Thần Ma Hệ Thống

Chương 1230: Năng lượng đạn đạo



Những cấm vệ quân vừa động, biệt thự chợt run lên, từng kiện vũ khí tự động nhanh chóng vươn ra từ các góc, sau đó điên cuồng nổ súng, vô số ánh sáng như hạt mưa hướng hai trăm cấm vệ vọt tới.

Dưới màn hỏa lực dày đặc, có hơn bốn mươi cấm vệ bị bắn thành cái sàng.

Còn lại một trăm sáu mươi cấm vệ thực lực mạnh mẽ, những vũ khí tự động vừa vươn ra liền kịp thời làm ra phản ứng, tránh thoát vòng công kích thứ nhất.

- Hừ! Trong lòng tứ đại gia tộc quả nhiên còn có ý làm phản, dám giết người của cấm vệ quân, lần này ta phải triệt để san bằng tứ đại gia tộc!

Tên cấm vệ ngũ giai hừ lạnh một tiếng, chiến mâu trong tay vung ra, từng đạo quang mang oanh lên vũ khí liền bị oanh thành dập nát.

Trong tay tên cấm vệ ngũ giai cầm một tấm năng lượng thuẫn, chùm tia sáng oanh lên trên mặt thuẫn liền bị ngăn trở, không thể gây thương tổn cho hắn mảy may.

Đúng lúc này trên một ngọn núi nhỏ cách biệt thự chừng ba cây số chợt nứt ra, từng viên đạn đạo từ trong núi bay ra hướng tòa biệt thự bắn tới.

Tên cấm vệ ngũ giai nhìn thấy viên đạn đạo từ trên bầu trời bay tới, sắc mặt đại biến, điên cuồng kêu lên:

- Năng lượng đạn đạo, đáng chết! Bọn hắn làm sao có được vũ khí này! Mau lui lại!

Đám cấm vệ tứ giai nghe được tên của đạn đạo năng lượng, sắc mặt biến thành vô cùng tái nhợt, mỗi người phát động trang giáp tới đỉnh cao nhất hướng bốn phía tứ tán.

Hơn mười viên đạn đạo năng lượng rơi xuống mặt đất, lập tức nổ tung, từng đoàn năng lượng phong bạo khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, mặt đất chấn động run rẩy lên.

Khói bụi tán đi, trên mặt đất xuất hiện mười mấy hố sâu tới sáu bảy thước, tùy ý có thể thấy được một ít trang giáp cùng tinh hạch vụn vỡ.

Tinh hạch biến dị thú vô cùng cứng rắn, phương pháp phá hư duy nhất là phải thiêu thủy năng lượng ẩn chứa bên trong nó.

Năng lượng phong bạo khủng bố trong nháy mắt cắn nuốt hơn trăm sinh mạng của cấm vệ quân, chỉ còn lại tên cấm vệ ngũ giai cùng hơn ba mươi tên cấm vệ tứ giai đang hoảng sợ.

Nội tình của tứ đại gia tộc tại hoàng thành rốt cục đã toàn bộ hiển lộ đi ra.

Bạo chúa Ngụy Minh Thanh sở dĩ chưa ra tay đối với tứ đại gia tộc ngày trước là bởi vì hắn có quá nhiều băn khoăn về thực lực của họ.

Lúc trước chiếm cứ Vân Châu là năm gia tộc cường đại nhất, trong đó thực lực Ngụy gia đứng đầu, vì vậy được tôn sùng thành hoàng tộc. Nhưng thực lực bốn gia tộc còn lại cũng cực kỳ khổng lồ, Ngụy gia cũng không dám tùy tiện động tới.

Trong suốt mấy trăm năm, Ngụy Minh Thanh là hoàng đế duy nhất muốn động thủ với bọn họ.

Một gã cấm vệ tứ giai đi tới trước mặt tên cường giả ngũ giai nói:

- Tướng quân, làm sao bây giờ?

Tên cấm vệ ngũ giai đã khôi phục lại lý trí làm ra phán đoán sáng suốt:

- Triệt! Tứ đại gia tộc đã khởi động phiến loạn, chỉ bằng chút người của chúng ta không phải là đối thủ của bọn hắn. Việc khẩn cấp trước mắt là hội báo tình huống bên này với Ngụy Dã thống lĩnh!

Tên cấm vệ ngũ giai hạ mệnh lệnh, nhóm cấm vệ còn sống sót liền bỏ chạy về hướng hoàng thành.

Bên trong ngọn núi cũng không tiếp tục phóng ra đạn đạo năng lượng.

Uy lực của đạn đạo năng lượng mạnh mẽ vô cùng, dù là cường giả ngũ giai cũng có thể oanh giết, nhưng nó là vũ khí chiến tranh chỉ dùng thích hợp đối phó thật nhiều địch nhân tụ tập một chỗ. Muốn đối phó một cường giả ngũ giai đơn độc chẳng khác gì dùng trọng pháo đánh muỗi, thật khó thể chuẩn xác.

