Thần Khống Thiên Hạ

Chương 331: Mai Hoa Mê Tung Trận (1)​



Lăng Tiếu lúc này tuy không thể đột phá Linh Sư giai, thế nhưng mà hôm nay đã có lực lượng thần bí chống lại Linh Sư giai.

Mấy ngày kế tiếp Lăng Tiếu chữa trị những bệnh kín lưu lại trong người lúc đột phá, đồng thời cũng nếm thử công kích thực tế khi vận dụng tinh thần lực, uy lực mạnh hơn trước kia quá nhiều, chuyện này khiến Lăng Tiếu mừng rỡ không thôi.

- Lão đại có ở đây không?

Ngoài phòng vang lên tiếng của Hoa Hiểu Quế.

- Bái kiến Hoa sư huynh, Lăng Sư huynh đang ở trong phòng.

Đệ tử ngoại môn ngoài cửa đáp.

Đệ tử ngoại môn này chính là người trong coi dược viên Vu Lãng.

Trải qua khảo nghiệm một năm qua, Lăng Tiếu cảm thấy Vu Lãng làm người trung thực tin cậy, cực kỳ chấp nhất với luyện dược, tuy thiên phú không cao, nhưng mà Lăng Tiếu cũng thiếu một tùy tùng, cho nên cho Vu Lãng đi theo hắn.

Lăng Tiếu từ trên giường đi ra ngoài phòng, nhìn Hoa Hiểu Quế xuân phong đắc ý, nói:

- Tiểu Quy, cười dâm đãng như thế có phải có chuyện tốt không?

- Hắc hắc, lão đại, sư phó bảo chúng ta đi Bích Tuyền Các lấy Thiên Niên Bích Đàm Thảo, luyện chế Băng Hàn Đan.

Hoa Hiểu Quế cười quái dị nói

- Tiểu tử ngươi, thì ra là nhân cơ hội này đi gặp Tiểu Tuyết nha, trách không được cao hứng như vậy.

Lăng Tiếu trêu ghẹo.

- Nhìn ngươi nói, ngươi cũng không phải không biết tâm tư của ta với Tiểu Tuyết, hôm nay đã qua một năm, ta đạt tới nhị phẩm luyện dược sư, còn hai năm không biết có đạt tới Tam phẩm chi cảnh không.

Hoa Hiểu Quế nói ra.

- Phải tin tưởng chính mình, đi thôi, tới Bích Tuyền Các, nghe nói chỗ đó nhiều như mây, phải mở mang kiến thức một chút.

Lăng Tiếu cổ vũ nói một câu, sau đó vỗ vai Hoa Hiểu Quế đi tới Bích Tuyền Các.

Bích Tuyền Các nằm ở ngọn núi phía nam, trong lòng núi có một đầm nước băng hàn, đầm nước này hàn khí bức người, chuyện này khiến cho nhiệt độ ngọn núi chính của Bích Tuyền Các luôn thấp hơn các nơi khác nhiều lắm.

Trong này cảnh đẹp tịch mịch động lòng người, trăm hoa đua nở.

Từng gốc mai nở nụ hoa cực đẹp, giống như tỏa ra tinh quang mênh mông, tâm thần mê người, khiến người ta không ngừng được, nếu người biết trận đồ thì nhận ra đây chính là Mai Hoa Mê Tung Trận.

Người bình thường không quen thuộc trận này và không có người dẫn đường, chỉ sợ sau khi tiến vào sẽ mất phương hướng, cho bị nhốt bên trong tới chết, đều không có biện pháp tìm được đường ra.

Giờ phút này Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế đã bị khốn bên trong.

Trước khi tới Hoa Hiểu Quế còn không có nghe qua Nam Cung Thường Nhạc dặn dò, không chờ được chạy tới tìm Lăng Tiếu, cùng hắn đi tới Bích Tuyền Các, không ngờ đi rừng mai dưới chân núi thì lạc đường.

- Lão đại, ngươi nói đây là trận pháp sao?

Hoa Hiểu Quế há to mồm hỏi Lăng Tiếu.

Trên mặt Lăng Tiếu tươi cười ngồi xuống.

- Đúng vậy, trận pháp hoa mai này trồng thì mất trật tự, nhưng lại có định luật, mới đầu ta còn tưởng là trùng hợp, bây giờ chúng ta đi nửa canh giờ lại đi vòng vòng tại chỗ, đây là trận pháp.

- Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta gọi người tới.

Hoa Hiểu Quế nghiêm mặt nói ra.

- Gọi cái rắm ah, người ta muốn thả chúng ta đi vào thì đã sớm phái người tới đây đón chúng ta rồi, chuyện này chính là cố ý giam chúng ta đấy.

Lăng Tiếu tức giận nói.

- Không thể nào, chúng ta cũng không phải địch nhân, tại sao phải giam chúng ta chứ?

Hoa Hiểu Quế không rõ mà hỏi thăm.

- Ngươi hỏi ta thì ta đi hỏi ai đây, ngồi xuống trướcta suy nghĩ làm sao phá trận đã.

