Bất quá không khí trong thôn trang thuần phác, tuy rằng người vây xem không ít nhưng bọn họ cũng không ai động tay động chân, chỉ nghị luận sôi nổi, đồng thời rất nhiều nam nhân thật hâm mộ nhìn Nhạc Trọng đang được An Ny ôm vào trong lòng, bọn họ đều hận bản thân mình tại sao không phải là nam nhân được ôm vào lòng mỹ nhân kia. Lam Lam xông vào một nhà gỗ nhỏ, nhìn một trung niên nam tử mặc quần da hồ ly, ở trần, có mái tóc dài màu lam nói:
- Cha, con đã trở về. Người này gọi là Nhạc Trọng, hắn bị thương, cha giúp hắn xem một chút đi!
Nam tử trung niên quay đầu lại, thoáng ngây người, hiển nhiên cũng bị khí chất dung nhan của An Ny làm kinh ngạc, nhưng ánh mắt dời xuống dừng trên người Nhạc Trọng thân mật cười, chỉ vào giường gỗ gần bên nói:
- Ta gọi là Y Đạt, là bác sĩ trong thôn này. Vị bằng hữu kia, anh bị thương sao? Nằm xuống đây để tôi nhìn xem!
An Ny đặt Nhạc Trọng lên giường gỗ sau đó lẳng lặng đứng một bên.
Y Đạt đi tới vươn tay nắm tay phải Nhạc Trọng, sử dụng thủ pháp tương tự như cách bắt mạch của Đông y, lắng nghe mạch tượng của hắn, sau đó lại duỗi tay vuốt vuốt xương cốt trên thân thể hắn, nhíu mày:
- Nhạc Trọng, theo trạng huống vận hành khí huyết trong thân thể anh mà xem, khí huyết của anh thịnh vượng, không có dấu hiệu suy yếu. Hơn nữa xương cốt của anh cũng hoàn hảo không bị tổn thương gì. Như vậy xem ra anh bị thương hẳn là về phương diện tinh thần, đúng không?
Nhạc Trọng nói:
- Đúng vậy, tôi gặp một con mãnh thú kỳ dị có ba con mắt, bị thụ nhãn nơi ấn đường của nó bắn trúng tôi đã biến thành hình dạng này!
Y Đạt vô cùng khó xử nói:
- Dược vật trị liệu thương thế tinh thần vô cùng trân quý, chỗ của tôi không có. Có lẽ chỉ có Giao Thú thành mới có. Mà dân đen chúng tôi không thể đi vào Giao Thú thành, xin lỗi thương thế của anh tôi không có cách nào!
Sức quan sát của Nhạc Trọng thập phần mạnh mẽ, hắn rõ ràng nhìn thấy được khi nhắc tới Giao Thú thành thân thể Lam Lam nhất thời căng thẳng, trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi.
Nhạc Trọng cũng không tiếp tục hỏi, mà chỉ nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm pháp môn tu luyện tinh thần ngưng thần tĩnh khí trong Tinh La Chân Giải, nhắm mắt lại trầm lắng ngủ.
Tinh La Chân Giải chỉ có cường giả cửu giai mới có, trong đó có một trang tu luyện linh hồn bí thuật. Chẳng qua bí thuật chỉ có cường giả bát giai đỉnh phong mới có tư cách tu luyện. Ngoài ra chỉ có một ít cường giả đặc thù mới có thể tu luyện loại công pháp này. Đối với Nhạc Trọng mà nói loại công pháp này là thứ mà hắn cần có nhất hiện tại.
Tiểu sơn thôn không khí thuần phát, thôn dân vô cùng nhiệt tình, thật hiếu khách tiếp đón hai người.
Nhạc Trọng cùng An Ny cũng lưu lại nơi này.
Nhạc Trọng cùng An Ny đều là cường giả bát giai, với tố chất thân thể vô cùng mạnh mẽ của bọn họ, cho dù không ăn không uống ba mươi năm chỉ cần hấp thu thiên địa nguyên khí cũng có thể miễn cưỡng sinh tồn. Nhưng nếu không ăn không uống sẽ làm thân thể của họ suy nhược xuống dưới.
Vì sinh kế, An Ny gia nhập vào tiểu đội thợ săn trong thôn, chỉ thoáng thi triển chút thủ đoạn đã khuất phục toàn bộ tiểu đội, trở thành thủ lĩnh của bọn họ.
Với thực lực bát giai cấp cao của An Ny, các loại dã thú, biến dị thú trong núi không ngừng chết trong tay của tiểu đội thợ săn mà nàng thống lĩnh. Mọi người đều có thể bắt được con mồi không cần tử vong, làm thực vật của thôn nhỏ ngày càng phong phú. An Ny cũng trở thành nữ thần trong lòng toàn bộ người trẻ tuổi trong thôn.
