Nhạc Trọng lãnh khốc cự tuyệt: - Không được! Lúc trước tôi cho các người lựa chọn. Các người đã bỏ qua cơ hội. Hiện tại ta không cho các người cơ hội nữa. Các ngươi cũng trở thành quan quân Thường Thắng Quân, tôi hy vọng các người dùng chiến công đổi lấy tiến hóa dược tề, chỉ cần các ngươi lập nhiều đầy đủ thì tôi sẽ cho các người tiến hóa dược tề, các người sẽ trở thành người tiến hóa. Trong tay của ta vẫn còn tiến hóa dược tề, các ngươi cố gắng là được. - Tư Đồ Tẫn! Tiến hóa dược tề, chỉ có chiến công! Chỉ có lập nhiều chiến công và khiến uy danh của Thường Thắng Quân ở trên thảo nguyên khiến người ta kinh sợ, tôi mới lần nữa ban thưởng lực lượng cho các người. Bị Nhạc Trọng cự tuyệt thì đám người kia nhao nhao gia nhập vào Thường Thắng Quân của Nhạc Trọng, sau đó tiến hành huấn luyện nghiêm khắc. Sau khi nhìn thấy uy lực của tiến hóa dược tề, vô số người sống sót trong Thiên Mục lập tức điên cuồng gia nhập vào Thường Thắng Quân bên, đạt được lực lượng. Khát vọng trở thành quan quân. Nhạc Trọng thuận tiện chọn ra hai ngàn người đưa vào Thường Thắng Quân. Sau khi tổ kiến Thường Thắng Quân xong thì Nhạc Trọng liền dẫn người sống sót rời khỏi Thiên Mục Trấn, đi vào Tề Mộc Huyện. Đi vào Tề Mộc Huyện thì Nhạc Trọng cho Bạch Tiểu Thắng làm huấn luyện viên huấn luyện hai ngàn người này, một bên phái người đi tiếp ứng người sống sót ở hơn mười bang phái. Một trận chiến Thiên Mục trấn thì Nhạc Trọng trở thành minh chủ Đại Hán liên minh đánh bại Kim Lang Kỵ, Mãn Châu quốc bị đánh bại tin tức truyền ra khắp thảo nguyên. Liệt Dương Bang đã gia nhập vào thế lực của Nhạc Trọng, Thanh Trúc Bang, Thiên Ma giáo hai bang chủ mang theo bốn ngàn bang chúng gia nhập vào trong Thiên Mục trấn. Lam Bang), Hồng Bang, Kim Lang Bang, Phấn Hồng Bang đi tìm Tư Đồ Tẫn! Nhao nhao đầu nhập Nhạc Trọng, làm cho nhân khẩu dưới trướng của hắn tăng lên ba vạn. Trên cả thảo nguyên ánh mắt của các thế lực nhìn vào Đại Hán liên minh, cơ hồ mỗi một ngày đều có độc hành hiệp mộ danh gia nhập vào Nhạc Trọng. Trên thảo nguyên thoáng cái tạo ra thế chân vạc, biến thành bốn quốc giằng co. Đại Hán liên minh thoáng cái trở thành thế lực thứ tư trên thảo nguyên. - Minh chủ! Có người cầu kiến! Trên diễn võ trường, Tây Môn Liệt đi vào một góc diễn võ trường tìm Nhạc Trọng, Nhạc Trọng trên người lưng cõng hòn đá cực lớn, đồng thời thân thể đang có bốn lần trọng lực áp xuống, cung kính nói. Mỗi một ngày Nhạc Trọng xử lý chính vụ xong thì đều dùng phương pháp này luyện tập hắc ám đấu khí, làm cho bản thân mình thuần phục nắm giữ kỹ năng này. Có đôi khi thuần thục nắm giữ một loại năng lực so với nắm giữ nhiều loại năng lực trên chiến trường còn thuận tiện hơn nhiều. Nhạc Trọng dùng sức ném hòn đá lớn trên lưng xuống, thở dài một hơi, quay đầu nhìn qua Tây Môn Liệt: - Người nào? Tây Môn Liệt hỏi: - Nhân dân quân phái sứ giả tới cầu viện! ! Mông Cổ Vương mang theo bộ hạ tấn công nhân dân quân. Hắn là tới đây cầu viện. Minh chủ ngài có gặp hay không? Nhạc Trọng khẽ chau mày suy nghĩ một hồi nói: - Bảo hắn tới gặp tôi! Một gã quần áo tả tơi, trên người mang theo phong trần, nhìn qua thập phần chật vật, nhưng mà thân thể vẫn đứng nghiêm. Trong hai mắt tràn ngập kiên nghị đi tới trước người Nhạc Trọng, nói: - Tiền bộ đội biên phòng thiếu úy Anh Không bái kiến Nhạc minh chủ. Thỉnh Nhạc minh chủ phát binh, cứu Hô Duyên Trấn. Nhạc Trọng nhìn qua nam tử thập phần kiên nghị trước mặt vô cùng thường thức nói: - Có thể! Tôi sẽ phát binh cứu Hô Duyên Trấn. Nhưng mà tôi muốn tất cả người sống sót