Theo mệnh lệnh của Huyền Chân, binh mã Mãn Châu quốc lần lượt lui ra khỏi Thiên Mục trấn. Bọn hắn vốn là tinh nhuệ chân chính, cho dù lui quân cũng không có vẻ tan tác. Quần hào Đại Hán liên minh chết thảm trọng, mọi người vô cùng mỏi mệt, căn bản không đủ sức đuổi giết binh mã Mãn Châu quốc đang rút lui. Có chiến sĩ thậm chí ngã xuống đất thở hổn hển nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Sau khi Huyền Chân kiểm kê chiến quả, đau lòng không thôi. Hắn điều động bốn ngàn tinh nhuệ Mãn Châu tấn công Thiên Mục trấn, thế nhưng chết trận một ngàn chín trăm người, năm trăm người bị thương. Chỉ có hơn ngàn người không tổn hao gì. Tám chiếc xe tăng lại bị hủy sáu chiếc, bị hủy mười tám bộ binh chiến xa, xe chở súng máy hủy hai mươi chiếc, ba đội ngũ Bạch Giáp quân toàn bộ bị diệt. Đây là một cuộc chiến tổn thất nghiêm trọng nhất kể từ khi thành lập Mãn Châu quốc. Hơn nữa ban ngày bị Kim Lang kỵ giết chết hơn ngàn tinh nhuệ Bát Kỳ, lần này Mãn Châu quốc tổn thất một nửa thực lực. Mà bên Đại Hán liên minh cũng chết thảm thiết, bang chủ Phấn Hồng bang, Thiên Luân giáo, Kim Lang bang đã chết, cao thủ dưới trướng cũng tử thương hầu như không còn. Sáu trăm chiến sĩ Liệt Dương bang đại bộ phận chết trận thảm trọng. Mười cấm vệ chết hai người, chỉ còn lại tám người. Bốn trăm ba mươi độc hành hiệp do Lý Quảng thống lĩnh cũng chết trận hơn hai trăm sáu mươi người, đại bộ phận những người còn lại cũng bị thương. Bảy ngàn người sống sót trong Thiên Mục trấn cũng có tám trăm người bị pháo kích nổ chết. Sức chống cự trong Thiên Mục trấn tiêu hao hầu như không còn, toàn bộ viên đạn dùng hết, địa lôi cùng cạm bẫy cũng tiêu sạch sẽ, bom điều khiển cũng không còn, chiến sĩ mỏi mệt đến cực điểm. Cả Thiên Mục trấn cũng bị tàn phá không chịu nổi, trước đó các chiến sĩ chỉ liều mạng chống cự, áp lực của Mãn Châu quốc đè nặng bọn họ thật sự là quá lớn. Nhạc Trọng mang theo tám cấm vệ còn lại đi trong đám người, an ủi chiến sĩ, cổ vũ bọn họ. Sự xuất hiện của hắn làm mọi người hưng phấn, tràn ngập vui mừng. Hôm nay trên chiến trường một mình Nhạc Trọng tiêu diệt hơn hai trăm địch nhân, phá hủy sáu chiếc xe tăng, không ngừng tung hoành nơi tuyến đầu. Hắn mang theo mười cấm vệ trợ giúp khắp nơi, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu tinh nhuệ cao thủ Mãn Châu quốc. Nếu không phải có hắn trợ giúp, Thiên Mục trấn đã sớm hỏng mất. Nhạc Trọng lệnh cho Tây Môn Liệt điều động hai ngàn người sống sót trong trấn bổ sung vào các bộ đội, hơn nữa đem súng ống vũ khí thu được phân phát cho bọn họ võ trang. Hai ngàn người này hoàn toàn là đạo quân ô hợp, nếu tại nơi dã chiến chỉ cần hai trăm Bát Kỳ quân xung phong là có thể đem họ đánh vỡ tan, nhưng nếu ở trong trấn, bị buộc vào tuyệt cảnh bọn họ vẫn còn có thể miễn cưỡng đánh một trận, đương nhiên sức chiến đấu cũng không đáng nói. Làm xong hết thảy mọi chuyện thì trời đã tối đen, Nhạc Trọng lập tức hạ lệnh lấy lương thực cùng đủ loại thực phẩm phụ làm thành tiệc tối vô cùng phong phú đưa tới tận tay các chiến sĩ. Các chiến sĩ ăn ngấu nghiến bánh bao, uống một ít rượu, mỗi người đều hưởng thụ bữa tối hiếm có thế này, có lẽ đây là bữa tối cuối cùng của họ. Gương mặt Bì Kiếm Nhất tràn ngập vẻ lo lắng đi tới hỏi: - Minh chủ! Làm sao bây giờ? Nếu ngày mai đối phương tiến công, chúng ta sẽ không thủ được nữa! Tuy rằng hiện tại mới bổ sung thêm hai ngàn người, nhưng những người thường kia ngay cả súng cũng không biết sử dụng, nếu muốn ngăn cản tinh binh Mãn Châu thật sự là không thể nào. Tuy Mãn Châu quốc bị tổn thương nặng nhưng trong tay vẫn còn bốn ngàn binh mã, nếu bọn hắn quyết tâm trả giá lớn ngày mai thị trấn tuyệt đối không thể giữ được. Sau cuộc chiến khó khăn gian khổ, tám cao thủ nhất đẳng rốt cục đã thừa nhận Nhạc Trọng, cam tâm tình nguyện làm cấm vệ cho hắn. Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên vẻ ngưng trọng: - Tôi biết, khuya nay là mấu chốt của cuộc chiến. Có bảo trụ được Thiên Mục trấn hay không phải xem cuộc chiến đêm nay! Bì Kiếm Nhất chần chờ nói: - Đánh đêm? Trong tay chúng ta phần lớn là quân ô hợp, đánh đêm còn không bằng cả binh mã Mãn Châu quốc. Minh chủ, đánh đêm có phải quá mạo hiểm hay không? Nhạc Trọng ngồi luôn xuống đất khôi phục thể lực: - Nghỉ ngơi thật tốt trước đã! - Bỏ đi! Chẳng qua liều cái mạng này! Dù sao hôm nay đã giết được đủ vốn! Bì Kiếm Nhất thoáng do dự, cuối cùng quyết định bỏ mặc hết thảy. Bảy cẩm vệ còn lại cũng ngồi khôi phục thể lực. Trải qua một ngày chém giết ai cũng thập phần mỏi mệt, mặc dù họ đều là tiến hóa giả, nhưng trong cuộc chiến kịch liệt tinh thần cùng thể lực đều tiêu hao thật lớn. Màn đêm buông xuống, dưới bóng đêm che giấu, Nhạc Trọng, tám cấm vệ, Thiên Cung Anh, Triệu Tĩnh Lôi cùng nhau lặng yên rời khỏi Thiên Mục trấn. Đây là lực lượng cơ động tinh nhuệ còn sót lại trong liên minh, bộ đội của Lý Quảng, cao thủ còn sống sót của ba bang phái còn lại cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, nhất định cần nghỉ ngơi. Cũng chỉ có tiến hóa giả đứng đầu mới còn lực đánh một trận. - Thủ lĩnh! Trong bóng tối, Bạch Tiểu Thắng mang theo tám mươi hắc y tinh nhuệ xuất hiện trước người Nhạc Trọng. - Nguyên lai hắn còn lưu phục binh! Nhìn thấy nhóm người Bạch Tiểu Thắng đột nhiên xuất hiện, nhóm người Bì Kiếm Nhất cả kinh, sau đó trong lòng dâng lên nỗi vui mừng. Hiện tại cục diện đã tệ hại tới cực điểm, có thêm chút lực lượng vẫn là tốt nhất. Nhạc Trọng khẽ gật đầu thống lĩnh mọi người lặng lẽ đi về hướng nơi đóng quân của Mãn Châu quốc. Nơi đóng quân Mãn Châu quốc được vòng đầy lưới sắt bí mật, hàng rào bằng gỗ sắc bén vờn quanh nơi đóng quân, bên ngoài còn cài cự mã bén nhọn, bên trong hàng rào còn đào chiến hào thật sâu. Bên trong những con đường giao thông yếu địa được đặt súng máy, hỏa lực hoàn toàn bao phủ con đường tiến công của địch nhân. Bên trong doanh địa có vài chục đồn quan sát, ngoại trừ đồn quan sát các lính gác nhiều vô số kể. Thật nhiều đèn pha cỡ lớn hướng chung quanh không ngừng chiếu sáng. Mãn Châu quốc có thể trở thành một trong ba đại thế lực thảo nguyên cũng do ban đêm phòng thủ thập phần chặt chẽ, không giống như những đạo quân ô hợp không hề có chút phòng bị nào. Nhạc Trọng ra lệnh: - Mọi người ở đây chờ mệnh lệnh! Thiên Cung Anh, cô đi theo tôi! Trong nhóm tiến hóa giả, Nhạc Trọng cùng Thiên Cung Anh am hiểu đánh đêm cùng ám sát nhất. Các chiến sĩ khác tuy rằng có thể xử lý địch nhân, nhưng nhất định sẽ làm kinh động cao thủ Mãn Châu quốc. Gương mặt Thiên Cung Anh không chút thay đổi gật nhẹ đầu, phát động kỹ năng tiềm hành nhị giai ẩn thân vào trong bóng tối. Nhạc Trọng cũng phát động kỹ năng tiềm hành biến mất. - Minh chủ có được thật nhiều kỹ năng hơn nữa còn thật mạnh mẽ! Bì Kiếm Nhất vừa nhìn thấy Nhạc Trọng biến mất trong bóng đêm, trong lòng có chút phức tạp nghĩ thầm. Ban ngày khi Nhạc Trọng dùng điện từ pháo đan binh oanh giết Bạch Giáp quân đã ghi khắc thật sâu vào lòng mọi người, hiện tại ban đêm lại có năng lực tiềm hành vào bóng tối tiến hành ám sát, cường giả như vậy bọn họ cũng chưa từng gặp qua.