Sau cuối thời thật nhiều biến dị thú đều biến thành khổng lồ, trong hải dương có vô số sinh vật có thể cung cấp cho biến dị thú được ăn no. Ở trên đất liền biến dị thú số lượng đông đảo thì lấy nhân loại cùng tang thi làm thực vật của chúng. - Nói không chừng có thể đem biến dị thú lợi dụng một chút! Nhạc Trọng nhìn đàn chim biến dị khổng lồ trong lòng khẽ động, điều khiển tiểu Thanh bay về hướng núi non. Nhạc Trọng ngồi trên lưng tiểu Thanh bay vào khu núi non, nhảy xuống đất phát động tiềm hành nhị giai, thân thể bị một cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ vặn vẹo cảm giác của những sinh vật khác. Được bóng đêm che giấu, Nhạc Trọng thật cẩn thận tiềm hành tới chỗ đàn chim khổng lồ biến dị kia. Bên trong dãy núi non kia có vô số biến dị thú tồn tại, Nhạc Trọng thật cẩn thận đi xuyên trong rừng rậm, gặp được những con nhện lớn như tấm thớt, cự lang cường tráng như sư tử hổ báo, chuột biến dị to như con trâu, bên trong có không ít biến dị thú nhị giai. Được kỹ năng tiềm hành nhị giai che giấu, Nhạc Trọng né tránh đàn thú khổng lồ đi thẳng vào tận sâu trong dãy núi. Càng đi vào sâu bên trong, biến dị thú càng thêm cường đại. Thậm chí Nhạc Trọng nhìn thấy vài con biến dị thú tam giai, hắn ngừng thở, không đi trêu chọc chúng. Mục đích của hắn cũng không phải liệp sát đàn thú biến dị này. Đột nhiên Nhạc Trọng nghe được thanh âm tiếng gầm rú rung trời như hổ lại như báo, cơ hồ cùng một thời gian từng thanh âm tiếng gầm chói tai cũng vang lên. Nhạc Trọng nghe được thanh âm kia trong lòng thoáng động: - Thanh âm kia chẳng lẽ là biến dị thú tứ giai? Nhạc Trọng tiến thẳng tới chỗ thanh âm vang đến. Trong một khu rừng cây rậm rạp, một con quái vật hình dáng như con gấu cao tới sáu thước, trên thân là một tầng lân giáp màu đen, đôi móng vuốt sắc bén đang cùng một con quái vật một sừng đầu hổ đuôi báo thân cao hai thước, trên thân có một tầng lân giáp màu trắng, trên lân giáp lại có vô số gai nhọn đang chiến đấu kịch liệt. Con quái vật tương tự con gấu tuy rằng có thân thể khổng lồ nhưng hành động thập phần linh mẫn, nó chớp động thân thể như một đạo mị ảnh, tốc độ siêu việt cả Thiểm Điện, đạt tới cảnh giới khủng bố siêu âm. Mỗi một chưởng chụp xuống đều nhấc lên từng trận cơn lốc oanh lên trên thân quái vật đầu hổ đuôi báo kia, xé rách lân giáp đối phương, lôi ra một mảnh huyết nhục. Tốc độ của con quái vật đầu hổ đuôi báo thật đáng sợ, còn nhanh hơn con quái vật giống con gấu một bậc, con quái vật kia mỗi lần công kích chỉ xé xuống một mảnh huyết nhục của nó nhưng mỗi lần nó công kích lại làm đối phương bị thương còn nặng hơn. - Biến dị thú 95 cấp: Cương Giáp Hùng tứ giai! - Biến dị thú 96 cấp: Bạch Lân Hổ tứ giai! - Biến dị thú tứ giai thật đáng sợ! Nhạc Trọng lặng lẽ tiềm hành tới gần chứng kiến hai con biến dị thú tứ giai chém giết, trong lòng tràn ngập kinh hãi. Hai con biến dị thú kia hình thể cũng không quá lớn, còn kém hơn một ít biến dị thú nhị giai. Nhưng lực chiến đấu của chúng vượt thật xa, Nhạc Trọng nếu chống lại chúng chỉ sợ không qua nổi mười chiêu toàn bộ phòng ngự của hắn sẽ dập nát, sau đó bị oanh giết lập tức. Nếu so sánh hình thể của hải thú tứ giai thì không cách nào sánh bằng, trên lực lượng có lẽ cũng thua kém, nhưng trong tốc độ thì hải thú tứ giai thật sự không thể sánh kịp chúng. Nhạc Trọng ngừng thở theo dõi cuộc chiến giữa hai con tứ giai, phát động kỹ năng tiềm hành nhị giai không dám nhúc nhích chút nào. Lực khôi phục