- Cô mang theo năm trăm Huyết Lạc Vệ, ba trăm Liệp Ưng quân hướng phía tây tấn công, đánh bại bộ đội đang di chuyển của Trường Thanh thành, đem toàn bộ nhân dân Trường Thanh thành cướp quay về Xích Huyết thành. Đối phương có hai ngàn chiến sĩ áp giải, cô có lòng tin đánh bại bọn hắn hay không?
Trong mắt Hàn Sắc thoáng hiện vẻ kiên nghi cất cao giọng nói:
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Nhạc Trọng nhìn vẻ kiên nghị tự tin của Hàn Sắc trong mắt thoáng hiện nét hài lòng:
- Đi thôi!
Hàn Sắc là một trong những quan quân dưới trướng làm Nhạc Trọng cảm thấy vừa ý. Nàng từng nhận giáo dục nghiêm chỉnh, có thể thừa nhận các sự vật mới thật nhanh, đồng thời có thể hiểu được mệnh lệnh của hắn, hơn nữa còn kiên quyết linh hoạt chấp hành.
Mã Lôi cùng Tiêu Vân được Nhạc Trọng đề bạt xông pha chiến đấu, dũng cảm giết địch, chấp hành mệnh lệnh của hắn thật không có vấn đề, nhưng khả năng thừa nhận sự vật mới của họ chậm hơn rất nhiều, nhiều nhất chỉ có thể trở thành một gã mãnh tướng, rất khó trở thành một thống lĩnh giỏi.
Hàn Sắc hành lễ xoay người rời đi:
- Dạ!
Sau khi Hàn Sắc rời khỏi, An Na thân mật khoát cánh tay phải Nhạc Trọng nói:
- Nàng thật xuất sắc phải không? Nhạc Trọng, khi nào đó anh cũng thu nàng vào trong phòng, chúng ta cùng nhau thân thiết một lần?
Hàn Sắc, Tôn Vi Vi, Lai Vi, Hàn Tử Huyên là bốn nữ tướng xuất sắc nhất dưới trướng Nhạc Trọng.
Những quan quân còn lại phần lớn đều do Nhạc Trọng đề bạt ra từ trong nô lệ cùng chiến sĩ, lực chiến đấu của họ rất tốt, nhưng những phương diện khác kém hơn rất nhiều. Trước mắt nhiều quan quân đều đang học tập tri thức văn hóa, lão sư của họ vẫn là mỹ nữ ngực lớn Tôn Vi Vi.
Nhạc Trọng vỗ vỗ bờ mông đầy đặn của An Na, xúc cảm đàn hồi mềm mại truyền vào trong tay hắn:
- Đừng náo loạn, hiện tại thời gian của chúng ta thập phần quý giá, đi gọi Mã Lôi tới cho anh!
An Na nhảy ra khỏi lòng Nhạc Trọng, oán trách ai oán lườm hắn, sửa sang lại quần áo rời đi.
Không bao lâu sau ba đội quân rời khỏi cứ điểm hai mươi tiến về phương xa.
Bên trong Vân Châu mặc dù không có đường sắt nhưng mỗi tòa thành thị đều xây dựng những con đường đi thông Thiên Đô hoàng thành thật rộng mở.
Thông qua con đường lớn, Thiên Đô hoàng thành có thể nhanh chóng điều động bộ đội cơ giới đại quy mô đến các thành thị trấn áp phiến loạn.
Lúc này trên con đường lớn từ Trường Thanh thành đi thông Thiên Đô hoàng thành, nơi nơi chen chúc đoàn người áo quần rách rưới trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng đang đi về phía trước.
Trên con đường đột nhiên có một bé trai thân thể run rẩy ngã trên mặt đất.
Một gã chiến sĩ ngồi trên xe máy cường hóa từ phía sau chạy lên, cầm roi da hung hăng quất lên người đứa bé, chửi ầm lên:
- Con mẹ nó! Mau đứng lên! Tiểu súc sinh!
Quần áo đứa bé bị quất nát, thân thể hiện lên những vết máu nhìn thật ghê người, thống khổ quẩy người một cái sau đó không còn động đậy.
Tên chiến sĩ kia nhìn thấy đứa bé không còn nhúc nhích khẽ cau mày, dùng roi da chỉ vào hai tráng hán trong đám đông ra lệnh:
- Đã chết, hai người các ngươi mau lại đây đem nó ném sang một bên!
Hai tráng hán không dám chậm trễ nghe lệnh đi tới nắm lên thi thể đứa bé ném sang ven đường.
Chút nhạc đệm kia cũng không làm đám đông chú ý, mọi người vẫn chết lặng đi về phía trước.
Những dân nghèo kia dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể gầy yếu, tiến hành di chuyển đường dài đối với bọn họ mà nói chính là hành trình địa ngục. Thỉnh thoảng có người té xuống đất rốt cục không còn đứng dậy.
Thậm chí có người ngã xuống đường, sau đó bị người phía sau bước lên giẫm thành thịt vụn.
