Thần Ma Hệ Thống

Chương 356: Mưa lạnh tàn khốc



- Ông đoạt thịt hộp của tôi! Ông đoạt thịt hộp của tôi!

Ngay lúc Hứa Dương mang binh tuần tra, đột nhiên nhìn thấy một đứa bé đang lôi kéo một nam tử trung niên mới lĩnh thịt hộp lớn tiếng kêu lên.

Trong mắt tên nam tử trung niên lóe lên hung quang, hung hăng đá một cước lên người đứa bé, đá ngã thằng bé trên mặt đất:

- Thằng nhóc! Mày kêu cái rắm! Lão tử dùng vỏ đạn đổi lấy thịt hộp! Mày tiếp tục kêu lão tử liền phế đi mày!

- Dừng tay!

Hứa Dương nhướng mày đi tới hỏi:

- Sao lại thế này?

Tên nam tử trung niên nhìn Hứa Dương cúi đầu khom lưng nói:

- Vị huynh đệ kia, thằng nhóc này vu cáo hãm hại tôi cướp thịt hộp của nó. Hộp thịt này rõ ràng là do tôi dùng vỏ đạn đổi lấy, nhân viên công tác bên kia có thể làm chứng cho tôi!

Hứa Dương nhìn thoáng qua bên nhân viên công tác.

Tên nhân viên công tác nhanh chóng gật đầu nói:

- Phải, hộp thịt kia chứng thật là hắn dùng vỏ đạn để đổi!

Hứa Dương liếc mắt nhìn đứa bé, lạnh băng hỏi:

- Tiểu quỷ! Còn gì nói nữa không?

Đứa bé đứng dậy vẻ mặt phẫn nộ chỉ vào tên nam tử trung niên nói với Hứa Dương:

- Người nam nhân này cướp đoạt vỏ đạn của cháu để đổi hộp thịt, trong áo của hắn còn giấu một hộp thịt khác, không tin chú cứ xem!

Hứa Dương ra lệnh:

- Đem hắn bắt lại!

Hai gã chiến sĩ hướng nam tử trung niên đi tới.

Sắc mặt tên trung niên kia đại biến, lui ra sau mấy bước trong miệng lớn tiếng kêu lên:

- Binh lính muốn giết người! Binh lính muốn giết người! Cứu mạng ah, cứu mạng ah!

Tên trung niên này trước tận thế là đầu lĩnh của băng nhóm ăn trộm, sau tận thế cũng kéo theo một đám tiểu đệ. Hắn vừa kêu như vậy đồng bọn của hắn giấu trong những người sống sót liền rống lên:

- Binh lính muốn giết người! Bọn hắn muốn giết sạch chúng ta! Chúng ta chạy mau ah!

Vừa dứt lời tên trung niên đã bỏ chạy.

Nhân loại đều có xu hướng theo đám đông, nghe lời kêu la rất nhiều người sống sót đều không tự chủ được theo tên trộm kia hướng bốn phương tám hướng điên cuồng chạy trốn.

Ở phương xa Quách Tuyền nhìn thấy đám người bỏ chạy sắc mặt đại biến, cắn chặt răng, lớn tiếng ra lệnh:

- Nổ súng!

Trong chớp mắt những khẩu súng máy đã cấp cho người sống sót mới chiêu mộ toàn bộ nổ vang, viên đạn dày đặc rơi lên đám người có ý đồ chạy trốn, trong nháy mắt đem bọn họ bắn thành cái sàng.

Trong mười giây ngắn ngủi đã có hơn hai trăm người ngã xuống vũng máu, thống khổ kêu rên. Vẻ mặt Quách Tuyền càng thêm bất đắc dĩ cùng thống khổ. Đội ngũ của họ chỉ có hơn ba trăm người, nếu muốn áp chế mấy vạn người bạo động không dùng thủ đoạn sắt máu đem trấn áp, mấy vạn người nổi điên đủ đem mấy trăm người bọn họ hủy diệt.

- Ai dám chạy trốn lập tức xử bắn! Ai dám gây nháo lập tức xử bắn! Lập tức quỳ rạp trên mặt đất không được lộn xộn! Người chạy loạn lộn xộn chết!

Sắc mặt Hứa Dương xanh mét, trực tiếp rút súng nhắm ngay đầu tên nam tử trung niên gây náo loạn bóp cò.

Phanh một tiếng súng vang, đầu tên nam tử trung niên đang có chút đắc ý hiện ra một lỗ máu, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Trong sự bắn phá điên cuồng, những người sống sót hoảng sợ phát ra tiếng thét chói tai, vội vàng nằm úp sấp trên mặt đất, thân thể lạnh run không dám lộn xộn.