Trên cửa ngoại thành Thiên Đô hoàng thành, một gã nam tử mặc quân trang màu đen dáng người khôi ngô, mái tóc cực ngắn đang đi tuần tra tường thành. Nam tử này chính là đại tướng thủ hộ cửa ngoại thành hoàng thành tên Ngụy Thủ, lúc này vẻ mặt hắn hiện lên nỗi lo lắng.

Bốn hướng cửa ngoại thành là phạm vi thế lực của tứ đại gia tộc, ở bên trong từ tiểu binh cấp thấp tới quan quân cấp cao đều bị người của tứ đại gia tộc thẩm thấu, tuy Ngụy Thủ là đại tướng quân, nhưng không thể chân chính điều động lực lượng của thành vệ quân bốn cửa kia.

Một gã quan quân đi tới trước người Ngụy Thủ nói:

- Đại tướng quân!

- Thế nào?

Tên quan quân đáp:

- Đậu Đức tướng quân, Trần Vân tướng quân, Lục Hà tướng quân, Triệu Thán tướng quân đều viện cớ bị bệnh cự tuyệt không tới!

Ngụy Thủ biến sắc mắng to:

- Hỗn đản chết tiệt, trong mắt của bọn hắn còn có bệ hạ hay không? Còn có quốc gia hay không?

Bỗng nhiên từ trên mặt đất bốn góc đông tây nam bắc cửa hoàng thành vỡ ra, từng viên đạn đạo năng lượng bắn ra như mưa, hướng vị trí trung ương cửa ngoại thành hoàng thành phóng tới.

Oanh! Oanh! Oanh!

Nương theo từng tiếng nổ vang, vị trí trung ương cửa hoàng thành bên ngoài nổ mạnh, sóng xung kích năng lượng thật lớn thổi quét về bốn phương tám hướng, vô số trang bị phòng ngự lập tức sụp đổ, hàng trăm hàng ngàn chiến sĩ tinh nhuệ chết trong lần nổ mạnh đập vào, cả ngoại thành Thiên Đô hoàng thành đều chấn động kịch liệt.

Trong bụi mù bay đầy trời, Ngụy Thủ ẩn núp trong ngõ ngách phẫn nộ lớn tiếng rít gào:

- Sao lại thế này? Vì sao không có báo động? Đám ngu xuẩn cảnh giới đang làm ăn cái gì không biết?

Một gã quan quân vô cùng chật vật chạy tới bên người Ngụy Thủ kêu lên:

- Đại tướng quân, bên cảnh giới liên cũng không nhận được điện não trung ương truyền đến cảnh cáo. Bọn họ hoài nghi hệ thống điện não trung ương trong hoàng thành đã bị quấy nhiễu hoặc khống chế. Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?

Ngụy Thủ vô cùng giận dữ gào to hướng phòng chỉ huy phóng đi:

- Phản kích, truyền mệnh lệnh của ta phản kích, nhất định phải tiêu diệt đám phản nghịch chết tiệt kia!

Sắc mặt tên quan quân đột nhiên đại biến lớn tiếng gầm rú:

- Đại tướng quân! Cẩn thận!

Từ trên bầu trời hai quả đạn đạo năng lượng giáng xuống, rơi ngay trước người Ngụy Thủ, lực nổ mạnh thật lớn trực tiếp đem Ngụy Thủ cắn nuốt.

Phản quân của tứ đại gia tộc cũng không hề biết được đại tướng thủ thành Ngụy Thủ của hoàng thành đã bị bọn hắn nổ chết, vẫn không ngừng phóng ra năng lượng đạn đạo về hướng trung ương ngoại thành.

Hệ thống tình báo của tứ đại gia tộc thập phần phát đạt, bọn hắn đều hiểu rõ quân đội trú đóng trong hoàng thành có được sức chiến đấu khủng bố đồng thời có được vũ khí chiến tranh tiên tiến nhất. Một khi quân đội hoàng thành phát động tấn công bọn họ, bọn họ rất khó thể chống đỡ nổi.

- Đáng chết! Bọn hắn phiến loạn! Bọn hắn phản bội hoàng đế bệ hạ!

- Đại tướng quân đâu? Đại tướng quân ở đâu? Vì sao không hạ mệnh lệnh!

- Tiến công! Phản kích!

- …

Mất đi Ngụy Thủy chỉ huy, thành vệ quân lâm vào trong hỗn loạn, không biết nên tấn công hay phòng thủ.

Một đội ngũ chừng ngàn người mang binh hướng phương tây đánh qua, một đội ngũ ngàn người lại đánh về hướng bắc. Còn có thật nhiều đội ngũ vô cùng hỗn loạn như những con ruồi bọ không đầu chạy loạn trong thành.

Bị năng lượng đạn đạo không ngừng oanh kích, ngoại thành không ngừng sụp đổ, vô số mảnh vụn bắn lên tung tóe khắp nơi.

Tường thành nhìn qua như vô địch, từ phần ngoài căn bản không khả năng công phá, từng hao phí vô số nhân lực vật lực xây dựng đang bắt đầu vỡ nát.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.