Thần Ma Hệ Thống

Chương 500: Huynh đệ gặp lại (2)



Sau kỳ thi đại học, bởi vì mọi người có việc của mình, các bạn bè ngày xưa chạy theo tiền đồ của mình, cũng chỉ có ngày nghỉ mới miễn cưỡng tụ tập lại với nhau.

Trong mắt Nhạc Trọng nhìn qua đối diện và hoài niệm, nhìn qua Hồ Nghị hỏi:

- Hoàng Tử Minh, Trần Lỵ, Tạ Mạn Chi, Lâm Tử Tiên bây giờ thế nào, anh biết không?

Trong mắt Hồ Nghị hiện ra vẻ bi thống, nói:

- Hoàng Tử Minh đã chết!! Tôi tận mắt thấy thời điểm tận thế anh ta biến thành tang thi. Trần Lỵ đang ở Bắc Kinh, Tạ Mạn Chi ở Thượng Hải, Lâm Tử Tiên ở Nam Kinh, bọn họ thế nào tôi không rõ ràng. Tôi tới nhà của bọn họ tìm, tôi tới thành phố Quý Trữ tìm, chỉ có Trần thúc thúc sống sót, nhưng mà thúc thúc đã điên rồi!

Trong tận thế này, trừ quan lớn hiển quý, quân đội cao tầng ra, thân nhân của người bình thường sống rất khó khăn. Dù sao quân đội, cảnh sát vũ trang, cảnh sát cũng ưu tiên bảo vệ gia quyến của bọn họ cả mà.

Kỳ thật chuyện này cũng không có hiếm lạ, cho dù là thế lực của Nhạc Trọng, nếu như tai nạn khủng bố phủ xuống, lính của hắn cũng sẽ bảo vệ Nhạc Trọng cùng gia quyến cao tầng của hắn. Cổ kim nội ngoại, không chỗ nào không như thế. Bởi vậy mới có nhiều người hứng thú truy cầu quyền thế, bởi vì có quyền thế ủng hộ thì người phú quý trong tận thế cũng xem như có đặc quyền.

Nhạc Trọng do dự một hồi vẫn lên tiếng nói:

- Cha mẹ của Trì Dương hiện tại thế nào?

Trì Dương chẳng những là bạn bè của Nhạc Trọng, còn là đệ nhất trọng thần dưới trướng của Nhạc Trọng, hắn tự nhiên hy vọng Trì Dương có kết quả tốt.

Hồ Nghị do dự một hồi chậm rãi nói:

- Cả thành phố Quý Trữ tôi đã tìm khắp nơi! Không có tin tức cha mẹ của hắn, chỉ sợ bọn họ đã chết rồi!

Trong các khu vực gần đây thì thành phố Quý Trữ chính là tịnh thổ duy nhất, nếu như ở thành phố Quý Trữ không có có tin tức, thôn trấn chung quanh đạt được tin tức càng nhỏ, cơ hồ gần như bằng không.

Nhạc Trọng thoáng trầm mặc một chút, hắn có thể gặp lại cha mẹ trong tận thế này đã là phúc khí thật lớn. Hắn cũng không cách nào cưỡng cầu cha mẹ của Trì Dương còn sống được.

Đúng luc này má mỳ mang theo một làn gió thôi đi tới, nhìn qua Hồ Nghị tươi cười nịnh nọt.

- Hồ lão đại, đây là hàng mới tuyển vào. Tuyệt đối là hàng mới đấy, anh xem xem, có ai hợp ý không?

Sau lưng của má mỳ này chính là sáu cô gái oanh oanh yến yến hơi có sắc đẹp, phần lớn đều trên trung đẳng, cũng không có quá mức xuất sắc.

Hồ Nghị cười nói:

- Đại ca anh chọn trước đi!

Nhạc Trọng nhìn qua sáu người và trực tiếp cực tuyệt.

- Tôi không cần!

Hồ Nghị nhìn qua sáu nữ nhân và nhếch miệng cười cười, thập phần có khí khái của lão đại nói ra:

- Cũng phải! Đều là dạng không đứng đắn! Cùng không thẻ so với Trùng Khánh tiểu thư a. Đều đi xuống đi!! Đừng làm hư hào hứng của chúng tôi!

- Vâng! Hồ lão đại!

Má mỳ kia ứng một tiếng, mang theo sáu nữ nhân rời đi.

- Nơi này không có cô gái gì tốt! Có vài nữ nhân xinh đẹp nhưng mà đều là hàng nát bị người ta chơi chán rồi! Tôi biết rõ anh không thích, cũng không gọi đám người đó.

Hồ Nghị nhìn qua Nhạc Trọng giải thích một câu, sau đó nhìn lên bình đài và cười nói với Nhạc Trọng:

- Đại ca! Anh có muốn lên trên bình đài này chơi đùa một chút hay không. Nơi đó có cô bé rất được đấy, đủ cay đủ kính!! Anh nhìn trúng cô bé nào thì nói với tôi một tiếng, nơi này là địa bàn của tôi, chỉ cần tôi nói một câu thì các nàng tuyệt đối thành thành thật thật cho anh chơi.

