Thần Khống Thiên Hạ

Chương 462: Này Có Tính Là Bị Cường Hôn



Ôn Hải Yến nhẹ nhàng nhảy lên bờ, nhìn con gái hỏi:

- Khả Điệp lại có tin tốt lành gì muốn nói cho mẫu thân biết đây?

Vì vậy Ôn Khả Điệp đem lời của Lăng Tiếu nói lại cho mẫu thân của mình nghe qua.

Ôn Hải Yến vui vẻ nói:

- Lăng sư huynh của con thật sự nói như vậy?

- Đương nhiên thật sự, hắn nói xem ở mặt mũi của con chỉ lấy hai phần linh thảo, không thu thêm thù lao khác luyện chế Nhập Vương đan hoặc Tấn Vương đan cho Bích Tuyền các chúng ta, chỉ cần mẫu thân có linh thảo là được, đúng rồi, hắn còn tặng cho con một viên Phá Linh đan đâu.

Ôn Khả Điệp thập phần đắc ý nói.

- Vậy thật sự quá tốt…tốt lắm, ta sẽ lập tức đi thông tri cho sư bá sư thúc của con, gọi họ đi chuẩn bị linh thảo.

Ôn Hải Yến vui mừng không ngớt nói.

Có hai loại đan dược trân quý kia, thực lực Bích Tuyền các nhất định tăng nhanh một đoạn.

Đoạn thời gian trước bà nghe tin Mộc Hòe cùng Mộc Ân cùng một trưởng lão khác trên Mộc Kỳ phong đồng thời đột phá một giai vị, trong lúc nhất thời Mộc Kỳ phong trở thành ngọn núi có thực lực mạnh nhất trong tông môn, điều này làm trong lòng bà vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ, Mộc Hòe thu được một gã đồ đệ tốt ah!

Ngay khi Ôn Hải Yến muốn đi tìm người, bỗng nhiên bà nhớ ra gì đó, quay đầu nói với Ôn Khả Điệp:

- Khả Điệp, con phải đáp tạ Lăng sư huynh cho tốt biết không? Không được tiếp tục đùa giỡn bốc đồng cùng giở ra tính tình thất thường, có rảnh thường xuyên đi bồi sư huynh, điều này đối với con mà nói là một sự lựa chọn tốt nhất.

Ôn Khả Điệp nghe xong lời này sắc mặt hồng nhuận nói:

- Mẹ, mẹ nói gì đó, người ta mới không thèm bồi hắn đâu.

- Ha ha, tốt lắm, hạnh phúc của mình nên tự mình đi tranh thủ, vạn nhất mất đi con đừng trách mẹ không nhắc nhở con.

Ôn Hải Yến cười nói.

Dứt lời rất nhanh biến mất ngay tại chỗ.

Chỉ còn lưu lại Ôn Khả Điệp lẩm bẩm nói:

- Không phải con không bồi hắn, là người ta không cần con bồi nha!

Ôn Khả Điệp nhớ tới cảnh tượng Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy tranh giành Lăng Tiếu, trong lòng không khỏi sản sinh vài phần tự ti.

Sau một lúc lâu, trong đôi mắt đẹp toát ra quang mang kiên định chưa từng có, sau đó nàng siết chặt nắm tay lẩm bẩm:

- Ôn Khả Điệp này là một mỹ nữ xinh đẹp vô song, muốn bắt được trái tim tên đầu gỗ kia còn không phải dễ như trở bàn tay, chờ xem đi!

Tử Thiên thành, thành chủ phủ.

Hiện tại Cát Đồ không chỉ là thành chủ Tử Thiên thành, còn vinh dự trở thành chấp sự nội môn, tâm tình thật tốt.

Nhất là gần đây đường tiến thân rộng mở.

Cháu gái của mình bất tri bất giác trở thành một huyền giả cao giai, đây quả thật có chút khó tin.

Nhưng vừa nghĩ tới bổn sự nam nhân của cháu gái, cũng chính là cháu rể của hắn, trong lòng bình thường trở lại.

Cát Đồ chưa từng nghĩ đến cháu rể của mình lại trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của tông môn từ trước tới nay, hơn nữa còn là luyện dược sư tứ phẩm, tin tức này thiếu chút nữa làm hắn hôn mê bất tỉnh.

May mắn lúc trước cháu gái của hắn không gả cho người khác, bằng không hiện tại hắn sẽ hối tiếc không kịp.

Lúc này một gã ngoại môn đệ tử đi vào cắt đứt suy nghĩ của hắn, nói:

- Đại nhân, bên ngoài có người tự xưng Lăng Tiếu cầu kiến.

- Mau mời!

Cát Đồ lập tức nói, ngay sau đó lại bảo:

- Không…để lão phu tự mình nghênh đón.

Dứt lời hắn đi nhanh khỏi phòng.

Tên ngoại môn đệ tử nghi hoặc nghĩ:

- Người thanh niên kia là thân phận gì? Lại làm cho đại nhân tự mình nghênh đón?

