Thần Khống Thiên Hạ

Chương 915: Ác Phụ



- Đi không được nữa!

Lăng Tiếu đáp.

Lời của Lăng Tiếu vừa mới rơi xuống, những người của Phong gia kia vừa đi mà quay lại, hơn nữa nhân số so với lúc trước thì nhiều hơn mấy người.

Ba tên Tôn giai nguyên lai là dẫn đầu nhưng bây giờ trở thành người hầu.

Hiện tại dẫn đầu biến thành một gã đê cấp Địa Hoàng, hơn nữa còn là một nữ nhân, một nữ nhân trung niên, ở bên người nàng còn đi theo một nam một nữ chừng hai mươi tuổi.

Phụ nữ trung niên kia ăn mặc hết sức hoa lệ, đeo vào vàng bạc, phấn son nồng đậm, thoạt nhìn giống như thê tử của một gã nhà giàu mới nổi, khuôn mặt giống như con cá kéo dài kia thoạt nhìn giống như là mặt ngựa, trên mặt mang theo vẻ ngạo mạn nồng đậm, cằm hất lên rõ cao, thời điểm nhìn người hình như là nàng nhìn hai lỗ mũi để nhìn, phảng phất sợ người khác không biết nàng có được một cặp lỗ mũi to.

Ở trái phải hai bên của nàng mang theo một nam một nữ thần thái cùng nàng có mấy phần tương tự, nghĩ đến là hai nhi tử của nàng, thái độ kia cũng đồng dạng là thịnh khí lăng nhân, làm cho người ta cảm thấy hết sức chán ghét.

Phụ nữ trung niên này lại là đê cấp Địa Hoàng, mà một nam một nữ kia theo thứ tự là trung cấp Vương giai.

Thực lực của các nàng so với người ở phía sau mà nói là không cao, tuy nhiên lại có thể đứng ở phía trước nhất, đây liền có thể nói rõ thân phận của ba người này ở trong Phong gia tuyệt đối không thấp.

- Cái nào là tiểu dã chủng kia?

Phụ nhân trung niên mặt ngựa kia kéo ra thanh âm bén nhọn hỏi.

Phía sau bọn họ không người nào dám đứng ra trả lời.

- Hoàng cung phụng ngươi câm rồi sao?

Phụ nhân trung niên mặt ngựa lần nữa quát lên.

Thần sắc của tên cao cấp Thiên Tôn kia có chút mất tự nhiên nói:

- Huệ phu nhân, đây... Đây...

Hắn thật sự không biết trả lời như thế nào, nếu như hắn nói cho Huệ phu nhân này, vậy thì sẽ đắc tội với một cái cấp trên khác, nhưng mà hiện tại không trả lời đó chính là đắc tội với Huệ phu nhân ở trước mắt này.

Phải biết rằng Huệ phu nhân ở trước mắt này nhưng là nổi danh chanh chua, xử sự lại là tương đối cay cú khó dây dưa, hắn hiện tại không biết nên làm sao ứng phó cho phải.

- Ngươi u mê sao? Nói mau cái nào là tiểu dã chủng kia!

Phụ nhân trung niên mặt ngựa lần nữa kéo ra thanh âm hỏi.

Thanh âm kia tựa hồ so với sư tử hống còn muốn lợi hại hơn, chấn đến cao cấp Thiên Tôn kia mồ hôi lạnh ứa ra.

- Nàng... Nàng chính là người đó, bất quá... Còn chưa xác định được thân phận.

Cao cấp Thiên Tôn bại trận, chỉ vào Cát Bối Hân đứt quãng nói.

Phụ nhân trung niên mặt ngựa thoáng cái đem lực chú ý bỏ vào trên người Cát Bối Hân, ánh mắt khinh miệt kia càng không ngừng đánh giá Cát Bối Hân.

Lăng Tiếu nhẹ chuyển một chút bước chân chắn trước mặt Cát Bối Hân, sau đso đối với người của mình nói:

- Chúng ta đi thôi!

Bất kể là người của Phong gia đang làm cái gì, nhưng mà Lăng Tiếu đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn ở chỗ này cùng bọn họ hao tổn thời gian rồi.

Nếu nhưu đổi lại bình thời, Lăng Tiếu nhất định sẽ đem những người này giết rụng rồi hãy nói.

Nhưng mà nơi này là địa bàn của Phong gia, nơi này cao thủ như mây, chỉ bằng một chút người của hắn như vậy cùng nhân gia đối cứng thật sự là không có lợi, cho nên Lăng Tiếu chỉ có thể nhịn rồi.

- Đứng lại, ai cho các ngươi đi!

Phụ nhân mặt ngựa kia hai tay chống vào cái thắt lưng như thùng nước quát to.

Mặt của Lăng Tiếu nhăn một chút chân mày nói:

- Lão nãi nãi có chuyện gì không?