của biến dị thú tứ giai cực kỳ biến thái, mỗi lần công kích đều tạo thành thương tổn cho đối phương, nhưng sức sống cường đại của chúng lại làm vết thương thật nhanh khép lại, chiến đấu càng thêm hung ác. - Di! Đó là sào huyệt của nó sao? Hai mắt Nhạc Trọng xoay chuyển nhìn hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên thấy được một huyệt động thật lớn cách Bạch Lân Hổ chừng hai trăm thước. Nhạc Trọng nhìn hai con biến dị thú đang điên cuồng chém giết bất phân thắng bại, trong lòng liền hạ quyết tâm di động về hướng sào huyệt của Bạch Lân Hổ. - Đi xem một chút! Nhạc Trọng hành động thập phần cẩn thận, con Bạch Lân Hổ đang điên cuồng đối chiến cùng Cương Giáp Hùng, bởi vậy hắn có thể tiến vào trong sào huyệt của nó mà không bị phát hiện. Vừa đi vào sào huyệt hắn liền ngửi được mùi vị tanh tưởi truyền ra, ngửi thật khó chịu. Bên trong sào huyệt hắn có thể nhìn thấy thật nhiều xương cốt, trong đó có cả xương cốt của biến dị thú tam giai. Trong lòng hắn chợt động, đem móng vuốt xương cốt của biến dị thú tam giai thu vào trong trữ vật giới chỉ. Móng vuốt của biến dị thú tam giai cực kỳ sắc bén, nếu đem chế tạo thành vũ khí thậm chí còn sắc bén hơn Hắc Nha đao. Nhưng vũ khí này không được Thần Ma hệ thống gia trì, cho dù chém giết được biến dị thú nhưng cũng không hưởng được nguyên khí để thăng cấp. Nhưng cho dù là như thế đây cũng là bảo bối khó được. Nhạc Trọng thu thập mấy chục móng vuốt cuối cùng đi vào tận sâu trong. Nơi đó có một đầm nước nhỏ tràn ngập máu tươi, giữa đầm nước có một gốc hoa sen đỏ tươi như máu đầy vẻ yêu dị, trên hoa sen có bốn viên hạt sen giống như bảo thạch màu huyết sắc, đóa huyết sắc liên hoa tán phát ra hương thơm kỳ dị, hiển nhiên là dị bảo khó được. Ở cách đóa huyết liên không xa có một hang ổ bằng cỏ, bên trong có một quả trứng lớn cỡ thân thể nhân loại, trên quả trứng khắc phù văn kỳ dị, đồng thời quang mang không ngừng chớp động chung quanh quả trứng, chẳng khác gì nhân loại đang hô hấp. Bên cạnh quả trứng có một đống tinh hạch, hiển nhiên là thực vật do con biến dị thú tứ giai lưu lại cho nhi đồng sử dụng. Nhạc Trọng nhìn đóa huyết liên, lại nhìn quả trứng, trong lòng tràn ngập nỗi mừng như điên: - Bảo bối! Tuyệt đối là bảo bối tốt! Lần này mình kiếm lớn! Nhạc Trọng nhanh chóng lấy ra một cái chậu đem huyết liên lẫn máu tươi trong đầm đựng vào, vung tay cuốn lấy toàn bộ tinh hạch, đồng thời chộp lấy quả trứng kia điên cuồng phóng nhanh ra ngoài. Nhạc Trọng vừa ra khỏi sào huyệt liền phát động kỹ năng ảnh bộ cùng hợp thể phòng hộ thuật, đồng thời ngẩng đầu hú vang. Huyết liên cùng quả trứng kia không thể bỏ vào trong trữ vật giới chỉ cho nên hắn chỉ có thể trốn chết. Nhạc Trọng vừa lao ra khỏi hang động thì con Bạch Lân Hổ ngửi được hương vị của huyết liên, nó quay đầu liếc mắt nhìn qua tung người nhảy tới, lấy tốc độ siêu việt vận tốc âm thanh bắn thẳng về hướng hắn, cự trảo mang theo tiếng xé gió oanh thẳng vào đầu Nhạc Trọng. Tốc độ của Bạch Lân Hổ đã siêu việt Thiểm Điện, cho dù Nhạc Trọng trải qua đủ loại cường hóa nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của nó. Bạch Lân Hổ vừa động, cảm giác nguy hiểm của Nhạc Trọng tăng lên tới cực điểm, một cỗ dự cảm tử vong nồng đậm xông lên trong lòng hắn. Tâm niệm hắn chợt động, một tấm quang thuẫn chắn ngang trước người hắn. Bạch Lân Hổ vỗ một trảo lên quang thuẫn thật lớn kia, răng rắc một tiếng quang thuẫn liền dập nát, mất đi năng lượng lập tức rơi xuống đất.