Cát Đồ bỏ qua thái độ nghiêm uy ngày xưa của một thành chủ, vội vàng đi ra cửa, vừa nhìn được Lăng Tiếu đứng bên ngoài liền hô to:

- Để Lăng trưởng lão chờ đợi, thật sự là tội của Cát Đồ!

Dứt lời Cát Đồ khom mình hành lễ.

Trong Tử Thiên tông cấp bậc sâm nghiêm, tuy Cát Đồ là chấp sự nội môn, tuổi tác đã cao, nhưng ở trước mặt Lăng Tiếu không hề bày ra nửa điểm cái giá, ai bảo Lăng Tiếu là trưởng lão cao cao tại thượng đâu.

Hai gã ngoại môn đệ tử thủ vệ khiếp sợ há to miệng, bọn hắn thật sự không nghĩ tới thanh thiếu niên còn nhỏ hơn họ mười tuổi đứng trước mắt lại là một trưởng lão, vội vàng kinh hoảng quỳ xuống một gối, chỉ sợ Lăng Tiếu trách phạt tội thất lễ.

Lăng Tiếu vội vàng đưa tay nâng Cát Đồ nói:

- Đồ lão, ngài làm vậy không phải tổn hại tiểu tử sao? Chuyện của cháu cùng Hân nhi ngài cũng biết, chiếu bối phận mà nói ngài là…gia gia của cháu, sao có thể hành lễ đâu, sau này ngài cũng đừng gọi Lăng trưởng lão, cũng gọi giống ngày trước đi, nếu không thật quá khách khí.

Cát Đồ nghe xong lời này của Lăng Tiếu, trong lòng cực kỳ thoải mái.

Ngày sau người trong tông nếu biết Lăng Tiếu là cháu rể của hắn, không biết còn có bao nhiêu người chạy đến nịnh bợ hắn đâu.

- Nếu như vậy ngươi cũng như Hân nhi gọi ta là gia gia đi, dù sao Hân nhi nhà ta đã nhận thức chỉ một mình ngươi, lão phu có đứa cháu rể như ngươi thật sự vô cùng vui mừng.

Cát Đồ cực kỳ hài lòng nói.

Hắn không nghĩ tới sau khi Lăng Tiếu trở thành trưởng lão vẫn bình dị gần gũi như trước kia, không hề có chút bộ dạng kiêu căng, trong lòng cảm thấy tiểu tử này ngày sau nhất định không phải vật trong ao.

- Vậy đa tạ gia gia thành toàn, cháu nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Hân nhi.

Lăng Tiếu vui mừng đáp.

- Tốt lắm, chúng ta cùng vào đi thôi, mấy ngày nay Hân nhi vẫn luôn cố gắng tu luyện, ngươi đi qua thăm nàng đi.

Cát Đồ nói.

Lăng Tiếu cười đáp:

- Đợi lát nữa cháu đi thăm nàng, cháu có chút đồ vật muốn tặng cho gia gia.

Cát Đồ nghi hoặc nghĩ:

- Chẳng lẽ là đến đặt sính lễ? Như vậy cũng tốt, cho Hân nhi một danh phận ngày sau dễ nói chuyện.

Hai người đi vào trong đại sảnh, Lăng Tiếu hỏi:

- Gia gia, ngài hẳn là đã đạt tới linh sư đỉnh chứ?

Hiện tại Lăng Tiếu đã là linh sư cao giai, có thể cảm ứng được khí tức của Cát Đồ so với linh sư cao giai bình thường còn cường hãn ngân nga hơn vài phần, cho nên suy đoán Cát Đồ hẳn là linh sư đỉnh.

Cát Đồ gật đầu đáp:

- Không sai, đã đạt tới linh sư viên mãn, chỉ tiếc vẫn chưa thể đột phá bước kế tiếp.

Linh sư đến vương cấp là một cánh cửa cực lớn, vượt qua xem như cá vượt long môn, trở ngại thì vĩnh viễn dừng lại ở đạo khảm ngoài cường giả chính thức.

Thiên phú của Cát Đồ không tệ, nhưng nhiều năm ngồi trên ngôi vị thành chủ, chỉ lo nhiều công việc vặt vãnh, hơn nữa vết thương của Cát Bối Hân luôn trở thành tâm bệnh của hắn, vì vậy hắn không cách nào tĩnh tâm tu luyện, khiến cho hắn không thể chân chính vượt qua cửa ải kia.

Cho tới bây giờ hắn đã dần mất đi nhuệ khí năm xưa, thầm nghĩ nhìn thấy cháu gái có thể khoái hoạt mà sống là đủ thỏa mãn.

Lăng Tiếu từ không gian giới lấy ra một bình nhỏ, đưa tới trước mặt Cát Đồ:

- Gia gia, viên Nhập Vương đan này đưa cho ngài, có đan dược này có thể giúp ngài gia tăng năm thành khả năng đột phá vương cấp.

- Nhập…Nhập Vương đan?

Cát Đồ bật dậy kinh hô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.