Thần Khống Thiên Hạ

Chương 707: Ca Gặp Sét Đánh (2)



Đường Cương Lĩnh mừng rỡ, nếu Lăng Tiếu bị đánh chết ở chỗ này, chỉ sợ Đường gia gặp phiền phức lớn, đồng thời hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu vẫn chưa chết, trong lòng nghi hoặc:

- Hắn mặc vệ giáp phòng ngự cao giai đi!

Một kích của lôi điện có thể sánh bằng một kích của hoàng cấp, cho dù là vương cấp cũng bị biến thành tro tàn, nhưng Lăng Tiếu lại vô sự, vì vậy hắn cho rằng Lăng Tiếu mặc vệ giáp cao giai.

- Đi nhanh đi, thiên lôi lần này có biến!

Đường Cương Lĩnh lớn tiếng hô to.

Lăng Tiếu vừa định chạy đi, lại nhận thấy được đỉnh đầu khác thường, vừa nhìn lên liền thấy một đạo thiên lôi cực lớn hướng chỗ hắn oanh xuống.

- Ta kháo, đây rõ ràng muốn trở ngại với ta ah!

Lăng Tiếu chẳng quan tâm Đường Cương Lĩnh, thét to một tiếng, vận dụng phong thuộc tính dùng Vân Tung Mị Ảnh hướng bên ngoài bỏ chạy.

Đây là tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay của hắn.

Đường Cương Lĩnh trợn mắt há hốc mồm:

- Hắn…hắn nuốt Tốc Linh đan sao? Vì sao chạy nhanh như vậy!

Tiếp theo lại một tiếng sấm nổ sát bên cạnh hắn, làm hắn hoảng sợ giật mình vội vàng bỏ chạy.

Lúc này Luyện Khí Trì đã bị hơn mười đạo thiên lôi bao phủ, ngọn núi cao nhất cơ hồ bị thiên lôi đánh lõm xuống dưới.

Nguyên bản Lăng Tiếu đã chạy ra khỏi phạm vi ngọn núi cao nhất, nhưng vẫn bị thiên lôi đuổi theo, phách tới mức mông hắn nở hoa.

Nếu không phải hắn luyện công pháp biến thái như Cổ Hoàng thần công, chỉ sợ đã sớm mất mạng.

Bất tri bất giác Lăng Tiếu chạy trốn tới chỗ bế quan của Đường lão gia tử.

- Người nào, lại dám tự tiện xông vào cấm địa của Đường gia!

Một thanh âm quát lớn kinh thiên vang ra.

Vài đạo nhân ảnh từ các góc bay vút ra ngoài.

Một gã hoàng cấp nhìn thấy Lăng Tiếu chạy tới lớn tiếng nói:

- Còn dám đến gần phải chết!

Những người khác đều chuẩn bị làm ra công kích.

- Mẹ nó, không muốn chết thì nhanh tránh ra, ca gặp sét đánh!

Lăng Tiếu vừa kêu to vừa chạy tới.

Những người kia nghe xong lời của hắn đều thầm mắng trong lòng:

- Tên điên từ nơi nào tới…

Nhưng ngay khi họ định xuất thủ giết Lăng Tiếu, mấy đạo lôi điện đột nhiên đánh xuống.

- Đây…đây là thiên lôi, mau tránh ra!

Tên hoàng cấp nhìn thấy kinh hãi, nhanh chóng hô to, đồng thời bản thân cũng không dám đánh tới chỗ Lăng Tiếu.

Những người kia không còn dám ngăn cản, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tránh ra.

Oanh long!

Tốc độ Lăng Tiếu có nhanh bao nhiêu nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi mấy đạo thiên lôi truy kích.

Ngay lập tức hắn bị thiên lôi đánh trúng thân thể, bị oanh như diều đứt dây bắn tới trên cửa sắt trước mặt.

Lăng Tiếu hung hăng đụng vào trên cửa sắt, lực phòng ngự cường đại trên cửa phản chấn lại hất văng hắn bay ra.

Phốc!

Lăng Tiếu không chịu nổi công kích cường đại phun ra ngụm máu tươi, thần sắc tái nhợt.

Lăng Tiếu bị mấy đạo thiên lôi đánh trúng vẫn chưa chết, ngoại trừ bộ dáng chật vật vẫn còn có thể đứng lên, đồng thời quanh thân hắn nổi lên tầng kim mang phòng ngự như long lân, tăng thêm vài phần hào sảng nhưng không mất khí phách.

- Mẹ nó, làm cái gì vậy, vận khí bổn thiếu sao lại đen đủi như thế, giữa ban ngày mà gặp sét đánh, còn có lẽ trời hay không.

Lăng Tiếu ngửa mặt lên trời mắng to.

Thân thể hắn bị oanh đau đớn không thôi, còn bị lôi điện khiến tay chân tê dại, trong lúc nhất thời tay chân không cách nào điều khiển.

Cùng lúc đó Tam Phân Quy Nguyên Khí trong cơ thể hắn lặng yên đem lực lượng lôi hỏa bổ lên cơ thể hắn hấp thu vào, Cổ Hoàng thần công rất nhanh chữa trị thương thế của hắn.