Lăng Tiếu vỗ vỗ mặt đất, nhìn qua Hoa Hiểu Quế.

- Lão đại, ngươi còn hiểu trận pháp sao?

Hoa Hiểu Quế vẻ mặt sùng bái hỏi thăm.

- Một chút..., cũng không biết có nhớ được hay không, đừng phiền ta.

Lăng Tiếu không kiên nhẫn nói một câu, sau đó lâm vào trầm tư.

Hoa Hiểu Quế ngoan ngoãn im lặng, ngồi xuống, trong nội tâm thầm hô:

- Không hổ là lão đại của ta, thật sự là tinh thông mọi thứ.

Nhưng mà trong Mai Hoa Mê Tung Trận bên có hai bóng hình xinh đẹp đang đứng ở xa xa nhìn chăm chú vào Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế hai người.

Đây là hai thiếu nữ trẻ tuổi, hai nàng lớn lên thanh lệ thoát tục, nhưng mà so sánh với nhau, vẫn là thiếu nữ trên đầu có trâm kết hoa mai xinh đẹp hơn.

Thiếu nữ này mặc tơ lụa màu hồng, nổi bật dáng người lung linh của nàng, lung linh hấp dẫn, nàng giống như hoa vương, đứng ngạo nghễ trong bụi hoa. Một tay của nàng đặt lên môi, trong đôi mắt hiện ra thần sắc giảo hoạt, giống như tiểu ma nữ bướng bỉnh, đang đánh giá Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế, không biết đang đánh chủ ý gì.

- Tiểu sư muội, chúng ta làm vậy không thích hợp a? Các chủ sẽ trách tội đấy.

Bên cạnh thiếu nữ áo hồng là một thiếu nữ áo xanh khuyên can.

Cô gái này lớn hơn thiếu nữ áo hồng vài tuổi.

- Sợ cái gì, chỉ đùa với bọn họ mà thôi, lại không liên quan tới ngươi, cho dù các chủ trách tội cũng nhắm vào ta mà thôi, thật sự là!

Thiếu nữ áo hồng bĩu môi bất mãn.

- Thế nhưng mà bọn họ là sư huynh của Dược Phong, Các chủ sớm phân phó dẫn bọn họ vào...

Thiếu nữ áo xanh nói ra.

- Được rồi, nếu như bọn họ qua nửa canh giờ mà không phá được trận, chúng ta lại dẫn bọn họ đi ra ngoài, dù sao chúng không kém chút thời gian này.

Thiếu nữ áo hồng không thuận theo nói ra.

Thiếu nữ áo xanh thấy thiếu nữ áo hồng nói như vậy, cũng không dám nhiều lời cái gì nữa, ai bảo thân phận của nhân gia đặc thù cơ chứ.

Trong chốc lát Lăng Tiếu đứng lên, khóe miệng mỉm cười, lẩm bẩm nói:

- Hoa mai trận, một là tuân theo càn, hai là đoái, ba là ly, bốn là chấn, năm là tốn, sáu là khảm, bảy là cấn, tám là khôn mà bố cục thành, Bích Tuyền Các là thủy thuộc tính nên ứng với khảm môn, khảm môn chính là sinh môn.

Lăng Tiếu vừa nói thì dựa theo luật định đi tới, mỗi đi sáu bước đều biến đổi một phương vị.

Hoa Hiểu Quế tự nhiên đi theo phía sau, nhưng mà hắn không hiểu Lăng Tiếu nói cái gì, hắn cảm thấy đi theo lão đại chắc chắn không sai.

- Tiểu sư muội, hắn... Bọn họ sắp đi ra.

Thiếu nữ áo xanh hoảng sợ nói ra.

- Ta thấy rồi, thực không có nghĩ tới tên này còn hiểu trận pháp, nhưng mà cũng không thể khinh địch cho bọn họ đi ra ngoài được, bằng không thì bổn cô nương còn mặt mũi gì nữa?

Thiếu nữ áo hồng tức giận nói ra.

- Tiểu sư muội, ngươi muốn làm gì?

Thiếu nữ áo xanh lo lắng.

- Ngươi nhìn là được rồi.

Thiếu nữ áo hồng nói một câu, kế tiếp hai tay của nàng đánh ra vài đạo thủ ấn, từng đạo huyền lực chấn động bay ra ngoài.

Trong chốc lát trong hoa mai trận sương mù lượn lờ, thấy không rõ phương hướng chính thức, giống như trong cốc là một mảnh sương khói.

- Lúc này ta muốn nhìn ngươi làm sao nhìn rõ phương hướng.

Thiếu nữ áo hồng ăn hai viên đan dược vào bụng, tươi cười tái nhợt, lẩm bẩm.

Xem ra chiêu kia tiêu hao không ít huyền lực.

Thiếu nữ áo xanh bên cạnh cảm thấy chán nản, nàng là đệ tử phụ trách tiếp dẫn, hôm nay lại mang người được tiếp dẫn đưa vào mai phục, nếu chuyện này bị các chủ biết rõ thì nàng không có thời gian tốt lành rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.