Thần Khống Thiên Hạ

Chương 851: Mọi Người Kinh Hãi (1)



Sau khi về đến Vẫn Thạch thành, Lăng Tiếu lại ở nhà một tháng.

Trong một tháng này, Lăng Tiếu để cho tiểu Lăng Thiên chơi với bà nội hắn, nếu không ngày sau không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Thời gian rời đi từng ngày đến gần, nụ cười trên mặt của Mộng Tích Vân cũng càng ngày càng ít rồi.

Nhi tử muốn đi xa, tôn tử duy nhất lại muốn tách ra, nàng có thể vui vẻ lên được sao?

Một ngày kia, Lăng Tiếu đem người của mình đều triệu tập tới, thời gian rời đi đã đến rồi.

- Các ngươi nghe kỹ, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ phải rời đi Vẫn Thạch thành rồi, chuyện riêng các ngươi nên làm cũng đã làm xong, người nào hối hận không muốn đi liền đứng ta, bởi vì đi ra bên ngoài, võ giả cường đại đông đảo cũng không phải là các ngươi có thể tưởng tượng được, đừng tưởng rằng Vương giai chính là mạnh nhất, Vương giai ở trong mắt nhân gia bất quá chỉ là võ giả bình thường, chỉ có Địa Hoàng mới xem như có năng lực tự vệ, Thiên Tôn mới là cao thủ chân chính, chúng ta muốn đi ra bên ngoài xông xáo khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột, có đôi khi không phải ngươi chết chính là ta vong, cho nên ta hi vọng các ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng, một khi nguyện ý cùng ta đi ra ngoài, vậy liền không có đường quay về rồi.

Lăng Tiếu nghiêm túc nói.

Lăng Tiếu phải đem lời cảnh cáo nói trước, hắn cần chính là thuộc hạ vĩnh viễn trung thành, cần chính là yên tâm đem phía sau lưng giao cho đám thuộc hạ bọn hắn, mà không phải là kẻ sợ chết gió chiều nào theo chiều ấy.

- Chúng ta thề chết theo thiếu gia!

Người ở trước mặt Lăng Tiếu đều quỳ xuống hô lên.

Lăng Tiếu hài lòng gật đầu nói:

- Tốt, ta cuối cùng coi như không nhìn nhầm các ngươi, ngày sau các ngươi khẳng định vì quyết định của ngày hôm nay mà cảm thấy kiêu ngạo.

Ly biệt luôn là thương cảm, nhìn ánh mắt bà sa kia của Mộng Tích Vân, Lăng Tiếu chỉ cảm thấy ở trong lòng cực kỳ khó chịu.

- Xuất môn ra bên ngoài hết thảy đều phải cẩn thận bảo trọng, ta không hi vọng ngươi có thể có bao nhiêu tiền đồ, liền hi vọng ngươi có thể bình bình an an, có rảnh rỗi trở về xem lão thái bà ta một chút, mẹ liền đủ hài lòng.

Mộng Tích Vân vuốt khuôn mặt của nhi tử nói.

Nhi tử muốn đi xa, làm mẹ người nào cũng sẽ không nỡ, người nào cũng sẽ ngày ngày nóng ruột nóng gan.

- Mẹ yên tâm đi, chờ sau khi ta ở trung vực đặt chân liền lập tức đón các ngươi đi tới!

Lăng Tiếu hít sâu một hơi trịnh trọng cam kết.

- Nãi nãi ngươi đừng khổ sở, ta sẽ thay ngươi nhìn xem phụ thân.

Tiểu Lăng Thiên ở trong ngực của mẫu thân hắn rất là ngây thơ đối với Mộng Tích Vân nói.

- Còn là cháu ngoan của ta hiểu chuyện, đợi sau này ngươi cũng đừng không nhớ nãi nãi.

Mộng Tích Vân nhìn tôn tử khả ái trong lòng lại càng ê ẩm, hai hàng nước mắt liền chảy ra.

- Nãi nãi đừng khóc... Đừng khóc, Thiên nhi thật khó chịu, ô ô...

Tiểu Lăng Thiên đưa ra bàn tay nhỏ bé nói, nhìn bà nội hắn khóc, hắn cũng nhịn không được khóc theo.

- Ai nha, nhi tử chỉ là tạm thời rời đi, chớ khiến cho sinh ly tử biệt, nhi tử ngươi đi đi, hết thảy bảo trọng!

Lăng Chiến ôm lấy Mộng Tích Vân hướng về phía Lăng Tiếu nói.

Lăng Tiếu nhẹ gật gật nói:

- Các ngươi cũng phải bảo trọng!

Dứt lời Lăng Tiếu dứt khoát nghiêng đầu, mang theo mọi người rời đi Vẫn Thạch thành.

Sau khi mới đi ra Vẫn Thạch thành, Lăng Tiếu đem mọi người gọi lại.

