Thần Ma Hệ Thống

Chương 69: Tiếu Minh



Trần Tứ dẫn mấy phần tử võ trang ăn lấy bánh bao trắng, nhìn thấy cảnh tượng này thì cười nhạo nói:

- Thật là khờ! Nhiều gạo như vậy đủ để chơi nữ nhân có tư sắc nhiều ngày. Không ngờ hắn lại cho đám tiểu quỷ vô dụng này, quá ngu!

Một gã phần tử võ trang bên người Trần Tứ lập tức vuốt mông ngựa, nói:

- Đúng rồi! Nhạc Trọng bổn sự không nhỏ, nhưng mà so với Tứ ca thì kém xa.

Trần Tứ cất tiếng cười to:

- Ha ha!

Một gã phần tử võ trang bên người Trần Tứ nhìn qua Trần Tứ thì trong mắt hiện ra vẻ xem thường, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn qua Nhạc Trọng.

Trần Tứ nhìn qua thần sắc của tên phần tử võ trang này, mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Tiếu Minh, hình như mày có dị nghị lời của tao đúng không?

Tiếu Minh trẻ tuổi, huyết tính không mất, lương tâm chưa mất, nhịn không được thốt ra:

- Tứ ca, Nhạc Trọng đang làm chuyện tốt. Loại chuyện này cho dù ngài không đi làm, cũng không nên cười nhạo người ta.

Trần Tứ mặt âm trầm, hắn âm dương quái khí nói:

- Tiếu Minh, không nghĩ tới mày vẫn còn là một người cao thượng đấy! Nếu như mày cao thượng như vậy, tại sao không đem lương thực của mày phân cho chúng đi. Mày cao thượng như vậy thì sao cùng với bọn tạo đi chơi nữ nhân cơ chứ?

Một tên phần tử võ trang bên cạnh nói:

- Nó là thằng ngụy quân tử!

- Đúng rồi! Cũng phải, nó là ngụy quân tử. Giả trang cái gì sói vẫy đuôi!

Đám võ trang còn lại ào ào nói ra, cô lập Tiếu Minh. Bọn chúng đã sớm không thuận mắt với thằng này lâu lắm rồi.

Tiếu Minh mặt đỏ ngầu, hai đấm nắm chặt, cắn chặt hàm răng, yên lặng nhẫn nhịn dám bạn cô lập nhục mạ. Hắn gia nhập thế lực của Vương Quang Hổ không có mục đích nào khác, chính là vì miếng cơm manh áo, vì sống sót. Lương tâm của hắn còn chưa mắt, ở trong ổ gà, hắn đích xác là có cùng đám người khác tiến vào trong đó chơi nữ nhân. Một mặt là hắn cần giải tỏa sinh lý, một mặt khác hắn cũng không muốn bị đồng bạn bài xích.

Lý Tứ ở bên cạnh nhìn một hồi, tiến lên vỗ vỗ vai của Tiếu Minh nói:

- Mọi người không nên ồn ào! Đều là huynh đệ. Tiểu Minh chẳng qua là nóng đầu mà thôi, Tiểu Minh nhanh tới xin lỗi mọi người, chuyện này cứ tính toán như vậy. Xin lỗi, mọi người vẫn là hảo huynh đệ.

Lý Tứ nói ra lời này thì những người khác câm miệng lại.

Tiếu Minh cố nén khuất nhục, mặt đỏ ngầu nói:

- Thực xin lỗi, Tứ ca! Tôi sai rồi!

Nếu Tiếu Minh muốn ở trong tiểu đội này nữa, hắn không thể vi phạm lời của Lý Tứ, nếu không hắn chỉ sợ sống không được bao lâu.

- Ha ha! Không có việc gì! Mọi người vẫn là hảo huynh đệ.

Lý Tứ vỗ vai của Tiếu Minh cười lớn một tiếng, nhưng trong lòng lại phán tử hình với Tiếu Minh, chuẩn bị tìm cơ hội giết chết Tiếu Minh. Đi ra ngoài tìm vật tư là chuyện vô cùng nguy hiểm, mỗi một lần đều có người chết khi tìm kiếm vật tư, với tư cách đội trưởng, Lý Tứ muốn âm chết một người đúng là quá đơn giản rồi.

Quách Vũ đi đến bên người Nhạc Trọng, do dự một hồi mới nhỏ giọng hỏi:

- Chủ nhân, ngài vừa rồi bảo Trì Dương đuổi những đứa bé kia đi. Vì cái gì hiện tại còn phát cháo miễn phí cho bọn họ?

Những người chung quanh Nhạc Trọng đều vãnh tai lên lắng nghe. Hiện tại bọn họ đã cảm nhận được tính trọng yếu của vật tư, bọn họ cũng nhìn qua Nhạc Trọng bình thường lãnh khôc lại phát cháo miễn phí cho những đứa bé kia.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Tôi đuổi bọn chúng đi là vì tôi không thích bị người ta áp chế. Về phần tại sao lại phát cháo miễn phí cho bọn họ, đó là tôi muốn cho bọn họ ăn, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Nghe Nhạc Trọng nói vậy thì Quách Vũ như có điều suy nghĩ.

