Thần Ma Hệ Thống

Chương 775: Địa ngục nhân gian




Ba gã bản địa còn lại chưa kịp phản ứng thì tay phải của Nhạc Trọng đã nhanh như chớp chộp vào cổ họng liên tục bóp vỡ yết hầu của bọn hắn.
Ba gã bản địa giãy dụa tắt thở.
Nữ nhân dùng ánh mắt duy nhất còn lại tràn đầy tuyệt vọng nhìn Nhạc Trọng, từng giọt nước mắt từ trong con mắt kia không ngừng tuôn ra.
Nhạc Trọng dùng Trung văn chậm rãi nói với nàng:
- Tôi sẽ báo thù cho cô!
Nữ nhân kia đem hết toàn lực gật đầu, trong ánh mắt tuyệt vọng cũng tràn dâng tia hi vọng liền tắt thở.
Giết chết bốn gã bản địa, Nhạc Trọng đem thi thể bọn hắn tùy ý vứt vào một gian phòng, sau đó đi vào bên trong khu tụ tập.
Bên trong khu tụ tập, Nhạc Trọng nhìn thấy một màn cực kỳ hung tàn đáng sợ. Chỉ thấy có một nhóm trẻ con bản địa trong tay cầm những cây nhọn xiên đầu lâu người đang chạy đùa cười giỡn không ngớt.
Những nữ nhân bị lột bỏ quần áo, tay chân bị đóng dính trên ván gỗ, thật nhiều người bản địa đang cười nói chỉ trỏ các nàng. Thường thường còn có vài tên nam tử bản địa tiến lên cưỡng bức nhóm nữ nhân, thậm chí có một ít trẻ con chừng mười hai mười ba tuổi cũng tiến lên tham gia.
Bên cạnh con đường tràn ngập hôi thối, thường thường có thể chứng kiến những đống lửa, trên đống lửa là những đứa trẻ bị đâm thủng đặt lên kệ nướng.
Cả khu tụ tập chẳng khác gì chốn địa ngục, Nhạc Trọng càng tiến vào càng giống như đi vào một chốn luyện ngục của quỷ ăn thịt người, làm trong lòng hắn không ngừng muốn nôn mửa.
- Súc sinh! Một đám súc sinh đáng chết!
- Ah…
Đúng lúc này ở địa phương không xa truyền tới tiếng thét chói tai bằng Trung văn.
Nhạc Trọng bị thanh âm kia hấp dẫn đưa mắt nhìn tới.
Chỉ thấy một nữ nhân xanh xao vàng vọt mang thai bị hơn mười tên bản địa kéo tới trước một đống lửa đặt chiếc nồi thật lớn. Một gã bản địa dùng đao đâm vào bụng nữ nhân moi ra thai nhi sau đó cười lớn ném thai nhi vào trong nồi nước lớn kia.
Bên cạnh đống lửa còn có một nhóm trẻ con chừng tám tuổi tới mười mấy tuổi đang đứng, bọn họ nhìn thấy một màn khủng bố kia, sợ hãi thân thể lạnh run, lớn tiếng khóc to.
Một tên bản địa chụp lấy một đứa trẻ muốn đem đứa nhỏ ném vào trong nồi nước sôi, hắn đã làm chuyện như thế vô số lần.
Ngay một khắc đó trong lòng Nhạc Trọng bừng lên phẫn nộ, trong mắt chợt lóe hàn quang, xông thẳng tới như tia chớp, một đao chém đứt tay phải tên kia sau đó chộp lấy hắn ném vào trong nồi nước sôi kia.
Tên bản địa phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế, thân thể lập tức tan chảy, thống khổ giãy dụa gầm rú.
Nhạc Trọng vừa động thủ liền không chút lưu tình, bàn tay trảo mạnh đem một đám người bản địa mọt bên nắm vào trong nồi, lập tức cả đám đều phát ra tiếng than khóc kêu rên thê thảm.
Ánh đao chợt lóe, Nhạc Trọng lập tức chặt đứt dây trói nhóm trẻ con Hoa kiều đứng gần bên.
Nhạc Trọng nhìn nhóm trẻ con vung tay ném một nhóm đao nhỏ cùng súng lục 54 trên mặt đất:
- Ta là Nhạc Trọng, tới cứu các cháu. Có dũng khí thì cầm vũ khí đi với ta giết chết đám man rợ kia. Nếu sợ hãi thì cứ trốn đi, trên thế giới này không có chúa cứu thế, súng cùng đao mới là chỗ dựa của các cháu!
Nếu nhóm trẻ con này đang ở quốc nội thì hắn sẽ phái người bảo hộ bọn trẻ. Nhưng ở trên mảnh đất xa lạ này, những người Hoa kiều trưởng thành đều biến thành phế vật, mà Nhạc Trọng cần chính là lang sói, cho dù là ấu lang cũng tốt, người thiện lương sống ở mảnh đất tha hương thật sự rất khó sinh tồn.
