Thần Khống Thiên Hạ

Chương 446: Điều Kiện Nhập Vương (1)​



Tòa tháp này tổng cộng có 18 tầng, cao vút chọc trời, xuyên thẳng thương khung, lộ ra vẻ đồ sộ tráng quang, xung quanh linh khí liễu nhiễu, tản ra quang vựng ngũ quang thập sắc nhàn nhạt, từ xa nhìn lại giống như là thất thải lung linh bảo tháp, tràn đầy cảm giác thần bí phiêu miểu.

- Đây chính là Tụ Linh tháp!

Thạch Thiên hậu ngẩng đầu nhìn đến tòa tháp cao kia, trogn ánh mắt tràn đầy vẻ hướng tới.

- Sư huynh lúc trước đã từng tới chưa?

Lăng Tiếu tò mò hỏi.

- Đã tới rất nhiều lần rồi, chỉ là chơ tới bây giờ chưa có đi qua.

Thạch Thiên Hậu không có ý tứ đáp.

- Đi thôi, chúng ta cùng tiến lên đi!

Lăng Tiếu không tiếp tục hỏi nữa, nói một câu, sải bước hướng Tụ Linh phong đi tới.

Tụ Linh phong, chỉ mở ra đối với chân truyền đệ tử của tông môn.

Nơi này là do tiền bối của Tử Thiên tông bày ra Tụ Linh đại trận, khiến cho linh lực tụ tập ở sơn phong so với những địa phương khác phải nồng đậm hơn mấy lần, là tu luyện tràng vì bồi dưỡng nhân tài kiệt xuất của tông môn mỗi một thời đại mà chuẩn bị.

Mà Tụ Linh tháp lại là chỗ căn bản của Tụ Linh phong, là địa phương tụ tập tất cả linh khí nồng đậm nhất, đồng thời cũng là mắt trận của Tụ Linh đại trận.

Ba người đi tới trước Tụ Linh tháp, cả người đều cảm thấy sảng khoái thản nhiên.

Lăng Tiếu lại càng xác thực cảm thụ được linh lực lưu động, huyền công trong cơ thể đều tự động vận chuyển lên, tam đại dị bảo ở trong thức hải của hắn đồng thời dũng động, linh lực như nhũ yến quy sào hướng về phía hắn cuốn tới.

Trong lúc nhất thời, Ngọc Liệt Diễm cùng Thạch Thiên Hậu đều kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu.

Ngay sau đó, trong Tụ Linh tháp bay ra hai đạo thân ảnh, một người trong đó quát lên:

- Người tới là người phương nào?

Ngọc Liệt Diễm cùng Thạch Thiên Hậu hướng về phía người đến khom người đáp:

- Chúng ta là chân truyền đệ tử của Xích Diễm phong ( Hắc Nham phong ), đặc biệt tới Tụ Linh phong tu luyện.

Hai người đồng thời lấy lệnh bài đưa về phía người tới.

Hai nguwofi này đều là lão giả đầu tóc trắng phau, không ai cảm nhận được linh lực ba động của bọn hắn, khiến cho người ta có một loại cảm giác không khác với lão nhân bình thường, chỉ là trong mắt bọn hắn lóe ra tinh mang không thể phát giác, khiến cho người ta không dám dễ dàng xem thường.

Hai gã lão giả chỉ là liếc mắt nhìn lệnh bài của Ngọc Liệt Diễm cùng Thạch Thiên Hậu một cái, tiếp theo liền đem ánh mắt để lên trên người Lăng Tiếu.

Chỉ thấy Lăng Tiếu giờ phút này đã nhắm mắt lại, quanh thân bị linh khí nồng đậm bao quanh, tựa hồ linh khí dần dần đem thân ảnh của hắn che đậy lại, hai tay không có chút quy tắc nào nhẹ nhàng đung đưa, những linh khí kia theo phương hướng đong đưa của hắn mà lưu động, liền giống như như bị hắn không ngừng kích thích.

Hai lão giả thấy một tình huống này, trong con mắt đều là sáng ngời.

Ngọc Liệt Diễm tiến lên phía hai lão giả nói:

- Nhị vị trưởng lão, hắn là...

Nàng vừa định đối với nhị vị lão giả giải thích thân phận của Lăng Tiếu, lại bị một người trong đó cắt đứt nói:

- Không nên ầm ĩ!

Ngọc Liệt Diễm do dự một chút, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thối lui về bên cạnh Thạch Thiên Hậu.

Trong lúc nhất thời, hiện trường tạo thành tình cảnh quỷ ý.

Hai lão giả đều là không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu bị linh khí bao quanh, trên mặt càng phát ra thần sắc khó có thể tin, mà Ngọc Liệt Diễm cùng Thạch Thiên Hậu chỉ là sững sờ đứng ở tại chỗ, không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Cũng không biết qua bao lâu, linh khí bên cạnh Lăng Tiếu càng ngày càng nhiều, cho đến khi đem hắn bao vây biến mất ở bên trong, mà linh khí chung quanh Tụ Linh tháp đều toàn bộ hướng hắn phong dũng mà qua.