Một gã chiến sĩ mắng to:
- Mẹ nó! Nhiệm vụ lần này thật là đáng ghét, nếu không có nhiệm vụ như vậy hiện tại lão tử hẳn đang ở trong Phiêu Hương Viện hưởng thụ mông tròn của tiểu Đào Hồng!
Một gã chiến sĩ khác trêu chọc:
- Tiểu Đào Hồng đắt giá như vậy ngươi cũng có khả năng sao?
Tên chiến sĩ kia tiếp tục khoác lác:
- Đó là đương nhiên, lão tử dùng cây súng lớn đem nàng thăng thiên! Hiện tại mỗi lần nàng thấy lão tử hai mắt đều tỏa sáng, các ngươi học tập một chút đi!
- Không nói với các ngươi, lão tử chứng kiến hàng tốt đây!
Tên chiến sĩ kia tùy tiện thổi phồng vài câu, lại nhìn lướt qua đoàn người, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng đi vào trong đám người, bàn tay trảo tới bắt tay phải một cô bé cứng rắn kéo nàng đi ra.
Đoàn người chết lặng nhìn một màn này, nhanh chóng né tránh không ai dám trêu chọc đám chiến sĩ kia. Cho dù có vài thanh niên có tinh thần trọng nghĩa nhưng khi nhìn thấy súng xạ tuyến trên lưng bọn chiến sĩ cũng lựa chọn trầm mặc. Trên đường đi đám chiến sĩ cho dù giết người nhiều lắm chỉ bị cấp trên trách cứ vài câu, mà tính mạng của họ cũng đã đánh mất.
Một gã chiến sĩ khác vây tới nhìn cô bé bị bắt ánh mắt sáng lên nói:
- Lão Vương, ngươi được nha! Ánh mắt thật tốt, cô nhỏ này thoạt nhìn ngon mắt. Mẹ nó, lão tử cũng muốn chơi! Ngươi chơi xong tới phiên lão tử!
Cô bé tóc tai bù xù, thân hình bụi bẩn, mặc quần áo rách rưới, trên người tản ra chút mùi hôi, nhưng nàng có được đôi mắt to trắng đen rõ ràng, trong suốt động lòng người, đồng thời tuy khuôn mặt đầy tro bụi nhưng vẫn nhìn ra được ngũ quan đoan chính, có thể biết nàng là một tiểu mỹ nhân thật xuất sắc. Đồng thời tuy nhìn còn nhỏ tuổi nhưng ngực đã nhô lên, vì vậy khiến cho hai tên sắc quỷ chú ý.
Cô bé bị bắt đi ra, ra sức giãy dụa nhưng không cách nào thoát khỏi tay phải tên chiến sĩ có lực lượng Thần chiến sĩ nhị giai kia.
Vũ lực của nhân loại Vân Châu mạnh mẽ hơn những địa phương khác rất nhiều, một chiến sĩ bình thường đã có được thực lực nhị giai, đương nhiên người thường không cách nào giãy thoát.
Lão Vương chửi ầm lên:
- Kháo, lão tử phát hiện vì sao phải đưa cho ngươi chơi. Hai ngàn điểm tín dụng, cấp hai ngàn điểm tín dụng lão tử chơi xong tới lượt ngươi!
Tên chiến sĩ kia tham lam nhìn cô bé cắn răng nói:
- Được! Hai ngàn thì hai ngàn! Lão tử chấp nhận!
Hai người thương lượng xong, lão Vương chợt thở hổn hển, bổ nhào vào cô bé, dùng sức xé rách, đem áo cô bé xé rách một nửa.
Cô bé giãy dụa gào khóc, sau đó há miệng cắn mạnh lên tay lão Vương.
- Thao, tiểu tiện nhân! Muốn chết có phải hay không?
Lão Vương bị đau giận dữ, lập tức tát mạnh lên mặt cô bé, đánh sưng mặt nàng, máu tươi chảy ra.
Cô bé ứa nước mắt quay đầu, dùng đôi mắt như con sói con nhìn chằm chằm lão Vương, trong ánh mắt tràn ngập cừu hận cùng oán độc.
Lão Vương bị ánh mắt cô bé làm dựng đứng tóc gáy, lui ra sau hai bước, ngay sau đó hắn chợt thẹn quá hóa giận quát lên:
- Nhìn cái gì vậy, còn nhìn lão tử đào ra đôi mắt của mày!
Nghe lão Vương trách mắng nhưng cô bé vẫn dùng ánh mắt như con sói con gắt gao theo dõi hắn, làm trong lòng hắn dâng lên hàn ý, lại dâng lên tia sát ý.
- Địch tập kích! Địch tập kích!
- Ah…
- Cứu mạng…
- …
Đúng lúc này từ hậu phương đột nhiên truyền tới thanh âm tiếng kêu hoảng sợ, từng tia xạ tuyến, tia điện từ pháo, tia la
-de từ phía sau oanh tới. Đám người trên đường lớn lâm vào trong hỗn loạn, nếu không tán loạn khắp xung quanh thì xông lên phía trước, tự giẫm đạp chết thảm trọng.