Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2375: Tìm kiếm Cửu Thải Linh Lung thụ (2)



Dương Hải cũng lập tức theo sát ở phía sau mà đi.

Chớp mắt lại là hai cái thời thần qua đi, bọn họ như cũ ở trên thảo nguyên này nhanh chóng bay đi, Cửu Thải Linh Lung thần thụ kia như cũ ở chỗ không xa phát tán ra trận trận thần hà!

- Xem ra thật là có cổ quái! Không thể cứ tiếp tục như vậy được.

Lăng Tiếu dừng lại hạ xuống nói.

- Phong chủ, phải nghĩ biện pháp khác, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp!

Dương Hải nhăn nhẹ lông mày một chút nói.

Lúc này, bọn họ đã rời xa địa bàn của Mộc Văn tộc rồi, nếu là tiếp tục phi hành cũng không biết là đi đến nơi nào.

- Lăng Tiếu ca ca, vừa mới rồi bá bá kia không phải nói nói dụng tâm cảm ngộ một chút sao? Chúng ta cũng có thể thử một lần đấy!

Tiêu Linh đề nghị nói.

- Ngươi nói cũng không sai, chúng ta có lẽ đã bị mê hoặc, dụng tâm đi cảm thụ Cửu Thải Linh Lung thần thụ một chút có lẽ thật có thể đủ tìm được sự hiện hữu của nó!

Lăng Tiếu gật đầu đáp.

Nói xong, ba người đều là nhắm mắt lại bắt đầu lợi dụng thần niệm quét lấy hết thảy ở bốn phía này, cảm thụ tồn tại của Cửu Thải Linh Lung thần thụ.

Chỉ là Lăng Tiếu lại là phát hiện chỗ này chỗ này vẫn giống như nhìn bằng mắt thường, thảo địa, hoa tùng, tiểu linh vật... Đều tồn tại, liền ngay cả Cửu Thải Linh Lung thần thụ cũng ở đây, cũng không có phát hiện ra chỗ dị thường nào.

- Nếu như có Lục lão ở đây mà nói, cũng không cần cố hết sức như thế, lão nhất định có thể giúp ta cảm ứng được!

Lăng Tiếu mở bừng mắt lẩm bẩm nói.

Lúc này hắn ngoảnh mặt nhìn lại, lại phát hiện Tiêu Linh trước đó ở bên cạnh hắn đã không thấy bóng dáng rồi, chỉ có Dương Hải còn ở nguyên chỗ này.

Thần sắc của Lăng Tiếu trong nháy mắt đại biến, lập tức đối với Dương Hải quát lên:

- Lão Dương, Linh Nhi đi đâu rồi?

Dương Hải nhìn đông nhìn tây một cái, sau đó gấp gáp đáp:

- Vừa... Vừa mới rồi còn ở chỗ này, làm sao đột nhiên liền biến mất rồi?

Lăng Tiếu trong nháy mắt giận dữ:

- Chẳng lẽ là những tên Mộc Văn tộc kia làm trò quỷ!

Dương Hải lập tức khoát tay nói:

- Không... Sẽ không, bọn họ luôn luôn tâm tính ngay thẳng, sẽ không làm những thứ âm mưu quỷ kế này!

Dương Hải nhưng là sợ Lăng Tiếu phát khởi cuồng phong bão vũ, đó nhưng là phiền toái rồi.

Ở chỗ này nhưng là địa bàn của Mộc Văn tộc, cho dù Lăng Tiếu lại lợi hại hơn nữa cùng đừng mong ở chỗ này sính cường, đây nhưng là đối với Dương Hải hắn mà nói cũng không muốn Lăng Tiếu cùng Mộc Văn tộc phát sinh cái xung đột gì a!

- Nếu như không phải là bọn họ, còn có ai có thể vô thanh vô tức ở trước mặt chúng ta đem người bắt đi! Nhất định là bọn họ nhìn trúng Không Linh chi thể của Linh nhi mới làm như vậy, không được, ta nhất định phải đi tìm bọn họ đòi người!

Lăng Tiếu hết sức tức tối mà nói.

Hắn đã sớm phát hiện ra Mộc Văn tộc đối với Tiêu Linh có cách nhìn khác, bọn họ nói lên yêu cầu như vậy nhất định là vì mê hoặc ánh mắt của hắn, vì thể đem Tiêu Linh bắt đi.

Đang ở lúc Lăng Tiếu muốn trở về bên phía Mộc Văn tộc, Dương Hải ngăn ở trước người hắn nói:

- Phong chủ đừng gấp, đây nhất định là hiểu lầm đấy!

- Hiểu lầm cái gì, ở đây rõ ràng là có âm mưu, bằng không làm sao sẽ phát sinh ra chuyện như vậy được, Mộc Văn tộc bọn họ là muốn để cho chúng ta tìm Cửu Thải Linh Lung thần thụ, nhưng mà bọn họ vốn cùng Cửu Thải Linh Lung thần thụ một mực ở chung một chỗ, không thể nào không biết sự hiện hữu của nó, càng không cần chúng ta mang theo lời này, đây tuyệt đối là một cái bẫy!

