Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2311: Niết Bàn nguy cơ!



Ảnh Lực cũng nói:

- Thần thể của ta tuy đã khôi phục, nhưng mà…trong khoảng thời gian ngắn đừng mong tiếp tục tiến một bước!

Thần thể nhiều lần nứt vỡ sẽ tạo thành tổn thương thật lớn tới căn cơ, sẽ tổn thất không ít tinh huyết, mặt ngoài nhìn vào như không có chuyện gì, nhưng cất giấu bệnh riêng, nếu không tận tình dưỡng thương chỉ sợ phải dừng bước ở nơi này.

- Tiểu hỗn đản kia chỉ là tân tấn chí tôn, lại có được thực lực cùng người giúp đỡ cường đại như vậy, chẳng lẽ là hộ pháp trưởng lão mà Kim tộc nhân đưa cho hắn!

Lão tộc trưởng phẫn nộ nói.

Lúc này một thủy thần chí tôn cao giai lên tiếng:

- Nghe nói hắn là chí tôn dược thần duy nhất trong địa vực chúng ta, bên cạnh hắn có được hộ pháp cấp bậc cao cũng không thần kỳ.

Ngừng một chút hắn lại nói:

- Ta chỉ muốn biết vì sao tộc chúng ta lại biến thành kẻ địch của hắn, chỉ phải hiểu biết nguyên nhân mới có thể giải quyết vấn đề!

Quyền lực của người này không kém lão tộc trưởng, bởi vì hắn cũng là đại trưởng lão hai đời, thực lực còn cao hơn lão tộc trưởng.

Sau đó những vị thủy lão cùng tộc trưởng hiện tại đều bẩm báo nguyên nhân, không dám giấu diếm mảy may.

- Nếu nói như vậy sở dĩ tiểu hỗn đản kia trở ngại với tộc ta là bởi vì tiểu Ngạo gây ra?

Đại trưởng lão lộ thần sắc bất mãn nói.

- Sự kiện kia trôi qua đã lâu, mà tộc của chúng ta cũng bị gãy vài vị trưởng lão, mấy chục năm qua hắn chưa từng đi tìm chúng ta phiền phức, lần này có thể vì trùng hợp, con trai của Ảnh Vĩnh Cao bắt giữ đồ đệ của tiểu hỗn đản kia, bức chết thê tử của đồ đệ hắn, mới khiến cho hắn tức giận như vậy!

Tộc trưởng đương kim lên tiếng giải thích.

Hắn cũng không muốn đem toàn bộ tai họa trút lên người Ảnh Ngạo, dù sao đó cũng là tiểu nhi tử của hắn.

Người có mặt đều rõ ràng hai chuyện này quan hệ lớn lao, bởi U Ảnh tộc đắc tội Lăng Tiếu trước, sau đó lại tham lam Long Phượng Thần Cô của hắn, vì vậy mới khiến thù oán như hôm nay.

Chỉ là bọn hắn không làm gì được Lăng Tiếu, đã có hai chí tôn đi ra nhưng cuối cùng phải bỏ chạy, làm cho bọn hắn cảm nhận được sự tình ác liệt.

Trải qua thương nghị, mặc kệ làm sao xung đột với Lăng Tiếu, bọn hắn tuyệt đối không thể buông tha cho hắn, quyết định dốc hết thảy lực lượng đối phó Lăng Tiếu, lại phái người liên hệ với những cổ tộc khác, cuối cùng kéo cả Ma Hổ tộc xuống nước, bởi vì Ma Hổ tộc từng liên thủ đối phó Hồn tộc, rất xem trọng Long Phượng Thần Cô, mặt khác giữa Ma Hổ tộc cùng Kim tộc còn có cừu hận không nhỏ.

Khi bọn hắn thương lượng việc này đều không nhìn thấy trong mắt Ảnh Lực hiện lên vài phần lệ mang, rất nhanh biến mất không thấy.

Cùng lúc đó Lăng Tiếu đã mang theo Bại Gia Tử rời xa Ma Hồn thành.

Nhưng hắn cũng không đi tới chỗ ở của Hồn tộc mà đi về hướng ngược lại.

Mục đích chính là làm U Ảnh tộc không biết hắn muốn đi đâu.

Vạn nhất bị U Ảnh tộc truy tung biết được nơi ở của Hồn tộc, vậy thật nguy hiểm.

Hắn nhất định phải thật cẩn thận, không thể sơ sót.

Lăng Tiếu hạ xuống một dãy sơn mạch, mở một động phủ, lập tức triệu ra Vân Thiên.

Nếu không đem lực lượng dư thừa hút ra thân thể hắn, chỉ sợ hắn không phải niết bàn sống lại mà bị trướng lớn nổ chết, hồn phi phách tán.

Chỉ thấy hiện tại Vân Thiên đã khôi phục sinh cơ bàng bạc, quần áo đã bị hỏa diễm hủy diệt, cơ thể đỏ bừng, kinh mạch lưu động lực lượng mãnh liệt, tựa hồ tùy thời sẽ bị trướng bạo.

A a!

