Thần Khống Thiên Hạ

Chương 34: Khổ Tu Ngoại Công! (2)



Nếu liên tục hai năm thực lực không gia tăng, sẽ bị đưa ra nội viện, an bài ra ngoài đi quản lý kinh doanh cho Lăng gia, hoặc đảm đương vũ vệ bảo hộ của cải của gia tộc, địa vị trong Lăng gia sẽ xuống dốc không phanh.

Hoặc là trước hai mươi tuổi không đột phá huyền giả cũng sẽ bị điều ra ngoài. Có thể thấy được Lăng gia thật xem trọng võ học, đây cũng là nguyên nhân địa vị của Lăng gia luôn đứng tên Lý gia cùng La gia tại Vẫn Thạch thành.

Lăng Tiếu cũng không quan tâm tới việc này, tựa hồ không quan hệ gì tới hắn, vẫn không ngừng tu luyện, có rỗi rảnh lại chỉ dạy cho Bạch Vũ Tích tu luyện.

Tuy rằng Bạch Vũ Tích luôn luôn xem Lăng Tiếu là thiếu gia, nhưng Lăng Tiếu chưa từng xem nàng là tỳ nữ, ngoại trừ để nàng hầu hạ một chút cuộc sống sinh hoạt thường ngày đơn giản, những việc nặng khác hắn cũng không để nàng làm, hiện tại hắn quay về nội viện, gia tộc cũng an bài bốn người hầu cho hắn, hai nam bộc cùng hai tỳ nữ, Lăng Tiếu để mẫu thân Mộng Tích Vân sắp xếp công việc cho bọn họ, cho nên hiện giờ thời gian nhàn rỗi của Bạch Vũ Tích cũng khá nhiều.

Trong lòng Lăng Tiếu đã sớm có dự định để Bạch Vũ Tích làm thiếp thân nha hoàn cho hắn cả đời, hắn cũng không muốn để vị muội muội kết nghĩa này trở thành sủng vật cho nam nhân khác. Hắn là một nam nhân bình thường, thích nữ nhân là chuyện đương nhiên, nhất là nữ nhân càng xinh đẹp thì càng muốn lấy làm của riêng, cho nên hắn lựa chọn ích kỷ, trừ phi một ngày nào đó Bạch Vũ Tích yêu nam nhân khác, có lẽ hắn sẽ buông tay, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh, có nam nhân nào e ngại mình có thật nhiều nữ nhân đâu.

Kỳ thật Lăng Tiếu cũng không hiểu rõ nỗi lòng của Bạch Vũ Tích, nàng đã tuyển định Lăng Tiếu làm thiếu gia trọn đời nàng, nàng tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, trừ phi nàng đã chết.

Lăng Tiếu vốn dự định truyền nội công tâm pháp Tam Phân Quy Nguyên Khí cho Bạch Vũ Tích, nhưng đây là loại công pháp phi thường bá đạo, không thích hợp cho nữ tử tu luyện, suy đi nghĩ lại hắn cấp cho nàng tu luyện bộ nội công tâm pháp Thủy Nguyệt thần công chuyên dùng cho nữ tử tu luyện kiếp trước, sau đó lại dạy nàng một bộ Thủy Nguyệt kiếm pháp phòng thân.

Bộ công pháp này do Thủy Nguyệt sư thúc của hắn nghĩ ra, Thủy Nguyệt sư thúc là cao thủ bất thế tiếp cận lão quỷ sư phụ của hắn, cả đời sư thúc chỉ thu một nữ đệ tử, đáng tiếc lại bị Quỷ Môn giết chết, trong cơn giận dữ Thủy Nguyệt sư thúc dựa vào Thủy Nguyệt kiếm pháp giết chết mười hai tiên thiên cao thủ của Quỷ Môn, cho tới khi môn chủ Quỷ Môn đích thân chạy đến mới khiến cho Thủy Nguyệt sư thúc dừng tay, từ đó về sau sư thúc không còn thu đồ đệ, vì vậy đem khẩu quyết công pháp cùng kiếm pháp truyền cho Lăng Tiếu, nói là làm quà gặp mặt cho lão bà tương lai của hắn.

- Ôi…

Một thanh âm thanh kêu lên sợ hãi.

Lăng Tiếu phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Bạch Vũ Tích ngã dưới đất, cau mày, bộ dạng thật khó chịu vội vàng đi tới:

- Vũ Tích, làm sao vậy?

Vũ Tích miễn cưỡng cười nói:

- Thiếu gia, tôi…tôi không sao…

Đáp một câu, nàng chuẩn bị đứng lên, ai ngờ dưới chân lại đau đớn, làm thân thể nàng chợt lảo đảo lại muốn té xuống.

- Cẩn thận!

Lăng Tiếu chợt lóe nhanh chóng đem nàng đỡ lấy.

- Có phải trật chân hay không? Luyện võ không thể quá gấp gáp!

Lăng Tiếu quan tâm nói.

Nhưng Bạch Vũ Tích lại cúi đầu không đáp lời của hắn.

