Thần Khống Thiên Hạ

Chương 728: Ta Chỉ Là Một Người Hầu Của



Công kích của những trưởng lão va chạm trúng lam diễm của Lăng Tiếu, lập tức bị Si Mị Lam Diễm hoàn toàn cắn nuốt, căn bản không hề tạo thành nửa điểm thương tổn cho hắn.

- Hôm nay không cho các ngươi chút giáo huấn các ngươi không biết sự lợi hại của bổn thiếu!

Lăng Tiếu chiến ý mười phần quát to một tiếng, song chưởng đánh ra vô số lam diễm úp về hướng nhóm trưởng lão Tân gia.

Nhóm trưởng lão làm sao dám va chạm cùng lam diễm của hắn, vội vàng phóng lên cao.

Lăng Tiếu cũng không muốn đại khai sát giới, chỉ thấy lam diễm tản mát tràn tới phòng ốc bên dưới của Tân gia lập tức thiêu đốt lên.

Chỉ nháy mắt vài sân viện ở gần nhất đều bị thiêu hủy.

Các trưởng lão Tân gia đứng trên không trung thần sắc đại biến.

Sắc mặt Tân Vô Thường tối đen nói:

- Lão bát, lão cửu, lão thập…mấy người các ngươi đi cứu hỏa, những người khác toàn lực bắt hắn cho ta!

Tân Vô Thường dứt lời, trong tay hiện ra một thanh sắc đại đỉnh.

Các trưởng lão khác cũng xuất ra đại đỉnh.

Tân gia chuyên về chế dược, mỗi người đều luyện đan, dược đỉnh chính là vũ khí công kích tốt nhất của bọn hắn.

Từng dược đỉnh bị ném ra ngoài hướng Lăng Tiếu đánh tới.

Lăng Tiếu ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, thu hồi lam diễm, toàn thân bắn ra kim quang long lân óng ánh, trên nắm tay hiện lên lân giáp thật dày, một đạo hư ảnh kim long nháy mắt phóng lên cao, rít gào không dứt.

Lăng Tiếu bay lên không, quyền đầu trôi nổi long lân nhắm ngay dược đỉnh của Tân Vô Thường đánh tới.

- Tự tìm đường chết!

Tân Vô Thường cười lạnh nói.

Dược đỉnh kia là huyền khí ngũ giai, là đỉnh khí cao giai.

Tiểu tử kia còn dám dùng nắm tay công kích, quả nhiên là không biết chết sống.

Nhưng ngay sau đó hắn trợn tròn mắt.

Hắn chỉ nghe được thanh âm “phanh” một tiếng, dược đỉnh đã bị đánh nứt nẻ.

Lại thêm vài tiếng “phanh phanh” vang lên, dược đỉnh rốt cục không chịu nổi quyền kình quá lớn, vỡ tan thành bốn năm mảnh.

Lăng Tiếu không hề ngừng lại, hướng cự đỉnh khác oanh tới.

Phanh phanh!

Chỉ thêm vài lần va chạm, có ba dược đỉnh bị đánh nát.

Nhóm trưởng lão còn lại đều hoảng hốt, những người còn chưa bị đánh vỡ dược đỉnh vội vàng triệu hồi cự đỉnh, chỉ sợ sẽ bị người hủy diệt.

Nội tâm Tân Vô Thường rỉ máu, dược đỉnh kia là do tổ tiên truyền cho hắn, đã đi theo hắn gần trăm năm, lại bị người đánh nát như thế.

- Đem hết toàn lực, giết hắn!

Trong tay Tân Vô Thường hiện ra hỏa kiếm, hướng các trưởng lão quát một tiếng, toàn thân hướng chỗ Lăng Tiếu bổ tới.

Lăng Tiếu cố ý hiển lộ thực lực của mình trước mặt tân đồ đệ, chiến ý mười phần.

Chỉ thấy Lăng Tiếu cùng Tân Vô Thường cùng vài trưởng lão thay đổi vũ khí quần chiến với nhau.

Trên bầu trời đại viện Tân gia vang rền thanh âm va chạm, khiến người của Tân gia đều bàng hoàng kinh hãi.

- Ai dám xông vào Tân gia đây, lại có thể kinh động gia chủ cùng chư vị trưởng lão.

- Ai biết, nhưng mặc kệ là ai xông tới chỉ có con đường chết.

- Mau nhìn đi, bên trên chỉ có một người đối chiến với gia chủ cùng các trưởng lão, đây là thực lực gì, thật quá cường hãn!

Người của Tân gia đều nhìn lên không trung sôi nổi nghị luận, bọn hắn tựa hồ đã quên phòng ốc đang cần cứu lửa.

- Đừng cùng hắn cứng đối cứng, trước tiên tập trung sau đó chém giết hắn!

Tân Vô Thường chỉ muốn giết chết Lăng Tiếu ngay lập tức.

Không chỉ vì dược đỉnh của hắn bị hủy diệt, còn vì địa hỏa trên người Lăng Tiếu.

Bất kể như thế nào tên thanh niên này đều phải chết.

