Thần Ma Hệ Thống

Chương 882: Trưởng lão hội! (1)




Dưới mệnh lệnh của Hốt Ngạch Nhiễm, đại bộ phận Mông Cổ chiến sĩ buông xuống vũ khí. Bất quá cũng có một ít thanh niên Mông Cổ cực kỳ nhiệt huyết cực đoan không cách nào tiếp nhận sự thật chiến bại đầu hàng. Mười mấy tên chiến sĩ tinh nhuệ Đại Mông Cổ đế quốc trực tiếp tự sát. Càng nhiều Mông Cổ chiến sĩ lại thở dài một hơi, trung thực bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
Dù sao trên thế giới này, quý giá nhất vẫn là tánh mạng của mình. Nhạc Trọng tuy rằng thủ đoạn hung ác thế nhưng còn chưa bao giờ có tiền lệ thay đổi hứa hẹn cả.
Hốt Ngạch Nhiễm mười phần phối hợp giúp đỡ Nhạc Trọng tiếp thu lấy hơn mười vạn nô lệ các tộc trong Hoàng Kim Vương Đình.
Hơn mười vạn nô lệ kia đối với Nhạc Trọng mà nói cũng là một gánh nặng rất lớn. Hắn phải trấn an, giải phóng những nô lệ các tộc này. Loại tình huống này dùng lưỡi lê đại pháo không cách nào làm tốt được, không cẩn thận một chút sẽ chôn xuông tai họa ngầm cho chính quyền tương lai ngay, bởi vậy hắn không thể không ở chỗ này tốn hao đại lượng tinh lực để xử lý những sự vụ này.
Bột Nhi Tử trong lều vải nhìn quan đưa tin quỳ một chân xuống đất kia sắc mặt đại biến có chút thất hồn lạc phách nói:
- Cái gì? Đại Hãn hàng! ! Ngươi nói là sự thật sao? Không thể nào được! ! Tuyệt đối không có khả năng! ! Đại Hãn là nhân vật anh hùng khí khái bực nào, sao lại đầu hàng tên người Hán hèn hạ vô sỉ hạ lưu ngoan độc Nhạc Trọng kia được! ! !
Hốt Ngạch Nhiễm một tay sáng lập nên Mông Cổ đế quốc trên đại thảo nguyên, địa vị của hắn trong Mông Cổ đế quốc cũng như địa vị của Nhạc Trọng trong thế lực của mình vậy. Trong Mông Cổ đế quốc, mặc dù có không ít tướng lãnh cũng không phải một lòng với Hốt Ngạch Nhiễm nhưng cũng có một ít người rất trung thành tận tâm đối với Hốt Ngạch Nhiễm.
Bột Nhi Tử năm đó đã từng được Hốt Ngạch Nhiễm cứu mạng mấy lần, là một trong các tâm phúc được Hốt Ngạch Nhiễm tín nhiệm nhất, hắn đối với Hốt Ngạch Nhiễm rất trung thành và tận tâm, vừa nghe đến vị thần trong suy nghĩ mình vậy mà đầu hàng Nhạc Trọng. Hắn liền cảm giác trong nội tâm phảng phất như có cái gì đó sụp đổ vậy.
Đúng lúc này, một gã nam tử tuấn lãng trên người mang theo uy nghiêm nhàn nhạt bước nhanh vào trong lều vải nhìn Bột Nhi Tử chậm rãi nói:
- Bột Nhi Tử, đây là sự thật! Ta xác thực đã đầu hàng Nhạc Trọng!
Bột Nhi Tử hai mắt đỏ thẫm nhìn Hốt Ngạch Nhiễm cắn chặt răng, thoáng một phát quỳ trên mặt đất than thở khóc lóc nói:
- Đại Hãn! ! Vì sao? Chúng ta còn có nhiều hảo huynh đệ như vậy. Ở dưới trướng ta còn có 3000 thiết kỵ. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng. Chúng ta nguyện ý theo ngài tiếp tục chinh chiến trên đại thảo nguyên. Nhạc Trọng hắn là người Hán, hắn cho dù cường thịnh trở lại thì đại thảo nguyên này cũng không thuộc về hắn, mà thuộc về người Mông Cổ chúng ta. Coi như chúng ta chính diện không cách nào địch nổi hắn, chỉ cần chúng ta chọn du kích chiến thì thảo nguyên mênh mông hắn cũng không cách nào bắt được chúng ta cả. Đại Hãn, ngài tại sao phải hàng hắn? Vì sao?
