Thần Khống Thiên Hạ

Chương 472: Ngươi Không Tư Cách Quyết Chiến Sinh



Mộc Hòe ngồi một bên thần sắc phức tạp lại vô cùng khó xem, trong lòng thầm mắng Hứa Kiếm Nam sinh nhi tử thật khốn kiếp!

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám lớn tiếng thở mạnh.

Lăng Tiếu vẫn ngồi bên cạnh Mộc Ân, thần sắc hờ hững, tựa hồ không nghe lời kêu hét của Hứa Nghị.

Sắc mặt Mộc Ân có chút khó xem nói:

- Nhịn một chút đi, ngươi không phải đối thủ của hắn!

Mộc Ân biết Lăng Tiếu cùng Trần Văn Vũ đồng thời đột phá linh sư cao giai, mà Mộc Ân vẫn luôn cho rằng sở dĩ Lăng Tiếu có thể nhanh chóng thăng lên linh sư cao giai là nhờ thân phận luyện dược sư của hắn, hắn cảm thấy do Lăng Tiếu dùng đan dược nên mới có thể thăng cấp nhanh chóng trong thời gian ngắn như vậy.

Trần Văn Vũ bị Hứa Nghị đánh một chiêu thua bại, cho nên Mộc Ân không nghĩ Lăng Tiếu có khả năng chiến thắng được Hứa Nghị.

Không chỉ có Mộc Ân nghĩ vậy, mọi người đều cùng nghĩ như thế.

Bởi vì bọn họ chỉ cảm thấy thuật luyện đan của Lăng Tiếu lợi hại nhưng sức chiến đấu không mạnh mẽ.

- Lăng Tiếu, ngươi điếc sao? Lăn ra đây cho ta, ai thua thì không cho phép dây dưa Mộng Kỳ!

Hứa Nghị lại chỉ vào Lăng Tiếu hét lớn.

Ở trên đài sắc mặt Vân Mộng Kỳ bình tĩnh nhìn Hứa Nghị, nhưng đôi tay nắm chặt lại.

Sở dĩ nàng không để Hứa Kiếm Nam mang đi Hứa Nghị, mục đích là vì hi vọng Lăng Tiếu có thể đứng ra hung hăng giáo huấn Hứa Nghị, đồng thời cho mọi người biết nam nhân nàng nhìn trúng mắt cũng không phải kẻ vô dụng.

Nhưng thái độ hiện tại của Hứa Nghị làm nàng phi thường tức giận, cùng lúc nàng chờ đợi Lăng Tiếu có thể chứng thật suy nghĩ trong nội tâm của nàng, bằng không hắn cũng không xứng với nàng.

- Lăng trưởng lão, Hứa Nghị vừa giành được vị trí người đứng đầu, hắn hi vọng ngươi chỉ điểm vài chiêu, ngươi thành toàn hắn đi!

Thanh âm Vân Hùng thản nhiên vang lên.

Nói thật hắn bất mãn Hứa Nghị, trong lòng cũng sản sinh cảm xúc khó chịu đối với Hứa Kiếm Nam.

Tuy trước kia hắn hay nói đùa với Hứa Kiếm Nam để Hứa Nghị thành thân với Vân Mộng Kỳ, chẳng qua từ sau khi Vân Mộng Kỳ lấy được hoàng cấp truyền thừa thì tâm tư của hắn đã vượt xa hơn một chút, cảm thấy Hứa Nghị chưa chắc thích hợp với nữ nhi của hắn.

Mà Lăng Tiếu đột nhiên can dự khiến cho hắn có thêm lựa chọn, Lăng Tiếu còn là luyện dược sư tứ phẩm, tương lai có thể lên tới ngũ phẩm, phóng mắt khắp tây bắc tựa hồ chỉ có mấy đại tông môn mới có được luyện dược sư ngũ phẩm, cho nên hiện tại trong lòng hắn càng khuynh hướng về Lăng Tiếu nhiều hơn.

Vừa rồi nếu không phải nữ nhi ngăn cản, hắn khẳng định đã bão nổi đương trường, trong lòng nghĩ:

- Chẳng lẽ Mộng Kỳ thật xem trọng tiểu tử này?

Nghĩ tới đây Vân Hùng không khỏi nhớ tới một năm trước xảy ra chuyện ở Diễm Hỏa cốc, nghe nói Lăng Tiếu tự mình chém chết một trưởng lão Bái Nguyệt tông, vì vậy hắn thay đổi chủ ý, hắn muốn nhìn xem Lăng Tiếu ngoại trừ luyện đan, có phải còn có kỹ năng nào khác hay không.

Lăng Tiếu bị người chỉ vào mặt không ngừng la hét rống to, trong lòng đã không thoải mái, hắn vốn tưởng rằng các trưởng lão sẽ giúp hắn giải quyết phiền toái, nhưng xem tình huống hiện tại mọi người chỉ là muốn nhìn kịch vui đi!

Hiện giờ cả tông chủ đã lên tiếng, Lăng Tiếu tự nhiên không muốn bị người khác chê cười.

- Các ngươi đã muốn xem kịch, vậy thì từ từ thưởng thức đi!