trong Hô Duyên Trấn đều gia nhập thế lực của tôi, nhân nhân quân của các người cũng gia nhập làm bộ hạ của tôi. Anh Không nhìn thẳng Nhạc Trọng và không có chút sợ hãi nói: - Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi Nhạc minh chủ! - Xin hỏi! Anh Không thập phần bén nhọn hỏi: - Đầu tiên: ngài thống lĩnh Đại Hán liên minh nếu đánh bại Mông Cổ Vương, Mãn Châu quốc, Đột Quyết đế quốc, sẽ xử lý thế nào với người của Mông Cổ, dân tộc Mãn người, Duy Ngô Nhĩ? Nhạc Trọng không chút do dự trả lời: - Người nhiễm máu tươi của người Hán thì trực tiếp chém đầu, nhà bọn họ giáng làm đầy tớ. Về phần dân chúng bình thường nếu không làm chuyện ác và nguyện ý đầu nhập vào tôi, tôi sẽ đối xử như con dân của mình. Nhưng mà không có bất luận ưu đãi gì cả, trong Đại Hán trong liên minh thực hành chính sách dân tộc ngang hàng, sẽ không bởi vì bọn họ là dân tộc thiểu số mà ức hiếp bọn họ. Đồng dạng cũng không vì bọn họ là dân tộc thiểu số mà bỏ qua chuyện phạm tội. Nhạc Trọng thờ phụng pháp tắc ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng dùng bạo chế bạo, dùng ác chế ác. Bản thân của hắn trên cơ bản không có ác cảm với người dân tộc nào cả. Thời điểm hắn học đại học đã chơi chung với nhiều bạn học dân tộc, tất cả mọi người đều chơi đùa khá thân thiết. Nhưng mà trên thế giới này vẫn có rất nhiều người dân tộc cực đoan. Tây Phương có Na-zi (đảng Phát Xít do Hít-le cầm đầu), Nhật Bổn có phần tử cánh hữu, Indonesia súc sinh, nước Mỹ, Châu Âu thờ phụng chủ nghĩa người da trắng tối thượng. Những người kia đều coi dân tộc của mình cao quý hơn dân tộc khác, các dân tộc khác đều là đê tiện. Thời kỳ hòa bình là thế lực không nhỏ. Nhưng bây giờ trong tận thế thiếu khuyết tín ngưỡng. Chủ nghĩa chủng tộc bị rất nhiều dã tâm gia tận dụng chuyện này làm vũ khí. Anh Không nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng hỏi: - Thứ hai: trong Hô Duyên Trấn có một nửa cư dân là người Mông Cổ, anh có ý định xử trí bọn họ ra sao? Nhạc Trọng thản nhiên nói: - Nếu như bọn họ không phạm cái gì cùng hung cực ác, có thể gia nhập trở thành con dân của tôi. Tôi đối xử với bọn họ như nhau, chỉ cần bọn họ chịu làm việc thì tôi sẽ bảo đảm bọn họ vẫn còn tài sản của mình. Nếu như bọn họ phạm phải tử tội, tôi sẽ xử tử bọn họ. Chuyện này không quan hệ tới dân tộc của họ. Không chỉ bọn họ, người Hán cũng không ngoại lệ. Anh Không nhìn qua Nhạc Trọng không sợ hãi nói: - Tốt! Nhạc minh chủ, chỉ cần ngài có thể đối xử ngang nhau, không kỳ thị chúng tôi là người dân tộc khác, chúng tôi nguyện ý hiệu lực cho ngài. Anh Không tôi cũng là người Mông Cổ. Người Mông Cổ rát nhiều người sống trong Mông Cổ và sinh hoạt đan xen chặt chẽ với người Hán, song phương tiến hành quan hệ thông gia thông hôn vô số. Cũng không phải tất cả người Mông Cổ đều mơ tưởng bắt người Hán làm nô lệ. Anh Không tuy là người Mông Cổ, nhưng mà hắn có được tình nghĩa bộ đội biên phòng, hắn và chiến hữu của hắn vẫn một mực thủ vững tám trăm cư dân trong Hô Duyên Trấn. Trong mắt hắn không có người Mông Cổ, người Hán, chỉ có người Châu Á bị ngoại quốc xâm lược. Mông Cổ Vương bốn phía bắt người cướp của dị tộc biến làm nô lệ, Anh Không là người Mông Cổ trọng tình trọng nghĩa. Mông Cổ Vương đánh chủ ý lên mấy trăm người Mông Cổ ở Hô Duyên trấn, muốn đem Hô Duyên Trấn đoạt vào trong tay. Anh Không và các bộ đội biên phòng khác lập tức đứng ra ngăn cản và đi tới đây cầu viện. Nhạc Trọng trợ giúp Hô Duyên Trấn thì dẫn Bạch Tiểu Thắng, Ngân Sương cùng với năm mươi tên người tiến hóa tinh nhuệ đi ngay.