Đúng lúc này cửa sắt mở ra, một đạo thân ảnh liệt hỏa xuất hiện trước mặt Lăng Tiếu, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

Lăng Tiếu chỉ cảm thấy mình giống như bị độc xà trành thẳng, toàn thân vô cùng khó chịu, trong lòng hắn thầm hô:

- Khí tức thiên…thiên tôn!

- Tiểu tử ngươi là ai, lại dám tới quấy rầy lão phu!

Đường lão gia tử lạnh lùng nhìn Lăng Tiếu âm trắc trắc hỏi.

Đường lão gia tử nhìn Lăng Tiếu, trong lòng cảm thấy có chút quái dị:

- Tiểu tử này chẳng lẽ là ngoại tinh nhân? Tóc lại bốc khói, thân hình còn đen thui, chẳng khác gì mới từ bếp lò chui ra?

Lăng Tiếu vừa định nói chuyện, lại có tiếng sấm nổ vang.

Thần sắc hắn đại biến, Đường lão gia tử nhìn lên không trung xa xa, đồng tử co rút lại, lẩm bẩm:

- Đây là…thiên lôi hôm nay sao trở nên khủng bố như vậy?

Đúng lúc này mấy đạo lôi điện hướng Lăng Tiếu bổ tới.

Đường lão gia tử nghĩ thiên lôi oanh hắn, trong tay vung lên một mảnh hỏa hải hướng thiên lôi oanh tới.

Tư tư!

Hỏa hải của Đường lão gia tử lại có thể đem thiên lôi đánh tan, chỉ có vô số tia điện hướng bên cạnh khuếch tán.

- Đây là có chuyện gì? Không tốt, Luyện Khí Trì đã xảy ra chuyện!

Đường lão gia tử nghi hoặc nói, tiếp theo nhìn lên ngọn núi cao nhất bị hõm xuống phân nửa, thần sắc đại biến, ngay sau đó toàn thân hóa thành lưu tinh bay qua.

Lăng Tiếu hô to:

- Lão gia gia đừng đi ah, trước giúp ta chắn chắn!

Lăng Tiếu biết uy lực của lão gia hỏa kia khôn cùng, lại có thể đón đỡ thiên lôi, vì vậy cắn răng truy theo Đường lão gia tử.

Kỳ thật hắn cũng hiểu rõ vì sao mình bị sét đánh, nhất định là Si Mị Lam Hỏa Châu gây ra họa, hắn nhất định phải gọi nó trở về, nếu bị lão gia tử kia phát hiện thì nguy cơ.

Trong Luyện Khí Trì, hiện tại đang bị hơn mười đạo lôi hỏa oanh tạc không ngừng.

Tình huống này quả thật giống như thiên địa phẫn nộ, khủng bố đến cực điểm.

Bên trong Luyện Khí Trì, một viên trân châu màu lam tản ra vô số thiên hỏa đối kháng cùng thiên lôi, một lam một tím không ngừng giao phong, nhiệt độ nóng rực ngay cả hoàng cấp cũng bốc hơi.

Hỏa mang màu lam bị thiên lôi không ngừng oanh kích, dần dần xuất hiện tình huống như bị áp súc, tựa hồ lam hỏa không thể ngăn cản được lôi điện đánh tới.

Cuối cùng Si Mị Lam Diễm bị oanh tán, vô số lôi điện đánh lên trên viên trân châu.

Người của Đường gia đều rút lui ra ngoài, từ xa xa nhìn ngọn núi bị lôi điện tẩy lễ, khóc không ra nước mắt.

- Ai tới nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì!

Đường Thiên Hào như đầu sư tử phẫn nộ rít gào.

Nơi đó là căn cơ của Đường gia, lại bị hủy như thế.

Các cường giả Đường gia đều trầm mặc không nói, nói thật chuyện liên quan tới thiên uy, có ai hiểu được rõ ràng.

Lúc này Đường Cương Lĩnh bay tới, bộ dáng bị lôi điện quét lướt qua, quần áo bị tổn hại vài nơi nhưng không có gì trở ngại.

- Cương Lĩnh, con không sao chứ?

Đường Thiên Hào khẩn trương hỏi han.

Đường Cương Lĩnh lắc đầu nói:

- Con không sao.

Tiếp theo hắn liếc mắt nhìn chung quanh, sau đó hỏi:

- Có ai nhìn thấy Lăng huynh đệ?

Mọi người nhìn nhau, sắc mặt mờ mịt.

Thần sắc Đường Cương Lĩnh biến thành âm trầm, trong lòng cực kỳ trầm thấp.

Đúng lúc này một đạo thân ảnh cực nhanh xuất hiện trước mặt Đường Cương Lĩnh hỏi:

- Thiếu gia nhà ta đâu?

Người tới chính là Tàn Báo, hai ngày này Lăng Tiếu cũng không gọi hắn đi theo.

Nhưng thiên lôi hàng lâm khủng bố như vậy, Tàn Báo lo lắng Lăng Tiếu sẽ xảy ra chuyện cho nên chạy tới hỏi rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.