Thần Khống Thiên Hạ

Chương 474: Nhường Ngươi Ba Chiêu (1)​



Lăng Tiếu không sốt ruột, mà Mộc Hòe ngồi bên trên lại nóng nảy nói với Vân Hùng:

- Tông chủ, không thể để bọn họ tiếp tục như thế.

Vân Hùng liếc mắt nhìn Mộc Hòe thản nhiên nói:

- Yên tâm đi, chúng ta đều ở đây, bọn họ không có việc gì.

Mộc Hòe nặng nề thở dài một hơi, không khỏi trừng mắt với Hứa Kiếm Nam, sau đó chuyển qua bên lôi đài.

Lăng Tiếu nhìn Kim Mao Hổ đang muốn nhào đi lên, lui ra sau vài bước nói:

- Đại gia hỏa, ngươi bình tĩnh một chút, đối thủ của ngươi không phải là ta!

Dứt lời linh thú hộ oản chợt lóe, kim sắc lang vương đột nhiên xuất hiện.

Hiện giờ kim sắc lang vương đã không còn là linh thú cấp hai như trước, đã là linh thú tam giai đỉnh cao cao tại thượng, nếu Lăng Tiếu có đầy đủ thú đan phong hệ, nó đã sớm đột phá tới tứ giai.

Kim sắc lang vương ở trong linh thú hộ oản thời gian dài, từ lần trước tại Lao gia bị Lao Dược Phàm đánh trọng thương, vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong hộ oản dưỡng thương, khiến cho nó đã sắp mất đi hung tính.

Kim sắc lang vương vừa hiện liền đưa tới thanh âm than thở sợ hãi.

- Khó trách Lăng trưởng lão không hề sợ hãi, thì ra người ta cũng có linh thú cao giai, chẳng khác gì quay trở về lúc ban đầu đối chiến.

- Đầu Kim Sắc Phong Lang này có điểm quái dị, chẳng lẽ là phong lang biến dị?

- Hẳn là như thế, bằng không làm sao có da lông màu vàng đâu, lần này xem như có vở kịch hay để xem.

Kim sắc lang vương xuất hiện không thể nghi ngờ thiêu đốt lên chiến ý của kim mao hổ.

Không cần mệnh lệnh, hai đầu linh thú liền nhào lên chiến đấu.

Lăng Tiếu khoanh tay trước ngực thản nhiên nói:

- Tiểu Kim từ từ chơi, đừng giết chết nó là được.

Những lời này của Lăng Tiếu cũng không phải cấp mặt mũi cho Hứa Nghị, chính là châm chọc hắn một phen.

Hứa Nghị không tiếp lời, lại nhân cơ hội Lăng Tiếu thả lỏng xuất ra đao thứ hai.

Hứa Nghị ngưng tụ kim sắc linh lực tạo ra từng đạo đao ảnh thật nhỏ, cuối cùng hình thành một cỗ long quyển phong hướng Lăng Tiếu cuốn tới.

Xoát xoát!

Long quyển phong cuốn tròn trong không kí phát ra tiếng ma sát kịch liệt.

Vẻ mặt Lăng Tiếu ngưng trọng, phong hệ gia thân, lập tức tránh ra.

Lần này Hứa Nghị luôn chú ý tới hướng đi của Lăng Tiếu, hắn đã tập trung phương hướng né tránh của Lăng Tiếu, trên mặt hiện lên ý cười quỷ dị, trên tay đột nhiên xuất hiện thêm một thanh kim đao.

Một đao vừa rồi chỉ là kế nhiễu địch, mà đao thứ hai không chút dấu hiệu chém thẳng tới đầu Lăng Tiếu.

Hứa Nghị không khỏi lộ ra dáng tươi cười hưng phấn, cảm thấy được một chiêu này của mình nhất định có thể thành công.

Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn lên hai đạo đao mang lợi hại, dưới chân thoáng khựng lại, tựa hồ đã bỏ lỡ thời gian né tránh.

Oanh long!

Hai đạo đao mang cực lớn hung hăng chém trúng ngực Lăng Tiếu.

- Tiếu nhi!

Mộc Hòe nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp theo muốn phóng xuống lôi đài.

Vân Mộng Kỳ đồng dạng cũng muốn liều lĩnh lao tới.

- Chậm đã!

Vân Hùng tựa hồ đã nhận ra chuyện gì, vội vàng kêu lên ngăn cản hai người.

- Ha ha, tạp chủng chết tiệt, cuối cùng đã chết đi!

Hứa Nghị ngửa mặt lên trời đắc ý cười lên điên cuồng.

Hống!

Hắn còn chưa dứt tiếng cười, liền truyền qua thanh âm tiếng hống đau đớn của Kim Mao Hổ.

Hứa Nghị nhìn thấy Kim Sắc Lang Vương chiếm thượng phong, ánh mắt nhảy dựng:

- Chẳng lẽ hắn chưa chết?

Bình thường khi nhân loại cùng linh thú ký kết chủ tớ khế ước, nếu võ giả nhân loại tử vong, như vậy linh thú hộ thân căn bản không thể sống sót.