Lăng Tiếu phẫn nộ quát, tiếp theo hắn đối với Dương Hải nói:

- Lão Dương ngươi tránh ra, bằng không đừng trách ta trở mặt không nhận người!

Quan ái của Lăng Tiếu đối với Tiêu Linh liền như thân muội muội của mình, tuyệt đối không cho phép nàng xảy ra chuyện gì, cho nên mới tức tối như thế.

Dương Hải cũng không có tránh ra, mà là tiếp tục nói:

- Phong chủ, ngươi phải tin tưởng ta, Mộc Văn tộc tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, chúng ta trở về cùng bọn họ hảo hảo nói một chút, nếu như Linh nhi tiểu thư có chuyện gì, Dương Hải ta nguyện ý đền mạng cho nàng.

Dương Hải hiểu rõ người của Mộc Văn tộc, nói đến chém đinh chặt sắt.

Vẻ mặt Lăng Tiếu âm trầm, cũng không tiện nói với Dương Hải cái gì, bởi vì Dương Hải nói đến phân thượng này có thể chứng minh Dương Hải đối với Mộc Văn tộc là hoàn toàn tín nhiệm, đây để cho hắn cảm thấy có chút khó chịu.

Người đi theo mình lại tín nhiệm người khác vô điều kiện, mà không phải là đứng về phía hắn, xác thật là để người khó có thể tiếp nhận được.

Lăng Tiếu nhìn Dương Hải một cái thật sâu, liền muốn quay trở lại Mộc Văn tộc hỏi một cái minh bạch.

Lúc này Dương Hải lại tiếp tục nói:

- Phong chủ, ngươi suy nghĩ một chút, lấy thực lực của ta và ngươi, coi như là cao cấp Chí tôn Thủy Thần ở chỗ này đều đừng nghĩ vô thanh vô tức mà đem Linh nhi tiểu thư mang đi, mà không để cho chúng ta một điểm phát hiện cũng không có, không có đạo lý này a!

- Ngươi muốn nói cái gì?

Lăng Tiếu nhíu lông mày một chút nói.

Hắn lãnh tĩnh lại, ngược lại cũng cảm thấy Dương Hải phân tích có chút đạo lý.

Dựa vào lực cảm ứng của hắn xác thật là người so với hắn caogiai hơn đều đừng nghĩ dễ dàng đem người ở bên cạnh hắn mang đi a!

- Ta... Ta là cảm thấy có thể là Cửu Thải Linh Lung thụ kia làm ra chuyện như vậy hay không đây?

Dương Hải thấp thỏm mà suy đoán nói.

- Cửu Thải Linh Lung thần thụ?

Lăng Tiếu hướng về phía Cửu Thải Linh Lung thầ thụ nhìn qua lẩm bẩm nói.

- Đúng vậy a, nếu như không phải là nó, còn có ai có thể làm đến vô thanh vô tức mà đem Linh nhi tiểu thư bắt đi được!

Dương Hải lập tức đáp.

Dương Hải nhìn Lăng Tiếu, trong mắt nhiều thêm vài phần chờ đợi, hắn thật lòng hi vọng Lăng Tiếu không nên đổ tội cho Mộc Văn tộc a!

Lăng Tiếu nghĩ một chút, sâu xa nói:

- Có lẽ ngươi nói đúng, chỗ này có cổ quái, Linh nhi có thể thật bị Cửu Thải Linh Lung thụ bắt đi rồi, có lẽ nàng đã nhìn thấy Cửu Thải Linh Lung thụ cũng nói không chừng!

Suy nghĩ cẩn thận một điểm này, Lăng Tiếu cảm thấy trách nhầm Dương Hải rồi, lập tức mang theo áy náy nói:

- Xin lỗi lão Dương, vừa mới rồi là ta có chút lo lắng, trách nhầm ngươi rồi!

Biết sai có thể sửa, đây là một trong những ưu điểm của Lăng Tiếu!

Cho dù là đối đãi với tùy tùng của mình, Lăng Tiếu cũng sẽ không đem sai liền cho thành đúng, để bọn họ vô duyên cớ bị ủy khuất!

Dương Hải liên tục khoát tay nói:

- Phong chủ cũng là quan tâm tới Linh nhi tiểu thư mà thôi, đây không có cái gì.

- Như vậy đi, ngươi đi về trước cùng Mộc Văn tộc câu thông việc này một chút, cho dù không phải là bọn họ làm cũng không thoát khỏi quan hệ, ta ở chỗ này tìm xem, thật sự không được lại trở về hội hợp!

Lăng Tiếu nói.

Dương Hải cũng biết lời này của Lăng Tiếu nói không sai, Mộc Văn tộc khẳng định là biết chuyện gì xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.