Thần Ma Hệ Thống

Chương 449: Bức hàng! (2)



- Buông súng!

Thượng Luân nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập ngưng trọng, hắn phất phất tay, đi qua phía Nhạc Trọng hỏi:

- Anh là người nào?

Hơn trăm khẩu súng lập tức buông xuống, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn qua Thượng Luân thản nhiên nói:

- Tôi là Nhạc Trọng! Lần này tới khuyên các người đầu hàng! Đầu hàng hoặc là chết ở chỗ này. Các người có hai lựa chọn!

- Nhạc Trọng! Anh chính là thủ lĩnh Nhạc Trọng của huyện Kinh Tây?

Thượng Luân nghe vậy, trong nội tâm chấn động, nhịn không được thốt ra. Hắn vốn cho rằng người trước mặt chỉ là người cường hóa cực kỳ lợi hại trong huyện Kinh Tây mà thôi, không nghĩ tới lại là Nhạc Trọng.

Thượng Luân và bốn trăm thủ hạ dưới trướng lập tức biến sắc, trong mắt nhao nhao tuôn ra hào quang khác thường. Thủ lĩnh của huyện Kinh Tây đang đứng trước mặt của bọn họ, chỉ cần bọn họ bắt giữ người trước mặt này, huyện Kinh Tây sẽ rơi vào trong tay của bọn họ.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Là tôi!

Thượng Luân kiêng kị phi thường nhìn Nhạc Trọng, cưỡng chế ý niệm bắt giữ Nhạc Trọng trong đầu, trầm giọng hỏi:

- Nhạc Trọng! Cho dù thực lực của anh cường hoành! Dựa vào ba người mà muốn lưu bốn trăm huynh đệ của tôi lại sao?

- Như vậy có đủ hay không!

Nhạc Trọng hai tay vỗ nhẹ và nhìn ra cánh rừng sau lưng, tất cả mèo rừng biến dị dưới sự dẫn dắt của Thiểm Điện từ trong rừng cây đi ra, nhìn chằm chằm vào Thượng Luân và bốn trăm chiến sĩ của hắn.

- Mèo rừng biến dị cấp hai!! Anh có thể hàng phục mèo rừng biến dị cấp hai?

Thượng Luân liếc nhìn Thiểm Điện, trong mắt hiện lên một vòng kinh hãi, thất thanh nói.

Một con biến dị thú cấp hai có thể dễ dàng miểu sát người cường hóa cấp 40, muốn đối phó biến dị thú cấp hai, phải tập hợp đại lượng cao thủ liên hợp lại mới có thể đánh chết nó. Hoặc là vận dụng vũ khí nóng hiện đại như hoả tiễn, đại pháo, xe tăng, trực thăng vũ trang các loại vũ khí hạng nặng.

Nhưng mà Thiểm Điện là mèo rừn biến dị cấp hai có thể đuổi giết Thượng Luân cùng thủ hạ dưới trướng của hắn đấy. Hơn trăm con mèo rừng biến dị cấp hai thì có thể đồ sát bốn trăm huynh đệ dưới trướng của Thượng Luân không còn.

Thượng Luân có bốn trăm chiến sĩ là người cường hóa cấp thấp, phần lớn đều là cấp 6, căn bản không có khả năng có tốc độ vượt qua đám mèo rừng này. Dưới cánh đồng bao la rộng lớn này chạy trốn chỉ có con đường chết.

Nhìn thấy hơn trăm con mèo rừng biến dị kia Thượng Luân và tất cả bộ hạ sắc mặt khó coi. Nếu như Nhạc Trọng có thể sử dụng đám biến dị thú này, ra lệnh một tiếng thì bọn họ sẽ chết sạch. Tối đa cũng chỉ có thể giết được mấy con mèo rừng biến dị mà thôi.

- Đầu hàng hay là chết?

Nhạc Trọng thò tay sờ sờ đầu của Thiểm Điện dựa vào mình, nhìn Thượng Luân một cái bức bách nói một câu.

Thượng Luân nhất thời bắt đầu trầm mặc, hắn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của bốn trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng, sinh tử của bốn trăm người sau lưng được quyết định bởi mình hắn.

Thượng Luân chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng nói:

- Nhạc Trọng! Nếu tôi đầu hàng thì tôi và huynh đệ sẽ như thế nào?

Nhạc Trọng trầm giọng nói:

- Nếu như làm việc ác không lớn, đánh tan xếp vào đội dự bị, sau đó tiến hành huấn luyện quân sự. Nếu như làm chuyện ác quá lớn thì đánh tan đưa vào trong cặn bã doanh, thẳng tới khi hắn dùng hành động của mình chuộc tội gây ra với chủng tộc nhân loại.

Thu nạp lực lượng vũ trang, Nhạc Trọng bình thường đều chọn đánh tan, trải qua giáo dục tư tưởng thì lúc này mới bổ sung cho vào quân của mình. Nhưng mà chỗ hỏng chính là lực lượng vũ trang này không thể hình thành sức chiến đấu nhanh chóng. Chỗ tốt chính là một ít hàng tướng muốn tụ tập thế lực lại vô cùng khó khăn.