Hứa Nghị rất có lòng tin đối với chiêu thứ hai của mình, lúc trước cha hắn còn nói cho dù gặp nửa bước vương cấp cũng có thể tổn thương nặng, huống chi Lăng Tiếu chỉ mới là linh sư cao giai.

Nhưng hiện tại Kim Sắc Lang Vương đang chấn nhiếp Kim Mao Hổ của hắn, hắn mới phát giác Lăng Tiếu hẳn còn chưa chết.

- Không chết rất tốt, miễn cho người ta nói ta quá mức!

Hứa Nghị cũng không để ý việc linh thú của mình rơi xuống hạ phong, trong lòng thập phần đắc ý nghĩ. Hắn cho rằng dù Lăng Tiếu chưa chết, hẳn chỉ còn lại nửa mạng, hắn đã đạt tới mục đích giáo huấn Lăng Tiếu, nếu Lăng Tiếu thật sự đã chết bản thân hắn cũng sẽ không được yên thân.

Ở bên này Kim Mao Hổ tuy là linh thú tam giai cao cấp, nhưng còn kém hơn Kim Sắc Lang Vương một bậc, trọng yếu hơn chính là lang vương còn là song thuộc tính, một kim một phong, sức chiến đấu đương nhiên hơn xa Kim Mao Hổ.

Trong lúc nhất thời Kim Mao Hổ bị Kim Sắc Lang Vương cắn rớt không ít khối thịt, máu chảy đầm đìa nhìn thật dọa người.

- Nếu còn không cứu linh thú của ngươi, vậy nó sẽ trở thành thực vật trong miệng Tiểu Kim của ta.

Lăng Tiếu không biết từ đâu xuất hiện sâu kín nói.

Hắn để trần thân trên, cơ thể kim hoàng sắc thoạt nhìn thập phần khỏe đẹp, mái tóc đen tán phát, toàn thân thập phần phiêu dật tuấn lãng, không hề có chút bộ dạng bị trọng thương.

- Ngươi…ngươi làm sao không bị việc gì?

Hứa Nghị kinh hãi nhìn Lăng Tiếu kêu lên.

Lăng Tiếu hất mái tóc, làm ra động tác tự nhận là phi thường tuấn tú nói:

- Hừ…ta đã nói ngươi không có tư cách cùng ta quyết chiến sinh tử, ba chiêu đã qua, ta cũng nên xuất thủ!

Dứt lời Lăng Tiếu hóa thành một đạo tàn ảnh hướng Hứa Nghị lao tới.

Hứa Nghị kinh hãi, hai đao vừa rồi đã tập trung đại bộ phận linh lực của hắn, hắn còn chưa kịp dùng đan dược hồi phục, thầm hô một tiếng:

- Nguy rồi!

Còn chưa kịp phản ứng, một trận gió đã quét tới trước mắt.

Phốc!

Ngay sau đó chỉ thấy đầu gối của Lăng Tiếu đã nặng nề đánh lên bụng của Hứa Nghị.

Hứa Nghị khom người, máu tươi phun lên mặt Lăng Tiếu.

Thần sắc Lăng Tiếu biến thành dữ tợn, chụp lấy tóc Hứa Nghị quát to:

- Vốn ta còn nể tình ngươi là con trai Hứa phong chủ, nhưng hôm nay ta muốn thay Hứa phong chủ giáo huấn ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, yêu là cần lưỡng tình tương duyệt, nếu Mộng Kỳ thích ngươi ta không để ý rút lui ra ngoài, nhưng Mộng Kỳ không thích ngươi, ngươi đừng tiếp tục dây dưa nàng, bằng không…

Lăng Tiếu còn chưa rống xong đã đem Hứa Nghị nặng nề ném ra ngoài, cùng lúc đó lại đuổi theo lăng không một cước đạp xuống.

- Ah!

Hứa Nghị còn chưa có chút phản kháng đã bị nện xuống mặt đất, phát ra một tiếng hét thảm.

Ở trên đài sắc mặt Hứa Kiếm Nam trở nên nghiêm túc lên.

Chỉ nghe Mộc Hòe quát to:

- Đáng đánh!

Vừa rồi nhìn thấy Lăng Tiếu bị chém một đao, hắn thật sự đau lòng, nếu không phải thân phận có trở ngại, hắn thật sự muốn trực tiếp bay xuống đánh chết Hứa Nghị.

Nhưng khi chứng kiến đồ đệ mình không chút tổn thương tiếp tục xuất hiện, trong lòng hắn liền buông lỏng một hơi, lại thấy Lăng Tiếu còn có thể thật hung mãnh đem Hứa Nghị giẫm nát dưới chân, trong lòng vô cùng khoái trá!

Hứa Nghị ngươi không phải đạt được vị trí đứng đầu đệ tử chân truyền lần này sao?

Nhưng ngươi đứng đầu thì thế nào, còn không phải bị đồ đệ của ta đánh không còn lực đánh trả.

Bên kia trong lòng Mộc Ân cũng thống khoái, vừa rồi đồ đệ của hắn bị một chiêu đánh bại, hơn nữa trọng thương, hắn đang vô cùng khó chịu, hiện tại trong lòng hắn còn ước gì Lăng Tiếu hạ thủ nặng hơn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.