Hơn mười đứa trẻ nhìn đống vũ khí trên mặt đất, một đứa nhỏ chừng mười một mười hai tuổi trong mắt thoáng hiện vẻ kiên nghị cầm lên một khẩu súng lục 54, một cây đao đi tới bên người Nhạc Trọng dùng thanh âm non nớt của một đứa trẻ tràn ngập cừu hận dùng Trung văn nói:
- Cháu gọi là Lý Dĩnh. Cháu đi với chú giết đám man rợ kia. Chỉ cần chú dẫn cháu đi giết chúng, cháu thuộc về chú. Chú muốn cháu giết ai, cháu giết kẻ ấy!
Người trưởng thành có lối suy nghĩ đã định hình, rất khó chuyển biến. Mà trẻ con có tính biến chuyển cực mạnh, hơn nữa nếu bọn trẻ hung ác còn tàn khốc hơn cả người trưởng thành. Bởi vì trong tư tưởng đơn giản của bọn trẻ, giết người chẳng khác gì giết một con kiến, bọn trẻ khuyết thiếu lòng tôn trọng đối với sinh mạng.
Có Lý Dĩnh đi đầu, nhóm trẻ con liền cầm vũ khí lên tay, giống như ấu lang đi tới bên người Nhạc Trọng. Chỉ còn lại bốn đứa trẻ có chút không biết phải làm sao, vẻ mặt sợ hãi.
Nhạc Trọng lật tay, một khẩu súng trường đột kích xuất hiện trong tay hắn, hắn giơ súng hướng nhóm người bản địa bắn phá. Vô luận già trẻ nam nữ chỉ cần nằm trong tầm mắt hắn lập tức bị bắn chết tại chỗ.
- Ta đã mở chốt an toàn trên súng, Lý Dĩnh, cháu mang ta đến địa phương nào có nhiều Hoa kiều nhất!
Nhạc Trọng không để ý tới bốn đứa trẻ còn do dự kia, mang theo Lý Dĩnh, một bên bắn chết những người bản địa mà hắn nhìn thấy vừa lớn tiếng nói. Hắn cần chính là ấu lang, hiện tại không có thời gian lưu lại bảo hộ bất kỳ ai.
Lý Dĩnh vừa đi tới vừa chỉ đường cho Nhạc Trọng, dẫn tới một khu vực cực kỳ hôi thối, chẳng khác gì một trại tập trung.
- Bên kia, ở bên kia, nơi đó là ngục giam mà bọn súc sinh kia bỏ tù chúng cháu!
Ngay lối vào trại tập trung, mười hai tên bản địa điều khiển hai khẩu trọng súng máy cùng súng trường hướng chỗ Nhạc Trọng bắn phá.
Nhạc Trọng lớn tiếng quát:
- Nằm xuống!
Nhóm trẻ con tuy không được huấn luyện nhưng cũng rất thông minh nhanh chóng nằm rạp xuống, chỉ có một đứa trẻ động tác hơi chậm liền bị viên đạn bắn xuyên qua người.
Chứng kiến đồng bạn bị bắn chết, nhóm trẻ con thoáng hiện vẻ sợ hãi.
Trong hư không hiện ra một hắc động, Bạch Cốt bước ra đi tới bên cạnh Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng ra lệnh:
- Giết sạch bọn chúng!
Bạch Cốt nhận được mệnh lệnh của Nhạc Trọng, linh hồn ma hỏa chợt lóe, xuyên thẳng qua màn đạn phóng tới lối vào trại tập trung.
Mưa đạn phủ lên người hắn bị đánh bật trở ra, Bạch Cốt xuất hiện ngay lối vào huy động búa lớn trong tay trực tiếp giết chết mười hai tên bản địa.
Nhạc Trọng lớn tiếng quát:
- Tôi là Nhạc Trọng, hiện tại tôi đã giết chết thủ vệ canh giữ ngục giam, có gan thì cầm lên vũ khí của bọn hắn đi với tôi giết đám súc sinh kia!
Một lát sau bên trong lục tục đi ra một ít Hoa kiều sống sót.
- Giết đám súc sinh! Tôi đi với anh!
- Tôi cũng đi theo anh!
Một nhóm Hoa kiều có huyết hải thâm thù lao ra nói, nhưng vẫn còn hơn hai trăm người Hoa bảo trì trầm mặc.
Một gã trung niên nam tử sắc mặt hồng nhuận lớn tiếng quát:
- Hãy nghe tôi nói, mọi người ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ! Nếu phản kháng Cáp Phác Khắc đại nhân, hắn sẽ giết chết các anh, người thân của các anh sẽ bị làm thịt, đủ loại luật hình đáng sợ sẽ phủ xuống trên người các anh. Nhạc Trọng, hiện tại anh biến đi, chúng tôi không cần anh tới cứu. Anh không phải đang cứu chúng tôi mà là đang hại mọi người, anh muốn hại chết chúng tôi sao?
Tên nam tử này tên là Uông Vệ, hắn trung thành với người bản địa, hắn cho rằng chỉ cần hắn ngoan ngoãn thì người bản địa sẽ chấp nhận hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.