Thần Khống Thiên Hạ

Chương 459: Ca Cũng Không Phải Là Người Tùy



Lăng Tiếu giang tay nói:

- Mọi người cần Phá Linh đan có thể đến Dược phong luyện chế thôi, ta cũng không có nhiều linh thảo như vậy để luyện cho các nàng.

Tuy rằng Lăng Tiếu thích mỹ nữ, nhưng Vân Mộng Kỳ đang ở trong tông, hắn không dám tùy ý chơi đùa, huống hồ linh thảo tam giai của hắn không nhiều lắm,, phải tiết kiệm mà dùng, ngày sau hắn còn nhiều việc cần sử dụng.

- Một câu thôi, ngươi có luyện chế hay không?

Băng Nhược Thủy lãnh đạm hỏi.

Lần này Lăng Tiếu thật ngượng ngùng cự tuyệt, dù sao Băng Nhược Thủy từng cho hắn một viên Băng Linh đan tam phẩm ở Diễm Hỏa cốc, nhân tình này phải trả lại.

- Ta có thể giúp nàng luyện một viên.

Lăng Tiếu đáp.

- Sư đệ, ngươi làm sao có thể bất công vậy đây? Người ta cũng muốn.

Ngọc Liệt Diễm không chịu bỏ qua, ôm cánh tay hắn lắc mạnh.

Lăng Tiếu bị bộ ngực mềm chen chúc khiến sôi máu, bất đắc dĩ đáp:

- Được rồi, nàng cũng có một viên.

Ôn Khả Điệp không cam lòng yếu thế, lại bổ nhào vào trong lòng Lăng Tiếu:

- Hảo sư huynh…người ta cũng muốn…người ta cũng muốn…

Ôn Khả Điệp là nữ nhi của các chủ Bích Tuyền các, Lăng Tiếu thoáng do dự cũng phải đáp ứng.

Trong lòng hắn thầm than:

- Khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân nha!

- Đây mới là sư huynh tốt của muội…

Ôn Khả Điệp làm nũng thành công, liền lui ra.

Lăng Tiếu thở dài một hơi nói:

- Mọi người nên biết dùng đan dược đột phá đối với tương lai không bao nhiêu ưu đãi, huống chi đã là đê giai đỉnh, cách trung giai cũng đã không xa.

Tuy rằng đan dược giúp võ giả đột phá nhanh hơn, nhưng sẽ làm thân thể căn cơ võ giả biến thành yếu ớt, bất lợi cho tương lai sau này.

- Thệ Tông đại hội đã sắp bắt đầu rồi, thời gian không kịp nữa.

Băng Nhược Thủy đáp.

Ngọc Liệt Diễm cùng Ôn Khả Điệp đều gật đầu, ý bảo mình cũng cùng ý tứ.

- Thì ra là thế.

Cuối cùng Lăng Tiếu hiểu được nguyên nhân họ gấp gáp.

Thì ra là vì Thệ Tông đại hội.

Xem ra lần này Thệ Tông đại hội sẽ khởi lên một mảnh mưa gió ah!

Lăng Tiếu bị ép buộc đáp ứng yêu cầu của ba nữ nhân giúp các nàng luyện chế Phá Linh đan, trong lòng buồn rầu nghĩ:

- Thật sự là vận mệnh vất vả!

Hắn mới luyện đan vài ngày đi ra, lại phải tiếp tục luyện đan, trong lòng cảm thấy mất thăng bằng.

Ngọc Liệt Diễm tựa hồ nhìn ra Lăng Tiếu bất đắc dĩ, nhón nhẹ chân hôn lên khuôn mặt hắn nói:

- Tiếu, đây là đa tạ ngươi nha, đây là nụ hôn đầu tiên của người ta đâu!

Dứt lời khuôn mặt Ngọc Liệt Diễm đỏ lên.

Lăng Tiếu bị nữ nhân hôn công khai trước mặt người khác, lúc này đỏ mặt nói:

- Sư tỷ ngươi thật xấu!

Băng Nhược Thủy đứng một bên hừ nói:

- Ngươi đắc ý đi, ta trở về nói cho Vân sư tỷ.

Ôn Khả Điệp cũng chen miệng nói:

- Từ nhỏ Vân sư tỷ đã có chút hẹp hòi rồi, sư huynh phải cẩn thận đó.

Lăng Tiếu không còn lời phản bác, không phải chỉ là một nụ hôn sao, nói nghe nghiêm trọng đến vậy.

- Tốt lắm, các vị quay về đi, ba ngày sau đến lấy.

Lăng Tiếu nói sang chuyện khác.

Nếu ba nữ nhân này còn không đi, hắn thật phải bị hành hạ chết, nếu không phải bận tâm Vân Mộng Kỳ, hắn sẽ thu hết cả ba nàng!

- Tiếu, người ta từ hôm nay trở đi sẽ ở lại đây tĩnh tu với ngươi.

Ngọc Liệt Diễm dịu dàng nói.

- Vậy…vậy…như vậy sao được!

Lăng Tiếu nhanh chóng khoát tay nói.

Nếu để Vân Mộng Kỳ biết thì sao được!

- Ta mặc kệ, dù sao ta đã trả lại tiểu viện cho tông môn, chẳng lẽ sư đệ nhẫn tâm để cho người ta…để người ta không chỗ ở sao?