Trên khuôn mặt Lăng Tiếu hiện lên tia cười nhạt, chậm rãi bước ra.

Thần sắc Mộc Hòa càng thêm khó xem, ban đầu hắn hi vọng Lăng Tiếu có thể xuất tràng, đó là vì muốn kiếm thêm danh ngạch cho Mộc Kỳ phong, nhưng hắn lại không muốn nhìn thấy kết cục thảm thống của Lăng Tiếu giống như Trần Văn Vũ.

Nếu Lăng Tiếu bị Hứa Nghị giáo huấn thảm, nói không chừng sẽ lưu lại bóng ma, đối với ngày sau đột phá sẽ bất lợi!

Nhưng hiện tại cho dù hắn sốt ruột cũng vô dụng, tông chủ đã lên tiếng, hắn còn có thể nói được gì, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Kiếm Nam, trong lòng quyết định ngày sau không tiếp tục qua lại với Kim Đồng phong cả đời.

- Hài tử Hứa Nghị này thật là không tệ ah, giành được vị trí đứng đầu, ngay cả trưởng lão cũng không xem vào trong mắt!

Tuy nói Mộc Hòe không thể ngăn cản, nhưng ngoài miệng vẫn không phục cười khẩy nói.

- Đây còn không phải do Hứa sư huynh chỉ đạo có cách sao.

Triệu Minh Uyên âm dương quái khí nói.

Ôn Hải Yến cũng thản nhiên nói:

- Thực lực thì không tệ, nhưng tâm tính còn kém đó.

Các phong chủ đều lên tiếng, bọn họ xem như chịu qua ân huệ của Lăng Tiếu, mắt thấy hắn bị người khi dễ, làm trưởng bối nếu không lên tiếng giúp đỡ còn là người sao?

Hứa Kiếm Nam nghe được lời nói của mọi người, lắc đầu ngượng ngùng lên tiếng, nhưng trong lòng tràn ngập chua xót, hành động lần này của con hắn thật sự là quá mức.

Vốn con trai đã lấy được vị trí đứng đầu, hắn đang vui vẻ cao hứng, ai biết lại biến thành tình huống này, da mặt của hắn thật không biết làm sao chịu đựng.

Lăng Tiếu vừa ra hấp dẫn mọi người, càng thêm chói mắt hơn cả sự xuất hiện của Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy.

Người khác đều cho rằng hắn là một con cừu, nhưng nào có ai biết hắn là con sói đội lốt cừu đây?

Lăng Tiếu hờ hững nhìn Hứa Nghị nói:

- Nói thật, cùng ngươi tranh đoạt tình nhân thật không thú vị, sở dĩ ta đứng đây là vì tông chủ mở miệng, bằng không ta chỉ xem ngươi là tên điên ở trong này la hét!

- Đừng nói nhảm, ta cùng Mộng Kỳ chính là thanh mai trúc mã, đã sớm đính hôn. Thức thời thì thu hồi lời nói trước kia, nếu không người đừng mong sống sót rời khỏi lôi đài!

Hứa Nghị dữ tợn nhìn Lăng Tiếu nói.

Từ nhỏ đến lớn hắn muốn gì được đó, mà Vân Mộng Kỳ đã sớm bị hắn xem như bạn lữ cả đời, nhưng không ngờ bị tiểu tử trước mắt làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Vân Mộng Kỳ tựa hồ cũng rất thích tiểu tử này, đây là sự thật mà Hứa Nghị không muốn đối mặt.

Lăng Tiếu còn chưa nói chuyện, Vân Mộng Kỳ đã không cấp chút mặt mũi:

- Đừng nói nghe êm tai như vậy, ta không thích ngươi, cho dù ngươi đánh bại Lăng Tiếu, ta cũng sẽ không thành thân với ngươi, ngươi chết tâm đi!

Lời này của Vân Mộng Kỳ không thể nghi ngờ là tát mạnh vào mặt Hứa Nghị, cho dù là trên mặt Hứa Kiếm Nam cũng thật khó xem.

Hứa Nghị siết chặt nắm tay, khuôn mặt biến thành vặn vẹo, hắn hít sâu một hơi lại bình tĩnh nói:

- Ta sẽ dùng thời gian chứng minh tình yêu của ta đối với nàng, ta tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ thành thân với ta.

- Ai, kẻ đáng thương, dưa hái xanh không ngọt, ngươi cần gì phải chấp nhất đâu, muốn đánh thì đánh đi, thật không biết lòng tự tin của ngươi từ nơi nào đến, mặt mũi của Hứa phong chủ đều bị ngươi làm mất hết!

Lăng Tiếu giang tay thở dài nói.

- Hiện tại ngươi nhận thua, đáp ứng sau này không làm phiền Mộng Kỳ, ta cho ngươi rời đi!

Hứa Nghị nói, bỗng nhiên khựng lại:

- Nếu như không ta nhất định phải cùng ngươi quyết chiến sinh tử!

- Hồ nháo, Lăng Tiếu, ngươi đi xuống, ta xem ai dám động đến ngươi!

Mộc Hòe không nhịn được vỗ bàn bật dậy quát, hắn cũng không muốn chứng kiến Lăng Tiếu bị thiệt thòi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.