hỏi.

- Muốn giết bọn hắn dễ như trở tay, nhưng ta muốn làm cho bọn hắn còn khó chịu hơn so với cái chết, Tử Tử, ngươi đi chế tạo chút không khí, đừng để cho bọn hắn an tĩnh như vậy!

Lăng Tiếu vừa nói vừa hỏa táng thi thể đồng bạn của Vân Thiên.

Lăng Tiếu tạm thời không để ý tới bọn hắn, bởi vì hắn đã nhận thấy được một chí tôn thủy thần của U Ảnh tộc âm thầm đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.