Vào một ngày, bên trong căn nhà gỗ nhỏ của hai người, Nhạc Trọng lẳng lặng nằm trên giường, An Ny cẩn thận đỡ lấy hắn, cầm một chén canh thịt múc một muỗng canh nhẹ nhàng thổi thổi đưa tới bên miệng hầu hạ Nhạc Trọng uống xong.
Nhìn thấy Nhạc Trọng uống xong canh thịt, trong mắt An Ny thoáng hiện vẻ ôn nhu. Mấy ngày này nàng từ một vị đại tiểu thư không biết làm sao hầu hạ người chuyển biến thành một nữ nhân ôn nhu hiểu được làm sao hầu hạ một người bệnh tật.
Lam Lam từ bên ngoài vô cùng hoạt bát chạy vào, nhìn An Ny, hai mắt lóe lên ánh sao, chủ động vươn tay nói:
- An Ny tỷ, để cho muội làm đi. Tỷ đi nghỉ ngơi thật tốt một chút, hôm nay tỷ đi săn thú thật quá vất vả rồi!
An Ny nhướng mày vỗ nhẹ tay Lam Lam, lãnh đạm nói:
- Không, tôi tự làm được!
Trải qua mấy ngày ở chung, Lam Lam cũng biết An Ny là một nữ nhân trong nóng ngoài lạnh, nàng không tức giận, chỉ có chút đố kỵ nhìn Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng ah Nhạc Trọng, thật không biết anh tu mấy đời phúc khí mới có thể tìm được cô gái tốt như An Ny tỷ, vận khí của anh thật tốt quá, tôi ghen tỵ với anh!
Nhạc Trọng nằm trên giường nghe lời nói đầy tính trẻ con của Lam Lam, chỉ cười nhẹ không nói thêm lời nào.
Đúng lúc này ba thiếu niên làn da ngăm đen, mặc quần da hổ, đeo trường cung, để ngực trần lộ ra dáng vóc khôi ngô bước vào trong phòng.
Một thiếu niên anh tuấn dáng người khôi ngô cao lớn, mái tóc vàng buộc cao nhìn vào An Ny với ánh mắt ái mộ trắng trợn, quỳ gối trước người An Ny lớn tiếng nói:
- An Ny tỷ, tôi thích cô. Không! Tôi yêu cô. Tôi yêu cô còn hơn tính mạng của mình. Thỉnh cô làm nữ nhân của tôi, tôi sẽ cho cô hạnh phúc!
An Ny nhìn thiếu niên quỳ gối trước mặt nàng khẽ cau mày thản nhiên nói:
- Tôi không thích anh, đi ra ngoài!
Thiếu niên kia nhất thời suy sụp, đứng lên, vô cùng chua xót thối lui ra sau.
Một thiếu niên anh tuấn khác tên Ngả Đạt được xưng là anh tuấn nhất thôn bước ra một bước, trực tiếp quỳ trên mặt đất, nhìn lên An Ny, trong mắt tràn ngập vẻ ái mộ vô tận cùng nóng rực:
- An Ny tỷ, tôi yêu cô, gả cho tôi đi. Vì cô tôi không tiếc hết thảy. Chỉ cần cô gả cho tôi, tôi có thể cùng cô chiếu cố Nhạc Trọng, mãi cho tới khi nào hắn chết mới thôi!
Một câu của An Ny lại đánh chìm Ngả Đạt:
- Tôi không thích anh, đi ra ngoài!
Ngả Đạt cười chua xót, nặng nề đứng lên, thập phần không cam lòng lớn tiếng nói:
- Vì sao? An Ny tỷ, tôi có chỗ nào kém hơn người kia, vì sao cô không tuyển chọn tôi mà lựa chọn phế vật tê liệt trên giường kia. Nếu cô đi theo tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô hạnh phúc!
An Ny nhướng mày, ngón tay bắn ra, một cơn lốc giống như búa tạ oanh lên bụng Ngả Đạt, đem Ngả Đạt oanh bay ra xa hơn mười thước, ngã xuống đất:
- Anh ấy không phải phế vật, ba người các anh mau cút!
Nhìn thấy An Ny tức giận, trong mắt ba người kia thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, cắn răng chạy ra ngoài. Bọn họ đều không dám trêu chọc An Ny khi nàng tức giận, bản năng cảm giác được khi nàng tức giận thật vô cùng khủng bố.
Lam Lam thật cẩn thận đi tới trước người An Ny giải thích cho ba thiếu niên lỗ mãng kia:
- An Ny tỷ, chị không nên tức giận, bọn hắn chỉ vì thích chị thôi, bọn hắn cũng không có ác ý!
- Ân!
An Ny không chút để ý lên tiếng, lại múc một muỗng canh nhẹ nhàng khẽ thổi, lại đưa tới miệng Nhạc Trọng, giống như không có chuyện gì trọng yếu bằng việc làm này.