Mọi người đều là không hiểu nhìn Lăng Tiếu.

- Các ngươi buông lỏng tất cả ý chí, tuyệt đối phải nghe phân phó của ta, ta muốn đem các ngươi thu vào trong không gian giới, bên trong chuẩn bị lương khô cùng nước uống đầy đủ, hơn nữa linh khí hết sức dư thừa, các ngươi liền tạm thời tu luyện ở bên trong.

Lăng Tiếu nói.

Mọi người không có ý kiến, bọn họ đối với lời nói của Lăng Tiếu không có bất kỳ dị nghị.

Chỉ bất quá đám bọn họ đều đang tò mò không gian giới của thiếu gia bọn họ là cái gì mà cư nhiên ngay cả người cũng có thể thu vào.

Sau khi bọn hắn buông lỏng tâm thần, nhận được ý thức của Lăng Tiếu liền đến một chõ khác.

Không gian rộng rãi, một phiến thiên địa trắng mờ mịt làm cho người ta cảm thấy giống như là cảnh trong mơ.

Bất quá linh khí ở nơi này so với ngoại giới muốn nồng đậm hơn nhiều, mọi người đều có một loại cảm giác thư sướng.

- Thiếu gia đây là đem chúng ta mang đi nơi nào rồi?

- Mới vừa ròi thiếu gia không phải đã nói rồi sao? Chúng ta ở trong không gian giới của hắn rồi.

- Nhưng mà không gian giới làm sao có thể có không gian lớn như vậy, ta cảm thấy thật giống như đi tới một tòa huyễn thành.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, linh khí nơi này thật nồng đậm như vậy a, mau tu luyện đi, ta muốn sớm ngày đột phá Vương giai.

...

Lúc mọi người ở đây muốn tách ra ngồi xuống tu luyện, Lý Cuồng Hổ hướng một cái phương hướng nhìn sang, con ngươi trong nháy mắt cũng giương lên thật to rồi.

Lãnh Xà phát hiện dị trạng của Lý Cuồng Hổ, đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:

- Cuồng Hổ lão đệ làm sao?

- Ngươi... Các ngươi nhìn bên kia!

Lý Cuồng Hổ chỉ vào một cái phương hướng kinh hãi kêu lên.

Mọi người đi theo phương hướng mà hắn chỉ nhìn sang.

Chỉ thấy một đầu Lang linh thú khổng lồ đang lộ ra răng nanh bén nhọn trừng mắt nhìn bọn hắn.

Trong lúc nhất thời, bát tướng đều khẩn trương lên, bọn họ có thể cảm nhận được khí thế dáng sợ của đầu Lang Vương này.

- Mọi người chớ khẩn trương, Tiểu Kim là ngươi sao?

Bạch Vũ Tích cảm thấy đầu Lang Vương ở trước mắt này nhìn rất quen mắt, lúc này hướng về phía Lang Vương kêu to nói.

- Đúng vậy, nó là tọa kỵ của thiếu gia.

Lúc này Độc Ưng ở một bên cũng kinh hô lên.

Lúc này tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

- Tọa kỵ của thiếu gia thật là cường đại, thực lực ít nhất cũng là ngũ giai đi.

Lăng Tam khen nói.

- Sự cường đại của thiếu gia không phải là chúng ta có thể tưởng tượng được, tất cả mọi người yên tĩnh tu luyện đi.

Độc Ưng là lão đại của mọi người, đứng dậy nói.

Lúc mọi người ở đây muốn tách ra đi tu luyện, thần sắc của Lý Cuồng Hổ lại trở nên quái dị.

Thân thể của hắn càng không ngừng run run chỉ vào một cái đang thôn thổ ở phía trên nói:

- Kia... Kia có một con rồng!

Lúc này lông tơ của mọi người đều dựng lên, bọn họ lần nữa hướng phương hướng mà Lý Cuồng Hổ chỉ mà nhìn lại.

Lúc này thân thể của bọn họ cũng run run lên.

Bọn họ nhưng là lần đầu tiên thấy linh thú mạnh mẽ như vậy a, lục trảo Giao Long, đây là tồn tại có thực lực gì a.

Bạch hồ ở trong ngực Bạch Vũ Tích cũng hé miệng lộ ra răng nanh, bạch mao đều dựng lên, tiến vào trạng thái cảnh giới.

Thân thể của lam sắc Giao Long bay ở giữa không trung từ trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt kia tràn đầy ý khinh miệt.

- Mọi người canh gác, một khi nó xuống tới, lập tức phát động công kích.

Độc Ưng phát ra mệnh lệnh, khí thế toàn thân của hắn cũng tăng tới cao nhất rồi, tùy thời tiến vào trạng thái chiến đấu.

Những người khác rối rít tụ lại với nhau, trong tay cũng nắm cao cấp huyền khí của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.