Nhạc Trọng nhìn qua bình đài và nhướng mày, nhìn qua Hồ Nghị ngữ khí thoáng nặng hơn.

- Tiểu báo tử, anh hiện giờ chỉ biết chơi nữ nhân thôi hay sao? Bộ dáng của anh như vậy thì có khác gì bộ dáng của lưu manh, vô lại đâu?

Hồ Nghị nhìn Nhạc Trọng và cười khổ một tiếng.

- Đại ca! Nói không trúng rồi! Tôi hiện giờ không phải là lưu manh, vô lại sao?

Nhạc Trọng trầm mặc một hồi, có chút thở dài một hơi.

Hồ Nghị hiện tại gia nhập Thanh Trúc Bang, còn là đường chủ của Thanh Trúc Bang thì đã là cao tầng chính thức của Thanh Trúc Bang rồi, theo ý nào đó nói nói đã là lưu manh vô lại chân chính.

Nhạc Trọng nhìn qua Hồ Nghị nói:

- Thực lực của Thanh Trúc Bang anh nói cho tôi nghe một chút!

Hồ Nghị thoáng cảnh giác lên, hắn nhìn qua Nhạc Trọng, chậm rãi nói ra:

- Đại ca, anh muốn làm gì?

Nhạc Trọng hai mắt ngưng tụ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồ Nghị nói:

- Nếu tôi muốn diệt Thanh Trúc Bang! Anh giúp tôi hay đối nghịch với tôi?

Nhạc Trọng có Hồ Nghị, Trì Dương là bạn bè, nhưng mà nhân tâm sẽ biến đổi. Hắn không biết bạn bè của hắn bây giờ có tình nghĩa như thế nào.

Hồ Nghị nhìn qua Nhạc Trọng vẻ mặt trịnh trọng nói ra:

- Đại ca! Bang chủ Thanh Trúc Bang Cao Minh Hào có ân với tôi!! Tôi không thể phản bội anh ta được! Nếu như anh thật muốn diệt Thanh Trúc Bang! Tôi chỉ có thể lựa chọn không giúp ai cả! Quá trình cụ thể khi diệt Thanh Trúc Bang anh không cần nói cho tôi nghe! Cho anh diệt Thanh Trúc Bang cũng xin anh tha cho Cao Minh Hào một mạng!

Hồ Nghị cùng Nhạc Trọng đã giao thủ, hắn có thể cảm giác được Nhạc Trọng thực lực cường hoành. Hắn và Nhạc Trọng tương giao nhiều năm, biết rõ Nhạc Trọng có tính tình bình thản nhưng trong lòng có tâm huyết cuồng bạo. Lúc trước bởi vì có đồng học nói xấu chọc Trần Lỵ khóc, Nhạc Trọng vào đêm hôm đi tới ký túc xá của tên đồng học đó dùng cục gạch đập vỡ đầu của tên đồng học kia, làm cho tên đồng học này đầu khâu ba mũi. Nếu không phải cha của Trần Lỵ có quan hệ với bên bộ giáo dục, chỉ sợ Nhạc Trọng vì xúc động lần đó mà bị đuổi học rồi.

Nhạc Trọng nhìn qua Hồ Nghị, vui mừng cười nói:

- Tốt! Tôi đáp ứng anh! Nếu như tôi diệt Thanh Trúc Bang sẽ lưu cho Cao Minh Hào một cái mạng!

Nhạc Trọng biết rõ Hồ Nghị cũng thập phần trọng nghĩa khí, lúc trước kéo bè kéo lũ đánh nhau thì Hồ Nghị tuy sợ hãi thân thể phát run, nhưng mà không có bỏ qua Nhạc Trọng để chạy trốn lần nào cả.

Có ân báo ân, có cừu báo cừu! Đây mới là nam nhi mà Nhạc Trọng coi trọng. Hắn tự nhiên sẽ không làm khó xử Hồ Nghị.

Hồ Nghị buông lỏng một hơi lại đề nghị:

- Đại ca!! Anh và Thanh Trúc Bang kết thù cũng không phải là không thể hóa giải! Không bằng tôi giúp anh hóa giải thù hận này nhé?

Một bên là bạn một bên là đại ca, mà người sau thu lưu mình trong tận thế, cho chính mình quyền lực và tín nhiệm, Hồ Nghị thật sự không muốn hai bên xung đột. Nhạc Trọng nhìn qua Hồ Nghị đề nghị nói:

- Ân! Có thể! Xem mặt mũi của anh tôi nhường một bước. Đúng rồi, tiểu báo tử, anh có đi theo tôi làm một trận lớn không? Tôi ở Hồ Nam bên kia có một căn cứ, có mười vạn con dân, một sư bộ hạ. Anh bây giờ tới lập một số công lao, tôi sẽ cho anh vị trí tốt.

Tuy Hồ Nghị nhiễm rất nhiều khí tức giang hồ của Thanh Trúc Bang, nhưng mà hắn lại là người mà Nhạc Trọng có thể tín nhiệm, nếu như hắn có thể trợ giúp Nhạc Trọng, chỉ cần lập nhiều công huân Nhạc Trọng cũng sẽ trọng dụng hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.