Ngọc Liệt Diễm làm ra bộ dạng thương tâm cầu xin nói, nước mắt tựa hồ muốn chảy ra, nhìn thấy làm cho người ta thập phần thương tiếc.

- Cướp đoạt dân nữ thì thấy qua, vẫn là lần đầu tiên thấy miễn cưỡng đeo bám, thật sự là hi hữu ah!

Băng Nhược Thủy châm chọc nói.

- Phải đó, ta thích sư đệ, ngươi quản được sao? Ngươi chẳng khác gì một khối băng, ai sẽ thích ngươi!

Ngọc Liệt Diễm châm chọc ngược lại.

- Ngươi nói ai là khối băng?

Băng Nhược Thủy tức giận hỏi.

- Nói ngươi đó, nam nhân đều không dám ôm ngươi ngủ, chỉ sợ không khởi nổi hứng thú đi.

Ngọc Liệt Diễm lại công kích.

- Ai giống như loại nữ nhân ong bướm lả lơi như ngươi, thấy nam nhân nào cũng thích!

Băng Nhược Thủy tức giận mắng trả.

- Ngươi dám mắng ta, ta liều mạng với ngươi!

Ngọc Liệt Diễm quát to một tiếng, lập tức vung kiếm đâm thẳng tới Băng Nhược Thủy.

Mặt ngoài nhìn nàng như là người phóng đãng, nhưng trên thực tế nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, hiện giờ bị Băng Nhược Thủy vừa nói như vậy lập tức liền nổi giận.

Băng Nhược Thủy làm sao chịu kém, một thanh băng hàn kiếm xuất hiện trong tay, một đạo băng trụ phong tỏa hỏa mang của Ngọc Liệt Diễm.

Lăng Tiếu nặng nề thở dài một hơi quát:

- Đủ rồi, các ngươi tiếp tục cãi liền gia pháp hầu hạ!

Đồng thời một cỗ uy áp cường đại bộc phát.

Hắn đã là linh sư cao giai, tu vi so với Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy còn cao hơn hai giai.

Nhất thời dưới uy áp của hắn, hai nàng phải thu hồi kiếm chiêu, nhưng vẫn trừng mắt nhìn đối phương.

- Ha ha, sư huynh ngươi thật là xấu, còn muốn thu cả Ngọc sư tỷ cùng Băng sư tỷ sao, còn nói gia pháp hầu hạ!

Ôn Khả Điệp ở một bên cười trộm nói.

- Xoát!

Khuôn mặt Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy đều đồng thời đỏ lên.

Sưu!

Ngay sau đó hai người cùng nhau bỏ chạy khỏi biệt viện tĩnh tu của Lăng Tiếu.

- Hì hì, hai vị sư tỷ thẹn thùng!

Ôn Khả Điệp ôm bụng cười to nói.

Lăng Tiếu cười khổ nói:

- Được rồi, Ôn sư muội cũng trở về đi, bằng không Ôn trưởng lão không thấy sư muội sẽ sốt ruột.

Nói thật ra Lăng Tiếu không quá hứng thú đối với Ôn Khả Điệp, trong lòng chỉ đối đãi nàng như tiểu muội bình thường, chỉ là nha đầu kia thật thích nghịch ngợm gây chuyện.

- Muội không về đâu, lúc đi muội đã nói với mẫu thân là đến tìm sư huynh chơi, mẫu thân còn bảo muội chơi tới tối hãy về.

Ôn Khả Điệp cự tuyệt đáp.

Lăng Tiễu vỗ vỗ trán đáp:

- Ta nghĩ thôi đi, ta còn phải giúp các nàng luyện chế Phá Linh đan đâu.

Nói thật ra hắn cũng không muốn lãng phí thời gian với a đầu này.

- Muội không về, huynh đã nói muốn dẫn muội ra ngoài thành đi chơi, đại trượng phu sao có thể nuốt lời chứ.

Ôn Khả Điệp không thuận theo nói.

- Ta không phải nói cần giúp mọi người luyện chế Phá Linh đan sao? Làm sao có thời gian đi chơi với muội.

Lăng Tiếu đáp.

- Tóm lại muội mặc kệ, muội muốn huynh cùng muội đi ra ngoài, người ta cứ ở mãi trong tông môn thật buồn muốn chết.

Ôn Khả Điệp chu môi làm nũng nói.

Lăng Tiếu mặc kệ nàng, nàng cũng không phải là người gì của hắn, liền xoay người đi ra đại sảnh.

- Hảo sư huynh, đừng như vậy thôi!

Ôn Khả Điệp nóng nảy, giẫm nhẹ chân từ sau ôm lấy thân thể Lăng Tiếu cầu xin, tiếp đó lại thấp giọng nói:

- Chỉ cần huynh bồi người ta đi chơi, muội…muội nguyện ý cùng Vân sư tỷ cùng thờ một chồng.

Lời của nàng nói rất nhỏ, sắc mặt đều nóng lên.

Theo đạo lý mà nói nàng cùng Lăng Tiếu chỉ gặp qua hai ba lần không khả năng sản sinh cảm tình gì với hắn, nhưng ngày đó Lăng Tiếu ở diễn võ trường đại triển thần uy hoàn toàn chấn kinh mọi người kể cả Ôn Khả Điệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.