Kỷ Thanh Vũ đi đến bên người Nhạc Trọng, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Nhạc Trọng, vật tư của chúng ta không nhiều lắm. Để cho tôi đi tìm vật tư đi.

Nhạc Trọng nhìn qua cặp mắt thanh tịnh của Kỷ Thanh Vũ, trầm mặc một hồi nói:

- Tôi, Lộ Văn, Trần Dao cùng cô sẽ đi. Trì Dương, anh và Vương Song ở chỗ này trông coi.

Nhạc Trọng vốn muốn cho Trì Dương cùng đi ra chiến đấu, càng chiến đấu thì bọn họ càng tiến hóa nhanh, trở nên mạnh mẽ. Nhưng mà Kỷ Thanh Vũ lúc này chỉ mới đẳng cấp 8, chỉ kém hai cấp là lên cấp 10, thực lực có thể phát sinh biến hóa đột nhiên tăng mạnh.

Sau cấp 10 và trước cấp 10 thì khác nhau hoàn toàn. Thăng cấp đến cấp 10 thì có được một điểm kỹ năng cường hóa kỹ năng. Nhạc Trọng cường hóa triệu hoán đặc chủng khô lâu thì xương cốt của nó ngay cả súng đạn cũng không xuyên thủng nổi, đồng thời sức chiến đấu cũng phát sinh cực biến hóa lớn. Nếu là Nhạc Trọng không có thăng cấp đến 10 trước kia, một vòng súng trường quét sắc, cái kia bạch cốt tuyệt đối cũng bị đánh cho xương cốt sụp đổ vỡ vụn.

Nghe được Nhạc Trọng an bài thì Kỷ Thanh Vũ không có dị nghị gì, nàng xác thực có cảm giác gấp gáp muốn trở nên mạnh hơn. Lúc trước nàng cùng Nhạc Trọng vừa mới gặp mặt, nếu không phải tính sức chiến đấu của bạch cốt thì sức chiến đấu của Nhạc Trọng còn dưới nàng. Chỉ có điều Nhạc Trọng nhiều lần chiến đấu vào sinh ra tử, thực lực đã vượt qua xa nàng, trong nội tâm nàng cũng có một chút cảm giác phức tạp.

Trì Dương cũng gật gật đầu.

Nhạc Trọng nhìn qua đại cẩu tử:

- Đại cẩu tử, ngươi đối với nơi này rất quen thuộc. Ngươi theo chúng ta cùng đi! Tìm được vật tư cũng sẽ biết phân ngươi một phần.

Đại cẩu tử hưng phấn nói ra:

- Vâng! Nhạc ca!

Trên người Nhạc Trọng mang theo một khẩu súng tiểu liên 79, bên hông còn vác gai độc, ba thanh Phảng Chế Đường Đao, bên người còn có đặc chủng khô lâu bạch cốt đi theo. Xem xét thực lực là mạnh nhất, tuy bên ngoài có nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, có thể theo chân người mạnh như vậy tìm vật tư, đại cẩu tử vẫn nguyện ý vật lộn độ sức với tang thi.

An bài thỏa đáng, lại cho người đi thông báo Vương Quang Hổ một tiếng, Nhạc Trọng dẫn theo mọi người lái xe rời đi.

Xe tải lớn được đại cẩu tử chỉ vào một con hẻm nhỏ, xe hành tẩu không lâu, ở xa xa xuất hiện từng gian nhà xinh xắn.

Đại cẩu tử chỉ vào chung quanh và giới thiệu cho Nhạc Trọng nói:

- Nơi này là Ma Sơn Thôn, ở gần là Thanh Lý Thôn được Hổ ca dẫn người thanh lý qua một lần, chỉ còn lại Ma Sơn Thôn. Trong Ma Sơn Thôn này nghe nói tang thi biến dị tốc độ so với tang thi bình thường nhanh hơn nhiều. Bọn người Hổ ca ở Ma Sơn Thôn này chết vài người, nếm mùi thất bại nên không tới đây nữa.

Nhạc Trọng nhìn qua hoàn cảnh im ắng chung quanh, nói:

- Tôi biết rõ! Đỗ xe! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trần Dao lập tức dừng xe lại.

Nhạc Trọng thả người nhảy xuống xe, lại nhìn qua trái phải.

Đại cẩu tử cũng bò từ trong xe xuống, có chút khó hiểu nói:

- Nhạc ca, còn chưa tới thôn mà?

Nhạc Trọng trầm giọng nói:

- Vào thôn tử sẽ phiền toái!

Đây là đường nhỏ, Đông Phong kilocalo bị hạn chế cơ động. Nếu như gặp được kẻ săn thú nhanh nhẹn, quái vật cường đại thì hành động bị hạn chế trong xe, chỉ có đường chết.

Kỷ Thanh Vũ cũng cầm Phảng Chế Đường Đao trong tay nhảy ra khỏi xe, thập phần cảnh giác nhìn qua cảnh vật chung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.