- Đã xảy ra chuyện gì, linh khí làm sao thiếu nhiều như vậy?

Một đạo tiếng kinh hô từ trong Tụ Linh tháp truyền ra.

Ngay sau đó liền có mấy tiếng kinh hô liên tục phát ra.

- Chẳng lẽ linh khí bị hấp thu sạch sẽ? Không thể nào!

- Đi ra ngoài xem một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

...

Mấy chục đạo thân ảnh từ trong Tụ Linh tháp bay ra.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước tháp đều là há to miệng.

- Đây là có chuyện gì xảy ra, linh khí làm sao toàn bộ tuôn ra chỗ này rồi.

- Gặp quỷ, chẳng lẽ Tụ Linh trận có vấn đề?

- Mau nhìn, hai vị trưởng lão ở chỗ đó, bọn họ có lẽ đã biết chuyện gì xảy ra.

- Toàn bộ đều trở về trong tháp cho ta!

Một gã lão giả trừng mắt liếc đám chân truyền đệ tử không ngừng kêu la, quát lên một tiếng lớn.

Mười mấy tên chân truyền đệ tử kia đều là sửng sốt, không chần chờ chút nào, lần nữa đều hướng bên trong tháp đi vào.

Lúc này, thân thể Lăng Tiếu khẽ run lên, mở mắt không hiểu nói:

- Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?

Đang ở một khắc kia hắn lấy lại tinh thần, đại bộ phận linh khí quanh thân hắn lại tán phát ra, chỉ có một phần nhỏ vẫn đang không ngừng hướng thân thể của hắn quán chú mà đến.

- Sư đệ ngươi không sao chứ?

Ngọc Liệt Diễm cùng Thạch Thiên Hậu đồng thời đoạt trước hỏi.

Lăng Tiếu lắc đầu nói:

- Ta không sao!

Hắn quả thật không có chuyện gì, nhưng chỉ là cảm thấy linh lực của mình tựa hồ thoáng cái đã tăng trưởng lên rất nhiều, hơn nữa Tam Phân Quy Nguyên Khí vẫn đang không ngừng hấp thu, cứ theo đà này, hắn rất nhanh liền có thể đột phá một cấp ròi.

- Tiểu tử, cảm giác mới vừa rồi như thế nào?

Hai gã lão giả hướng Lăng Tiếu đi tới, một trong hai người hướng Lăng Tiếu vô cùng hiền hòa hỏi.

Lăng Tiếu nhìn đến một cái, phát hiện một chút cũng nhìn không thấu cảnh giới của nhị lão, biết nhân gia có thể là trưởng lão đời trước, không dám chậm trễ, hướng nhị lão khom người nói:

- Mộc Kỳ phong Lăng Tiếu ra mắt nhị lão.

- Không cần đa lễ, nói nhanh lên, mới vừa rồi cảm giác như thế nào?

Tên lão giả vừa mới nói xong lần nữa thúc dục.

Lăng Tiếu có chút không hiểu, nhưng mà vẫn thành thật trả lời ói:

- Cảm thấy linh lực tăng trưởng rất nhiều.

Tên lão giả kia lần nữa nói:

- Trừ cái này ra chẳng lẽ không có cảm giác khác sao?

Lăng Tiếu suy tư một chút lại nói:

- Thật giống như cảm giác được linh khí ba động rồi.

- Ha ha, quả thế... Quả thế... Ngươi tiểu tử này vậy mới tốt chứ!

Lão giả kia đột nhiên cười to nói.

Một gã lão giả khác cũng là vuốt chòm râu bạc trắng, đầy mặt hiền lành nhìn Lăng Tiếu, trong con mắt tràn đầy tinh mang.

- Sư huynh, Tiêu sư huynh thật là có phúc rồi, thu được một cái đồ tôn như vậy, ta đều có chút đố kỵ rồi.

Lão giả nói chuyện kia hướng đồng bạn bên cạnh nói.

Một lão giả khác cười nói:

- Ừ, đúng là như thế!

Lăng Tiếu có chút không hiểu nhìn về phía hai vị lão giả hỏi:

- Hai vị trưởng lão, các ngươi đang nói cái gì?

Tuy nói hai người này là đang tán dương hắn, nhưng mà hắn đều không hiểu đây là chuyện gì xảy ra.

Hai gã lão giả sửng sốt một chút, lão giả vừa mới bắt đầu nói chuyện kia nói:

- Tiểu tử, sư phụ ngươi là ai? Chẳng lẽ hắn không nói cho ngươi biết cảm ứng được linh khí ba động có ý vị như thế nào sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.