- Ngươi... Mắt chó của ngươi bị mù lại gọi của ta là lão nãi nãi, người đâu vả miệng cho ta, đem răng của hắn toàn bộ đánh rớt xuống.

Phụ nhân mặt ngựa này thoáng cái bốc lửa rồi, hướng về phía người ở một bên hét lớn.

Bất kể nàng bao nhiêu tuổi, nhưng mà bề ngoài của nàng thoạt nhìn chỉ là hơn bốn mươi tuổi, nàng cảm giác mình luôn luôn là rất trẻ tuổi rất xinh đẹp, nhưng mà đột nhiên bị một tên tiểu tử coi rẻ gọi là "Lão nãi nãi", đây quả thực là khiêu khích uy nghiêm nhiều năm của nàng.

Lời của phụ nhân mặt ngựa này vừa rơi xuống, một gã cao cấp Địa Hoàng lập tức hướng Lăng Tiếu đi tới, một cái tay hướng Lăng Tiếu trảo tới.

Cao cấp Địa Hoàng cũng không có đem Lăng Tiếu nhìn ở trong mắt, bởi vì hắn cảm thấy ở chỗ này không có ai dám khiêu khích quyền uy của Phong gia bọn họ.

- Dám đụng đến lão đại ta, ngươi đã hỏi ta chưa!

Bại gia tử xuất thủ nhanh như tia chớp, đem tay của cao cấp Địa Hoàng vươn ra kia bắt được.

Ca sát!

A!

Bại gia tử vừa ra tay lập tức đem tay của cao cấp Địa Hoàng kia vặn gãy rồi.

Cao cấp Địa Hoàng kia phát ra một tiếng hét thảm, lại bị Bại gia tử một cước đá trúng bụng ngã bay ra ngoài.

- Thật to gan, nhanh... Nhanh đem bọn họ giết hết cho ta.

Phụ nhân trung niên mặt ngựa quá sợ hãi mà kinh hô.

Nàng chưa từng nghĩ tới ở địa bàn của Phong gia các nàng lại còn có người dám phản kháng.

Lúc người ở sau lưng nàng muốn động thủ, Lăng Tiếu trong nháy mắt đem tốc độ đề thăng tới cực hạn, sau một khắc hắn liền bước đến trước mặt phụ nhân mặt ngựa.

- Huệ phu nhân cẩn thận!

Mấy tên Thiên Tôn ở phía sau lưng nàng kinh hô một tiếng, muốn ra tay cứu viện.

Nhưng mà Tàn Báo cùng Bại gia tử đồng thời đem bọn họ ngăn lại.

Phụ nhân trung niên mặt ngựa căn bản không nghĩ tới lá gan của đối phương so sánh với trong tưởng tượng của nàng còn lớn hơn rất nhiều, lại dám hướng nàng giết qua.

Bất quá nàng cũng không phải là dễ trêu, thực lực của bản thân nang cũng là đê cấp Địa Hoàng a!

Đang ở lúc nàng muốn ra tay phản kháng, chỉ thấy thức hải khẽ lắc lư àm cho nàng trong nháy mắt cảm thấy đau đau.

Cũng ngay một khắc này, Lăng Tiếu nhân cơ hội đem nàng bắt đi qua, một tay đã giữ ở cổ họng của nàng.

Phụ nhân mặt ngựa thoáng cái thanh tỉnh lại, cổ nàng chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông, một trận cảm giác biệt khuất trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng.

Nàng từ sau khi đến Phong gia một mực trải qua cuộc sống hô phong hoán vũ, phía sau thời khắc đều có chó săn đối với nàng nhún nhường, quỳ gối dễ bảo, nàng đã không nhớ rõ bao nhiêu năm chưa bị người uy hiếp như vậy rồi.

Nàng ở trong lòng thề, nhất định phải đem tiểu tử này bầm thây vạn đoạn.

- Mau đem mẹ ta thả ra, bằng không các ngươi đừng muốn sống đi ra khỏi chỗ này.

Thanh niên nữ tử đi cùng với phụ nhân trung niên mặt ngựa hướng về phía Lăng Tiếu thét nói.

Thanh niên nhân ở một bên cũng gọi nói:

- Mau thả người, nếu không các ngươi toàn bộ phải chết!

- Ha ha, đây đều là các ngươi khinh người quá đáng, đừng tưởng rằng nơi này là địa bàn của các ngươi có thể muốn làm gì thì làm, cùng lắm thì nhất phách lưỡng tán.

Lăng Tiếu cất tiếng cười to nói.

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng thả mẹ ta?

Nữ tử trẻ tuổi kia nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu hỏi.

- Rất đơn giản, chờ sau khi chúng ta rời khỏi Phong Đô tự nhiên sẽ thả mẹ ngươi.

Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.

Nữ tử trẻ tuổi không chút suy nghĩ đáp:

- Tốt, ta cho các ngươi rời đi, nhưng mà cá ngươi trước hết thả mẹ ta ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.