Thượng Luân nhìn qua hai tay, lại nhìn qua Nhạc Trọng chậm rãi nói:

- Nhạc Trọng! Tôi nguyện ý cho toàn bộ huynh đệ của tôi quy hàng anh. Thỉnh anh không nên tổn thương tính mạng của bọn họ!

Nhạc Trọng đáp ứng nói:

- Không có vấn đề!

Bốn trăm bộ hạ đi theo Thượng Luân đều là những người cường hóa mà Thượng Luân khổ tâm bồi dưỡng thành, dù đẳng cấp của bọn họ không cao nhưng phần lớn đều đạt tới cấp 5. Tố chất thân thể tốt hơn người thường nhiều lắm, là lính cũng hợp cách, làm lao động cũng dư sức, Nhạc Trọng tự nhiên không vô cớ giết những người này.

Thượng Luân đạt được đồng ý của Nhạc Trọng thì nhìn qua bộ hạ ra lệnh.

- Toàn bộ bỏ vũ khí xuống.

Sau đó Thượng Luân ra lệnh, bốn trăm bộ hạ nhao nhao bỏ vũ khí của mình xuống.

Trương Lê Dương kêu to một câu, hai tay nắm chặc khẩu tiểu liên 79 trong tay nói:

- Lão đại!

Thượng Luân trừng mắt quát lớn:

- Bỏ vũ khí xuống!

Trương Lê Dương cắn môi, đem khẩu tiểu liên 79 ném xuống đất.

Mệnh lệnh bộ hạ bỏ vũ khí xuống thì Thượng Luân nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng trầm giọng nói ra:

- Nhưng mà Nhạc Trọng!! Nếu anh muốn tôi thật tình ra sức cho anh! Xin mời anh dùng thực lực lớn nhất đánh bại tôi, nếu có thể đánh bại tôi thì tôi thật tâm ra sức cho anh!! Tên của tôi là Thượng Luân, người cường hóa cấp 32. Năng lực là chiến đấu cận thân, kỹ năng đã cường hóa ba lần!

Nhạc Trọng nhìn thấy Thượng Luân thức thời đáp ứng thỉnh cầu vớiThượng Luân:

- Tốt!! Như anh mong muốn.

Thượng Luân vung tay lên, hắn cho bộ hạ lui ra xa xa, chừa không gian đối chiến cho bọn họ.

Nhạc Trọng nhìn Thượng Luân nói:

- Bắt đầu đi!

- Coi chừng!

Hàn quang trong mắt Thượng Luân lóe lên, chân đạp bộ pháp kỳ dị, thập phần quỷ dị nhanh chóng lao tới gần Nhạc Trọng. Hắn chân đạp bộ pháp kỳ dị, trong thời gian ngắn bộ pháp tăng thêm, tốc độ của hắn không nhanh bằng Cam La Vọng.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Thượng Luân, phát động Khủng Cụ Thuật, trong một chớp mắt, một đạo tinh thần trùng kích mạnh mẽ tiến vào trong thức hải của Thượng Luân.

Thượng Luân bị cảm giác sợ hãi vô tận bao phủ lại, bộ pháp kỳ dị trì trệ.

Nhạc Trọng hung hăng đá ra một cước, đá vào phần bụng của Thượng Luân và đánh Thượng Luân bay ra xa ba mét, đồng thời móc một cái vào đầu của Thượng Luân lạnh lùng nói:

- Anh bại rồi!

Thượng Luân cố nén đau đớn, từ trên mặt đất đứng lên, trong mắt tràn ngập khổ sở nói:

- Tôi bại rồi!

Những tùy tùng đi theo Thượng Luân nhìn thấy một màn này, trong nội tâm đều có chút phát lạnh. Bọn họ đi theo Thượng Luân chiến đấu quá nhiều lần, biết rõ sức chiến đấu của Thượng Luân rất đáng sợ.

Trong mười mét thì đó là lĩnh vực chiến đấu của Thượng Luân. Ở trong phạm vi mười mét thì cả thế lực của Bối Minh Dương cũng không ai dám nói dễ dàng thắng Thượng Luân. Cho dù là thiên tài người tiến hoa nhanh nhẹn như Cam La Vọng trong phạm vi mười mét cững từng thua trong tay của Thượng Luân. Như vậy một gã cường giả như thế bị Nhạc Trọng một kích miểu sát, làm cho những tùy tùng của Thượng Luân cảm thấy không dám tin tưởng nổi.

Đột nhiên Nhạc Trọng nhìn qua một góc âm u hẻo lánh trong cánh rừng và lạnh lùng nói:

- Xuất hiện đi!! Còn muốn đợi tới bao giờ nữa?

Tất cả ánh mắt nhìn qua góc hẻo lánh âm u bên kia, cũng không có bất luận dị biến gì xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.