Sắc mặt Hứa Dương xanh mét hướng phương hướng náo động tuôn ra lời đồn đãi đi qua:

- Kháo đám vương bát đản các người! Chúng ta có ý tốt muốn cho đám vương bát đản các người một con đường sống, cho các người ăn! Cho các người uống! Đám phản phúc các người còn gây thêm phiền cho chúng ta. Vừa rồi rốt cục là tên vương bát đản nào ở trong này rải ra lời đồn?

Một trận trầm mặc, toàn bộ người sống sót đều trầm mặc. Ở không khí xã hội bại hoại hun đúc, mọi người chỉ tự quét tuyết trước cửa, không xen vào việc người khác đã biến thành quy luật sinh hoạt của mọi người. Người rải lời đồn rõ ràng là một đám người, bọn hắn không dám rước họa vào thân.

Trong mắt Hứa Dương thoáng hiện hung quang, hơn mười chiến sĩ cầm súng trường 03 thức trong tay đi tới, chỉ thẳng vào đám người sống sót hung tợn nói:

- Không nói có phải không? Được! Có khí khái! Người đâu! Chuẩn bị xử bắn đám vương bát đản này! Con mẹ nó ai còn dám rải ra lời đồn, người bên cạnh biết mà không báo, cùng nhau xử bắn!

Nhìn thấy họng súng đen ngòm, những người sống sót không còn cách nào tiếp tục bảo trì trầm mặc, bọn họ vội vàng chỉ vào nhóm người rải lời đồn la lớn:

- Đừng nổ súng! Là người kia! Vừa rồi là hắn rải lời đồn! Là hắn! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nhóm người kia thấy tình thế không ổn, liền lật lọng vu cáo hãm hại kêu to:

- Rõ ràng là mày kêu la, còn dám nói tao!

Hứa Dương trực tiếp cho người đem người bị chỉ chứng lôi ra, tìm được kẻ bị nhiều người chỉ chứng nhất để cho người trực tiếp chém rớt đầu hắn trước mặt mọi người.

Chứng kiến máu tươi tuôn trào như suối phun, mọi người đều lâm vào khủng hoảng.

Ánh mắt Hứa Dương thật băng sương nhìn những người bị bắt ra tới lạnh lùng nói:

- Kẻ nào không thành thật chỉ cần bị nắm đi ra, lập tức chém đầu! Người nào tự thú hoặc chỉ chứng chúng ta cho các người một con đường sống. Tên hỗn đản nào lung tung bám víu cắn bậy người khác một khi bị tôi thẩm tra trực tiếp chém eo tại chỗ!

Dưới nhục hình bức bách tàn khốc của Hứa Dương, người rải lời đồn rất nhanh đã bị tìm được. Hai gã nam tử trực tiếp bị chém đầu, một gã trực tiếp bị chém eo, tên bị chém eo còn chưa chết ngay lập tức mà thống khổ giãy dụa trên mặt đất hồi lâu mới tắt thở.

Chứng kiến một màn dã man lại khủng bố máu tanh kia, trong lòng mọi người đã tràn ngập kinh hãi, không hề dám dị động chút nào.

Một gã chiến sĩ chỉ vào bảy tên rải lời đồn sau đó tự thú, nhìn Hứa Dương hỏi:

- Liên trưởng, những tên hỗn đản này làm sao bây giờ?

Hứa Dương phất tay nói:

- Đem bọn họ đưa vào cặn bã doanh!

Cặn bã doanh là đội ngũ chuyên làm vật hi sinh của Nhạc Trọng, lúc nào cũng thiếu khuyết nhân công.

Xử lý xong những kẻ tung tin đồn kia, Hứa Dương đi tới trước mặt đám người sống sót, cầm loa phóng thanh lớn tiếng quát:

- Đám vương bát đản các người nghe kỹ cho lão tử! Nếu còn có người tung tin bậy bạ, mọi người phải đem kẻ đó chỉ ra. Nếu không toàn bộ đều tiến vào cặn bã doanh đi chiến đấu cùng tang thi ở tuyến đầu. Còn nữa, mỗi người chỉ được lĩnh một hộp thịt, nếu cướp của người khác bị tố cáo, lão tử sẽ đem kẻ nào cướp đoạt đưa vào cặn bã doanh!

Trong quá trình di chuyển cường độ cao như vậy, một hộp thịt cơ hồ tương đương với một mạng người. Nếu cướp đi hộp thịt kia chẳng khác gì cướp đi một sinh mạng của người khác. Hứa Dương tự nhiên muốn nghiêm khắc xử lý, dưới hình phạt tàn khốc mới có thể làm kinh sợ những kẻ còn dám ôm tâm lý may mắn.

Những người sống sót nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của Hứa Dương, vẻ mặt hoảng sợ không dám tiếp tục gây rối loạn.

Hứa Dương tùy tay cầm một hộp thịt ném cho đứa bé khi nãy, nói:

- Đây là của cháu! Mau ăn đi!

Đứa bé mở hộp thịt bắt đầu ăn ngấu nghiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.