Các trưởng lão Tân gia rất có ăn ý tách ra, kết xuất thủ ấn, từng đạo hỏa mang đan vào thành lao tù, hướng Lăng Tiếu giam cầm tới.

Lăng Tiếu khẽ thở dài:

- Đáng tiếc không có quyền pháp kim hệ phối hợp, bằng không tuyệt đối không cần ta vận dụng nó.

Lăng Tiếu than nhẹ, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.

Thanh kiếm cũng như bản thân của hắn tràn ngập khí phách vô hạn, lại hiện lên một đạo long ảnh rít gào không thôi.

Là một đầu Cửu Đầu Long Xà, khiến mọi người chợt lạnh run.

Các trưởng lão Tân gia cảm nhận được cảm giác khiếp sợ lan tràn.

- Đáng chết, lại có cả linh khí, nhưng đừng cho rằng Tân gia sẽ không có.

Tân Vô Thường thầm mắng một câu, trong tay hiện ra một thanh linh khí.

Thanh linh khí này là Phá Phong thương lục giai trung cấp, là linh khí hỏa hệ, đầu thương bén nhọn tản ra thế lửa sắc bén, trên thân thương điêu khắc hỏa xà quấn quýt, thoạt nhìn thật sống động.

Lăng Tiếu nhìn hỏa lao bao trùm tới trước mặt, khóe môi thoáng nhếch lên, Băng Hỏa kiếm nhẹ nhàng vung ra.

Hưu!

Một đạo lam diễm xẹt qua, hỏa lao nháy mắt bị xé mở lỗ hổng thật lớn.

Nhưng lỗ hổng kia lại có thật nhiều hỏa xà tràn tới.

Hỏa xà cực kỳ hung hãn, răng nanh thị huyết làm người cảm thấy rét lạnh.

Lăng Tiếu đương nhiên biết đối phương vận dụng linh khí, lần này hắn cũng không dám dùng thân thể mình cứng rắn va chạm.

- Phá cho ta!

Thân hình Lăng Tiếu nhẹ nhàng nghiêng tới trước, Băng Hỏa kiếm run lên, một đầu lam sắc Cửu Đầu Long Xà nháy mắt phóng ra.

Hỏa xà bị Cửu Đầu Long Xà va chạm liền tan vỡ tơi tả.

Cửu Đầu Long Xà xông về phía trước, hướng Tân Vô Thường rít gào nhào tới.

Thần sắc Tân Vô Thường đại biến, giờ khắc này hắn mới biết được thanh niên kia đáng sợ tới cỡ nào.

Tân Vô Thường gian nan ngăn chặn Cửu Đầu Long Xà, không nhịn được la hét rầm trời:

- Vô Thường thỉnh chư vị thượng đại trưởng lão xuất quan cứu viện!

Lăng Tiếu đã sớm cảm ứng được Tân Vô Thường nổi lên sát ý đối với hắn, những người khác của Tân gia hắn có thể buông tha, nhưng vị gia chủ Tân gia này sao, nhất định phải cho hắn biết có chút người hắn không thể đắc tội!

Lăng Tiếu không đợi người cứu viện của Tân gia chạy đến, dùng tốc độ vô song của mình bổ nhào về phía Tân Vô Thường.

- Tặc tử ngươi dám!

Một thanh âm nổ mạnh kinh thiên vang lên.

Ba đạo thân ảnh cực nhanh lao tới.

Cùng lúc đó một cỗ năng lượng cường hãn hướng Lăng Tiếu bao phủ.

Lăng Tiếu không hề để ý tới cỗ năng lượng kia, Băng Hỏa kiếm vẫn tiếp tục xuất thủ.

Tân Vô Thường muốn tránh nhưng chợt phát hiện đã không còn kịp nữa.

Phốc!

Một cánh tay máu chảy đầm đìa văng lên trời cao, cuối cùng rơi xuống.

Ah!

Tân Vô Thường ôm vết thương phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

Oanh long!

Năng lượng oanh tới lại bị một đoàn hắc vụ ngăn trở ngừng lại.

- Các ngươi là ai, lại dám đến Tân gia giương oai!

Ba lão giả đồng thời xuất hiện, trong đó lão giả thấp lùn nhất mở miệng quát, ánh mắt liếc qua Tân Vô Thường, lại dừng ở Lăng Tiếu tràn ngập vẻ phẫn nộ.

- Vạn Thông trưởng lão, lập tức giết tiểu súc sinh kia cho ta!

Tân Vô Thường nuốt mấy viên đan dược, nhặt lại cánh tay cụt của mình nhìn lão giả thấp lùn nói.

Giờ phút này trong lòng hắn ngoại trừ sát ý vô hạn đối với Lăng Tiếu không còn điều gì khác.

Lăng Tiếu liếc mắt nhìn qua Tân Vô Thường cười nói:

- Nói thêm một câu nữa có tin ta tặng ngươi đi gặp diêm vương trước hay không?

Tân Vô Thường tiếp xúc ánh mắt sắc bén của Lăng Tiếu, giống như nhìn thấy một đầu cự long đè ép, hoảng sợ tới mức không dám nói tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.