Hai tay Vân Thiên chống dưới mặt đất, không ngừng kêu thét, lộ ra bộ dáng hết sức thống khổ.

Trong mắt hắn mang theo tơ máu nói:

- Sư…sư phụ, đệ…đệ tử nóng quá, thật là khó chịu!

- Thiên nhi kiên nhẫn một chút, bảo vệ tốt tâm thần, đừng làm cho ngoại ma quấy nhiễu, vi sư đến giúp ngươi!

Lăng Tiếu kinh quát một tiếng, một tay chộp xuống đỉnh đầu Vân Thiên.

Bàn tay của hắn nắm lấy đầu Vân Thiên, một cỗ hấp lực sản sinh, đem lực lượng dư thừa trong người Vân Thiên mạnh mẽ hấp thu đi ra.

Được Lăng Tiếu can dự, lực lượng của Vân Thiên liền phân hóa, màu đỏ trên thân dần dần nhạt hơn rất nhiều, kinh mạch dần dần thu liễm xuống.

Lăng Tiếu cảm nhận được khí tức Vân Thiên dần dần vững vàng, lập tức thu tay nói:

- Thiên nhi, bảo vệ chặt chẽ thiên linh, khơi thông huyệt khiếu kinh mạch, vạn lực quy nhất!

Không biết Vân Thiên có nghe được lời của Lăng Tiếu hay không, nhắm mắt co rút trên mặt đất, dù một loại phương thức kỳ quái tiến nhập thời điểm niết bàn cuối cùng.

Lăng Tiếu lui sang một bên, im lặng bảo hộ bên cạnh hắn, ánh mắt lộ ra vài phần may mắn.

Nếu không phải hắn cảm ứng được tình huống của Vân Thiên, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Vừa rồi hắn hấp thu bớt lực lượng cuồn cuộn kia, nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy được thật khổng lồ, không hổ là thần vật cấp bậc chí tôn.

Lăng Tiếu cũng tiến nhập trạng thái hấp thu lực lượng, luyện hóa cho mình dùng, cũng không thể để lãng phí.

Lực lượng Ngô Đồng quả thật hùng hậu, bằng không cũng không khả năng khiến người niết bàn sống lại.

Mấy ngày sau, Lăng Tiếu tỉnh lại trước tiên, thực lực đạt tới đê giai trung cấp.

Lăng Tiếu không nghĩ tới hắn cứu Vân Thiên một mạng lại giúp cho bản thân hấp thu lực lượng Ngô Đồng quả, thật sự làm hắn vô cùng kích động.

Lăng Tiếu nhìn qua Vân Thiên, hắn đã biến thành một hỏa kén, lực lượng cường đại bao vây hắn, tiến hành thuế biến niết bàn lần cuối cùng.

Lăng Tiếu nhủ thầm:

- Thiên nhi, sau này vi sư tuyệt đối không bỏ mặc ngươi một mình trưởng thành, có trải qua mưa gió mới thấy được cầu vồng, nhưng không phải ai cũng thừa nhận được nổi!

Hắn đã quyết định mang Vân Thiên về Thiên Long môn bồi dưỡng, người của Hồn tộc cũng phải có an bài mới, không thể để họ sinh sống bên cạnh địa bàn của cừu nhân.

Đảo mắt trôi qua thêm nửa tháng, hỏa kén rốt cục đã có động tĩnh!

Một đầu hỏa phượng niết bàn trùng sinh trong lửa đỏ!

Hỏa phượng ngẩng cao đầu bất khuất cùng kiêu ngạo, ngay sau đó thân hình chậm rãi di chuyển, hỏa sí mở ra, vỗ ra hỏa mang cùng sinh cơ bừng bừng cường đại, theo sau ngẩng mặt lên trời tê minh, khí lực nhìn qua càng thêm hoàn mỹ cường tráng.

Hỏa kén dần dần nứt vỡ, từng luồng bổn nguyên lực lượng cường đại khắp chung quanh tràn ngập cả động phủ, ánh lửa không ngừng lóe sáng.

Một đạo nhân ảnh chậm rãi xuất hiện, chính là Vân Thiên đã niết bàn sống lại.

Lăng Tiếu nhướng mày, hắn phát hiện lực lượng của Vân Thiên trướng cao, nhưng có một chút làm cho hắn khó hiểu, vì sao Vân Thiên vẫn giữ nguyên bộ dáng lão nhân như thế?

- Chẳng lẽ không thể phản lão hoàn đồng sao?

Trong lòng Lăng Tiếu khó sống nghĩ thầm.

Nhưng ngay lúc Vân Thiên chậm rãi đứng lên, trên người hắn chợt phát sinh biến hóa, làn da lại biến thành nứt nẻ.

- Đây…đây mới là thời khắc cuối cùng sao?

Lăng Tiếu thoáng kinh ngạc lẩm bẩm.

Chỉ thấy làn da trên người Vân Thiên bóc ra một tầng, hiện ra một tầng da mới bóng loáng như ngọc.

Bộ dáng của hắn biến thành anh tuấn trẻ tuổi, cơ thể ẩn chứa lực lượng cường đại cuồn cuộn, đây mới thật sự là niết bàn trùng sinh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.