Thần Ma Hệ Thống

Chương 472: Nghiền áp (2)



Những người Miêu này chính là đại thúc thúc bá bá của nàng, sau tận thế nàng cùng vượt qua cửa ải khó, được hai bên ủng hộ, chính những thúc thúc bá bá này cũng như thân nhân của nàng, nàng không đành lòng nhìn thấy những thúc thúc bá bá này chết sạch.

Nhạc Trọng nhìn qua tòa nhà và tàn khốc ra lệnh:

- Chuẩn bị động thủ! Cường công cao ốc! Súng bắn tỉa chuẩn bị, đổi thành bắn lựu đạn!

Tống Diệu Y sắc mặt đại biến, đi tới trước người của Nhạc Trọng chặn lại nói:

- Không được! Anh không được tấn công! Người bên trong nhất định sẽ chêt và tổn thương thảm trọng! Đây chính là mạng người đấy!

Nhạc Trọng tâm như sắt đá, ánh mắt lạnh như băng nói:

- Hết sức xin lỗi! Tống Diệu Y tiểu thư! Tâm tình của cô tôi rất hiểu! Nhưng mà tôi phải giải quyết lực lượng còn sót lại của Thông Thiên thần giáo ở đây! Về phần những người kia không có quan hệ gì với tôi, tôi không có thời gian ở đây lãng phí thời gian và tinh lực với bọn họ! Thỉnh cô tránh ra!

Tống Diệu Y nắm chặc lây trường thương mau đen, sắc mặt tái nhợt, quật cường trừng mắt nhìn Nhạc Trọng nói:

- Không được! Tôi không cho!

Xoát một tiếng, hai mươi mấy tên chiến sĩ cầm súng tập trung vào người Tống Diệu Y, nếu như Tống Diệu Y có bất kỳ dị động, bọn họ trước tiên sẽ bắn Tống Diệu Y thành cái sàng! Tống Diệu Y tuy là mỹ nữ đỉnh cấp, nhưng mà trong lòng của những người này thì phục tùng mệnh lệnh mới là điểm quan trọng nhất, chỉ là một gã mỹ nữ, căn bản không có khả năng mê hoặc chiến sĩ tinh nhuệ.

Ngay cả Bạch Tiểu Thắng thương hoa tiếc ngọc cũng cầm súng chỉa vào đầu của Tống Diệu Y, trong mắt hiện ra vẻ tiếc hận. Nếu như Tống Diệu Y chết, hắn sẽ cảm thấy rất đáng tiếc. Nhưng nếu vi phạm lệnh của Nhạc Trọng thì người chết chính là Bạch Tiểu Thắng.

Dưới vài chục khẩu súng chỉa vào người, Tống Diệu Y tiếp nhận áp lực thật lớn, thế nhưng mà nàng vô cùng quật cường nhìn qua Nhạc Trọng, giống như đóa hoa tùy thời sẽ lụi tàn.

Nhạc Trọng nhướng mày, phất phất tay, hai mươi mấy tên này buông súng ra.

Tống Diệu Y quỳ gối trước người của Nhạc Trọng, đau khổ cầu khẩn nói: - Van cầu ngài! Cứu tộc nhân của tôi!! Chỉ cần ngài cứu tộc nhân của tôi! Cho dù muốn tôi làm gì thì tôi cũng nguyện ý.

Vì mạng sống của tộc nhân, Tống Diệu Y cam nguyện buông tha tự tôn của mình quỳ trước mặt Nhạc Trọng. Bởi vì những tộc nhân kia chính là thân nhân trọng yếu của nàng, nàng không muốn những người này chết trong tay của địch nhân.

Nhạc Trọng nhìn qua Tống Diệu Y quỳ trước mặt thì trong mắt hiện ra vẻ suy tư, trầm tư một hồi lâu nhìn qua tòa nhà kia và chậm rãi nói:

- Bạch Tiểu Thắng lưu lại! Những người khác lui ra phía sau.

Nhận được lệnh của Nhạc Trọng thì tât cả mọi người lui ra phía sau.

- Tống Diệu Y, nhớ kỹ lời hôm nay của cô! Đi cùng tôi!

Nhạc Trọng nhìn qua Tống Diệu Y nhàn nhạt nói một câu, sau đó cùng Minh Giai Giai đi vào trong hẻm nhỏ.

Tống Diệu Y chăm chú theo sau.

Bạch Tiểu Thắng tiếc hận thở dài một hơi, vuốt vuốt dao găm màu xanh đi sau lưng Nhạc Trọng, biến mất trong hẻm nhỏ:

- Thật đáng tiếc! Muội tử xinh đẹp như vậy lại lưu cho thủ lĩnh!

- Như thế nào đây? Liên hệ với tổng bộ thần giáo chưa?

Trinh Diệp Dương nhìn thấy đoàn người Nhạc Trọng lui ra, có chút buông lỏng một hơi, nhìn qua tên bộ hạ bên người và hỏi.

Tên bộ hạ kia trả lời.

- Đã liên hệ với tổng bộ!! Tổng bộ chuẩn bị phái hai trưởng lão tới nơi này cứu viện chúng ta! Nhưng mà tổng bộ yêu cầu chúng ta thủ vững ít nhất một giờ. Viện quân một giờ sau sẽ tới nơi này!

