Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2497: Kiều Phong qua lại (1)



- Băng sơn này quá lớn, ta chỉ biết được phương vị đại khái, chỉ sợ muốn tìm ra không dễ dàng gì!

Lăng Tiếu thầm than một tiếng, lại tiếp tục nhanh chóng đào bới.

Mấy người khác cũng không dám lãnh đạm, nếu không tìm ra thân thể Kiều Phong, Băng Tộc bọn hắn chỉ sợ sẽ không sống khá giả.

Qua nửa ngày, một mảng lớn băng sơn đã bị hoàn toàn đào khoét ra.

Lăng Tiếu đã đào ra được mấy cổ băng thi, nhưng lại không thấy thân ảnh Kiều Phong đâu, trong nội tâm không nhịn được có chút lo lắng.

Lúc này, Băng Minh hoảng sợ nói:

- Bên này lại tìm được một cỗ thần thể!

Thanh âm của hắn vừa dứt, thân ảnh Lăng Tiếu đã cấp tốc đến bên cạnh hắn.

- Kiều gia gia!

Lăng Tiếu thấy rõ khối băng điêu lớn hơn mười mét kia nhịn không được kinh hô lên.

Trong băng điêu kia quả thật là Kiều Phong không thể nghi ngờ, trên mặt hắn bí mật mang theo vẻ vô cùng phẫn nộ, biểu lộ và động tác sinh sinh bị rất nhiều băng tinh đóng băng lấy, chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít rồi.

Lăng Tiếu không chút suy nghĩ, cầm khôi băng điêu này bay ra khỏi băng hàn chi địa, đến một nơi nhiệt độ bình thường trên không trung.

Thiên Hỏa tràng ra trong lòng bàn tay Lăng Tiếu, hắn muốn chậm rãi hòa tan khôi băng này, ngoài miệng lẩm bẩm nói:

- Hi vọng còn một đường sinh cơ!

Theo hỏa lực từ Thiên Hỏa lan tràn ra, những khối băng kia cũng dần dần tan rã.

Rất nhiều nước đá không ngừng nhỏ giọt xuống, băng điêu hơn mười mét kia dùng một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được nhỏ lại.

Lăng Tiếu gắt gao ngóng nhìn Kiều Phong, hy vọng có thể từ trong đó cảm ứng được một chút sinh cơ.

Đáng tiếc, hắn nhất định phải thất vọng rồi, Kiều Phong tựa hồ như thật sự không có bất kỳ khí tức nào cả.

Đúng lúc này, mấy người Băng Tộc kia đã bay lên.

Trong tay Lão tộc trưởng Băng tộc đã nhiều ra một khỏa nhân sâm trong suốt như băng, hình dáng nó như người, có đầu, tứ chi, thoạt nhìn giống như một đứa bé vậy, khí tức sinh cơ đậm đặc lan tràn ra.

- Lăng Dược Thần, đây là Băng Tuyết Nhân Sâm, có lẽ có thể cứu hắn một mạng!

Lão tộc trưởng Băng tộc đưa tới trước Lăng Tiếu cung kính nói.

Lăng Tiếu cũng không khách khí, trong tay khẽ vẫy, tiếp Băng Tuyết Nhân Sâm kia qua.

Cùng lúc đó, thân thể Kiều Phong đã hoàn toàn hiển thị rõ ra, trên người ngoại trừ cảm giác lạnh như băng ra, quả thật không cảm nhận được chút sinh cơ nào cả.

Dù sao trước khi hắn bị băng phong đã bị Băng Nguy Vũ và hai người khác đánh bị thương nặng, lại bị đóng băng ở nơi tuyệt đối băng hàn kia ba năm, kinh mạch, tạng phủ, cốt tủy trong cơ thể chỉ sợ đều đã băng hóa rồi.

- Kiều gia gia ngươi không thể chết ah!

Lăng Tiếu bi thiết một tiếng, một cổ năng lượng ôn nhuận truyền vào Kiều Phong, khiến thân thể hắn mềm lại, đồng thời chấn nát Băng Tuyết Nhân Sâm trong tay, đưa năng lượng vào trong miệng Kiều Phong, giúp hắn đưa những năng lượng kia vào bụng.

Không chỉ có như thế, Lăng Tiếu còn lấy ra cả Bất Tử Thụ Quả vào trong miệng Kiều Phong, hy vọng có thể có kỳ tích xảy ra.

Băng Tuyết Nhân Sâm, Bất Tử Thụ Quả, đều là thế gian khó gặp khởi tử hồi sinh Thần Quả.

Thần hiệu chúng điệp gia cùng một chỗ kinh người bực nào chứ, cho dù là đã đến trước quỷ môn quan cũng sẽ bị kéo về.

Huống chi Kiều Phong thoạt nhìn đã bị triệt để đông cứng chết đi, nhưng cổ ý chí báo thù kia vẫn không hề tiêu tán, thần hồn cũng không triệt để bị đông kết phá hủy, vẫn còn lưu lại một tia ý thức.

Nếu Lăng Tiếu đến chậm chừng một năm, chỉ sợ là bất luận Thủy Thần nào đến đây cũng đừng mơ cứu sống được hắn.