Lăng Tiếu vừa nhìn, phát hiện tay mình đang ôm trước ngực nàng, khó trách lại cảm thấy thoải mái như thế.

Lăng Tiếu xấu hổ cười, có chút lưu luyến rút tay nói:

- Thật…thật xin lỗi…

- Không…không có việc gì…

Bạch Vũ Tích đỏ mặt nhỏ giọng đáp.

- Ngồi xuống cho tôi xem thử có phải bị trật chân hay không!

Lăng Tiếu nhanh chóng chuyển đề tài, trong lòng thầm hô:

- Co dãn thật tốt!

Lăng Tiếu cởi giày nàng, nhìn mắt cá chân sưng đỏ, đau lòng nói:

- Bị sưng rồi, không sao, tôi đi lấy nước lạnh cho cô đắp vào, xoa một chút sẽ vô sự!

Lăng Tiếu nói một câu sau đó đứng dậy đi lấy nước.

- Thiếu gia…thật tốt!

Trong lòng Bạch Vũ Tích yên lặng nói.

Lăng Tiếu bưng nước tới đem chân Bạch Vũ Tích ngâm một lúc, sau đó truyền huyền lực xoa cho nàng tiêu sưng.

Không bao lâu mắt cá chân đã không còn sưng như trước.

Lăng Tiếu tỉ mỉ giúp nàng mang giày, dặn dò:

- Tốt lắm, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, cô đả tọa cẩn thận, ngày mai hẳn không còn việc gì!

Bạch Vũ Tích gật đầu, đỏ mặt nói:

- Cảm ơn thiếu gia!

Lăng Tiếu cười cười, vừa định nói chuyện trong phòng chợt truyền ra thanh âm kêu to.

- Ha ha, lại phá tan!

Thanh âm từ thư phòng truyền đến, đó chính là tiếng hô của Lăng Chiến.

Mấy ngày nay Lăng Chiến bế quan tu luyện đột phá kinh mạch, đây là lần thứ năm hắn phá tan được kinh mạch bị tắt nghẽn.

Lăng Chiến tinh thần phấn chấn đi ra phòng, vẻ mặt tỏa sáng, so với dáng vẻ lôi thôi lúc trước đã khác nhau một trời một vực.

Mộng Tích Vân thần tình vui sướng đi tới trước mặt chồng, mang theo ngữ khí kích động hỏi:

- Chiến ca, huynh trở thành võ đồ ngũ giai sao?

Lăng Chiến nhìn thê tử gật đầu nói:

- Phải, ta đã phá tan kinh mạch thứ sáu, tin tưởng qua thêm một tháng sẽ trở thành huyền giả!

- Như vậy tốt quá!

Mộng Tích Vân kêu lên. Bà nằm mơ cũng không dám nghĩ nhi tử cùng trượng phu có thể trùng tu huyền lực, rốt cục gia đình họ có thể thoát khỏi lời châm chọc “phụ tử phế vật”, trong lòng bà cảm thấy vạn phần tự hào, bao nhiêu ủy khuất trong những năm nay như tan thành mây khói.

- Tích Vân, mấy năm nay uất ức cho muội, ta thề sau này không bao giờ cho muội phải chịu uất ức như vậy nữa!

Lăng Chiến nắm tay thê tử trịnh trọng tuyên bố.

Lăng Chiến phá tan đạo kinh mạch thứ sáu, người một nhà đều phi thường cao hứng.

Mộng Tích Vân càng là đặc biệt phân phó người hầu làm một bữa tiệc phong phú để chúc mừng, hi vọng Lăng Chiến sớm ngày trở thành Huyền Giả

Sau khi ăn xong, Lăng Chiến gọi Lăng Tiếu vào thư phòng.

- Nhi tử, cám ơn ngươi!

Lăng Chiến nặng nề vỗ vỗ bả vai Lăng Tiếu cảm kích nói.

Lăng Tiếu khoát tay nói

- Cha, ngươi là cha ta, không có ngươi sẽ không có ta, cần gì nói cảm tạ? Người một nhà không nói hai lời, khách khí rồi.

Lăng Chiến vui mừng nhìn nhi tử, nhẹ thở dài một cái nói:

- Ta cho rằng cả đời này sẽ trôi qua một cách mơ mơ màng màng, chưa từng nghĩ tới có một ngày lại có thể tu luyện Huyền lực, chuyện này đối với võ giả chẳng khác nào cho ta tánh mạng lần thứ hai, chỉ cần có thể lần nữa tu luyện lại thực lực đỉnh phong trước kia thì ta cũng không còn mong gì hơn nữa.

Nói đến đây hắn dừng một chút, nhìn Lăng Tiếu nói:

- Tiếu nhi, ngươi khác với cha, nếu tiên nhân đã chọn trúng ngươi làm đồ đệ, vậy thì chứng minh ánh mắt tiên nhân sẽ không sai, tương lai của ngươi so cha, so với bất cứ người nào trong Lăng gia, trong Vẫn Thạch Thành đều sẽ đi xa hơn, cho nên ngươi nhất định phải chăm chỉ tu luyện, chớ cô phụ kỳ vọng của tiên nhân đối với ngươi ah!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.