Trinh Diệp Dương nghe vậy thở dài một hơi, trong nội tâm như buông tảng đá lớn xuống.

- Một giờ sao? Chỉ cần thủ vững một giờ chúng ta sẽ thắng lợi!! Những dị giáo đồ kia nhất định sẽ bị giết sạch!

Đúng lúc này phanh một tiếng vang thật lớn, cánh cửa phòng chứa Trinh Diệp Dương cùng đám người Miêu bị đá văng ra ngoài.

Nhạc Trọng nghênh ngang đi vào trong văn phòng, nhìn qua đám người của Thông Thiên thần giáo trong phòng, trong tay cầm súng trường 03 bắn tỉa mười lần trong một giây, trực tiếp bắn chết mười tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo.

Mà Minh Giai Giai đứng bên người của Nhạc Trọng trong nháy mắt này phát động ảnh lang, năm con ảnh lang đột nhiên từ trong bóng của giáo đồ Thông Thiên thần giáo lao ra ngoài, thoáng cai cắn đứt cổ của năm tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo.

Tất cả mọi người trong phòng bị Nhạc Trọng, Minh Giai Giai hấp dẫn, Bạch Tiểu Thắng cầm đao, thoáng cái nhảy vào trong đám người, ánh đao trong tay lóe lên liên tục, thoáng cái đem bảy tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo chọc xuyên tim.

Trong chớp mắt cũng đã có hai mươi hai tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo chết trong liên thủ ba cao thủ Nhạc Trọng, tạo thành hỗn loạn thật lớn.

Tống Diệu Y cũng nhân cơ hội này thoáng cái nhảy vào trong văn phòng, thương ảnh chớp liên tục, giống như con báo săn thoáng cái đâm chết ba tên giáo đồ của Thông Thiên thần giáo.

Giáo đồ Thông Thiên thần giáo trong văn phòng bị bốn cao thủ Nhạc Trọng giết chỉ còn mười mấy người, mỗi người đều bị dọa phá gan, sợ đến vỡ mật, nhao nhao chạy tứ tán, tìm kiếm nơi ẩn nấp.

Một tên đàn chủ thấy tình thế không ổn, ý đồ phá cửa sổ mà ra, lập tức chạy ra bên ngoài. Tên đàn chủ kia hành động không chậm nhưng mà Bạch Tiểu Thắng cười cười, bước lên trước một bước, trực tiếp một dao găm chọc vào lưng của tên đàn chủ, trực tiếp miểu sát tên đàn chủ này.

Năng lực của Bạch Tiểu Thắng khó giải quyết đoàn đội, nhưng mà đối phó địch nhân lạc đàn rất dễ dàng, có rất ít người là đối thủ của hắn. Hắn giống như bóng ma thu hoạch tính mạng của địch nhân, không ai có thể chống đở được một đao của hắn cả.

- Tôi đầu hàng!

Trinh Diệp Dương tâm niệm thay đổi thật nhanh, ném đường đao qua một bên, hai tay ôm đầu quỳ xuống.

- Đầu hàng!

"..."

Chủ soái vừa đầu hàng, những tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo không còn tâm tư chống cự, nhao nhao vứt bỏ vũ khí, run rẩy lớn tiếng kêu lên.

Bạch Tiểu Thắng đi tới trước người của đám dị giáo đồ, lúc này dùng dây trói đám giáo đồ Thông Thiên thần giáo lại.

- Lục thúc! Bát thúc!

Tống Diệu Y đi tới bên người mấy Miêu dân, cởi trói giúp cho bọn họ, nàng kích động kêu lên. Lúc này nàng đi ám sát Ngưu Tinh Hà thiếu chút nữa đã đem thân nhân góp vào, trong lòng nghĩ lại cũng cảm thấy sợ. Nếu không phải có Nhạc Trọng đột nhiên giết ra, nàng thật không biết sẽ biên thành thế nào.

Hai lão giả mặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt đen vàng nhìn qua Tống Diệu Y, trong mắt tràn ngập vui mừng:

- Nha đầu! Con không có việc gì là tốt rồi!

Nhạc Trọng nhìn qua Trinh Diệp Dương xác nhận nói:

- Một giờ sau viện quân của Thông Thiên thần giáo sẽ tới đây. Tin tức này các người xác định chứ?

Trinh Diệp Dương vẻ mặt nghiêm nghị nói ra:

- Chắc chắn 100%! Nếu như như tôi nói dối cứ xử bắn tôi đi.

Chuyện viện binh của Thông Thiên thần giáo sắp tới, đại bộ phận giáo đồ trong văn phòng đều biết, Trinh Diệp Dương muốn dùng tin tức này lấy tín nhiệm của Nhạc Trọng. Hắn đối với tín nhưỡng của Thông Thiên thần giáo cũng không sâu, gia nhập Thông Thiên thần giáo chính là vì muốn sống thật tốt. Hắn vừa rụng trong tay của Nhạc Trọng thì bắt đầu chuyển phe, bắt đầu cố gắng lấy tín nhiệm của Nhạc Trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.