Hiện giờ theo dược lực hai loại thần quả nghịch thiên rót vào trong bụng, thần hồn hắn đã được kích hoạt một chút, khiến hắn khôi phục được chút ý thức, đã vận hành lên thần công tiến hành hấp thu dược lực những Thần Quả kia rồi.

Dược lực cuồn cuộn tiến nhập vào trong đan điền Kiều Phong, lan khắp tư chi bách hài, ngũ tạng lục phủ, rất nhiều băng hàn chi khí dần dần bị khu trừ ra khỏi cơ thể, mà ở bên ngoài lại có một cổ khí tức ôn hòa bao lấy hắn, khiến ý thức của hắn dần dần thanh tỉnh lại.

Lăng Tiếu có thể cảm ứng được một chút động tĩnh đó của Kiều Phong, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ nói:

- Kiều gia gia còn sống!

Chỉ cần một tia lực lượng thì hai đại Thần Quả liền có thể cứu sống hắn, trong lòng Lăng Tiếu cuối cùng cũng bỏ xuống được một tảng đá lớn.

Kiều Phong từng có ân cứu mạng hắn, lại truyền thụ cho hắn Hàng Long Chưởng, quả thật chính là ân nhân của hắn, hôm nay có thể cứu được Kiều Phong một mạng, thứ nhất xem như trả được nhân tình, thứ hai cũng đã cho Tiêu Linh được một đáp án thỏa mãn.

Vài tên Băng Tộc ở chung quanh cũng đã nhận ra dị trạng, trong lòng đều thở dài một hơi.

Bọn hắn thực sợ không cứu sống được người, Lăng Tiếu liền đổi ý tru toàn tộc bọn hắn cũng không phải là chuyện không thể.

Lăng Tiếu tản mát ra hỏa thuộc tính chi lực đầm đặc, khiến nhiệt độ nơi này tăng cao lên, tận lực khiến Kiều Phong gia tốc khôi phục nhiệt lượng nhân thể, khu trừ đi những băng hàn chi khí kia.

Một ngày qua đi, Kiều Phong dưới sự trợ giúp của hai đại thần quả đã có chút khởi sắc, thân thể cứng ngắc rốt cục đã có chút cử động, mà trên người hắn cũng xuất hiện một chút kim quang thần mang.

Đây là dấu hiệu Kiều Phong đang cực tốc vận chuyển thần lực!

Cũng may lúc hắn tới khiêu chiến Băng Nguy Vũ, đã đạt đến cảnh giới đê giai Chí Tôn, bằng không chỉ bằng vào thực lực đỉnh phong Thần Vương hoặc Bán Thủy Thần chỉ sợ đã sớm chết cóng rồi.

Trọn vẹn qua ba ngày, Kiều Phong đã có thể lăng không khoanh chân ngồi xuống, thần lực đã bắt đầu sống lại, rất nhiều nước đá bị đánh tan, từng tia băng hàn chi khí bị bài xuất ra khỏi cơ thể.

Nụ cười trên mặt Lăng Tiếu càng thêm đậm, hắn thầm nói:

- Kiều gia gia không có việc gì, ta cũng có thể mang hắn đi gặp Linh Nhi, khiến nàng kinh hỉ một phen rồi!

Sau khi chờ đến ngày thứ năm, khí tức Kiều Phong đã khôi phục hơn phân nửa, hắn rốt cục mở mắt, lộ ra một cổ lệ khí đậm đặc.

- Băng Nguy Vũ để mạng lại!

Kiều Phong sợ hãi rống một tiếng, khí kình quanh thân chớp động, rõ ràng toàn lực vỗ một chưởng tới Lăng Tiếu.

Chỉ thấy một đạo Kim Long chi ảnh gào thét tới Lăng Tiếu, chưởng ảnh bí mật mang theo chưởng ý lực lượng viên mãn cực kỳ bất phàm.

Chỉ tiếc hắn chỉ là đê giai Chí Tôn, hơn nữa thực lực mới chỉ khôi phục được hơn phân nửa, lực lượng cỡ này sao có thể đả thương được Lăng Tiếu cơ chứ?

Lăng Tiếu nhẹ nhàng linh hoạt tránh khỏi một chưởng này của Kiều Phong, tiếp theo hét lớn:

- Kiều gia gia ngươi tỉnh lại, ta là Lăng Tiếu!

Thanh âm này của Lăng Tiếu ẩn chứa vài phần Long ngâm chi âm, khiến tâm thần Kiều Phong chấn động, xua tán lệ khí ý chí của hắn, khiến hắn ngừng thân hình lại.

Kiều Phong khí tức hạ xuống, ánh mắt hơi chậm lại, một hồi lâu sau, nhãn thần rốt cục cũng khôi phục lại bình thường.

Hắn xoay mặt nhìn về phía Lăng Tiếu, mang theo vài phần mờ mịt nói:

- Là ngươi đã cứu ta?

Hắn rõ ràng nhớ rõ mình bị Băng Nguy Vũ băng phong, hắn muốn giãy dụa phá băng mà ra, nhưng lại tốn công vô ích, cuối cùng cũng dần dần mất đi ý thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.