Hốt Ngạch Nhiễm cười khổ một tiếng nói với Bột Nhi Tử:
- Bột Nhi Tử, lương thực trong tay ngươi hiện giờ còn có thể ăn bao lâu?
Bột Nhi Tử trầm mặc thoáng một phát chậm rãi nói:
- Lương khô mang theo trên người chúng ta còn có thể ăn hai ngày. Nếu như tiết kiệm một chút, còn có thể ăn bốn ngày. Nếu như giết ngựa thì còn kiên trì được lâu hơn nữa.
Hốt Ngạch Nhiễm tràn ngập đắng chát nói:
- Mất đi Hoàng Kim Vương Đình, chúng ta đã mất đi rễ rồi. Trên thảo nguyên, không có tiếp tế người của chúng ta sẽ không ngừng chết trận, chết đói. Đạn dược chúng ta bắn một viên thiếu một viên. Không có chỗ nào đặt chân, ở bên ngoài một hồi gió bão là đã có thể khiến rất nhiều huynh đệ chết đi. Đòng bào Mông Cổ chúng ta đều ở trong Hoàng Kim Vương Đình, nếu chúng ta tiếp tục chiến đấu, Nhạc Trọng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, sẽ giáng tất cả đồng bào ta thành nô lệ. Thậm chí trực tiếp giết chết hết tất cả gia quyến chiến sĩ. Đã không còn Hoàng Kim Vương Đình, chúng ta căn bản không cách nào chống lại hắn được. Nếu giờ tiếp tục chiến đấu với hắn, chẳng những chúng ta sẽ chết mà gia quyến của huynh đệ chúng ta cũng sẽ chết, đồng bào của chúng ta cũng sẽ chết. Vi tánh mạng và tương lai đồng bào chúng ta, ta chỉ có thể lựa chọn đầu hàng, hiệu lực cho hắn.
Trong tận thế, trên thảo nguyên không có một cái căn cư địa nào ổn định là một chuyện thập phần chuyện nguy hiểm.
Bởi vì trên đất bằng rộng lớn của đại thảo nguyên thỉnh thoảng sẽ nổi lên các trận cuồng phong cuồng bạo, mấy ngày mấy đêm cũng không ngừng. Khiến người căn bản không cách nào ra ngoài tìm đồ ăn. Ngoại trừ bão tuyết ra, trên thảo nguyên còn có rất nhiều các loại đàn thú biến dị hung tàn.
Đàn thú biến dị số lượng lớn, hung tàn thì ngay cả Tiến Hóa Giả đỉnh tiêm như Hốt Ngạch Nhiễm cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh. Nếu một đoàn đội lớn lang thang trên thảo nguyên, bị những đàn thú biến dị kia đuổi theo thì chỉ có một con đường chết.
Bột Nhi Tử nghe xong lời Hốt Ngạch Nhiễm liền trầm mặc một hồi, nhìn Hốt Ngạch Nhiễm nói:
- Đại Hãn, ngài lần này đến đây là khích lệ ta đầu hàng sao?
Trong mắt Hốt Ngạch Nhiễm hiện lên một vòng hào quang kỳ dị nhìn Bột Nhi Tử chậm rãi nói:
- Đúng vậy! Ta tới là khuyên ngươi đầu hàng Nhạc Trọng. Khiến các huynh đệ có một con đường sống.
- Đại Hãn! Cho ta gọi ngài một tiếng Đại Hãn lần cuối! ! Ngài muốn đầu hàng Nhạc Trọng là có đạo lý của ngài, ta biết rõ ngài là vì tương lai của các huynh đệ. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng Nhạc Trọng. Ta chỉ biết thuần phục Đại Mông Cổ đế quốc! !
Bột Nhi Tử quỳ trên mặt đất hướng về phía Hốt Ngạch Nhiễm dập đầu liền ba cái, sau đó rút ra một thanh loan đao để trên cổ hét lớn một tiếng:
- Đại Mông Cổ đế quốc vạn tuế!
Ánh đao lóe lên, cổ Bột Nhi Tử liền nhiều thêm một miệng vết thương lớn, máu tươi văng tung tóe xuống đất.
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn một màn kia trong mắt hiện lên một vòng dị sắc, miệng nhúc nhích vài cái, thật dài một hơi nói:
- Đi tốt!
Bột Nhi Tử cũng là một gã chủ nghĩa dân tộc cực đoan, thấy khôi phục vinh quang của Đại Mông Cổ đế quốc không có bất kỳ hi vọng và tiền đồ nào, hắn liền lựa chọn hủy diệt mình.
Hốt Ngạch Nhiễm quay người ra khỏi lều vải này.
Bột Nhi Tử vừa chết, toàn bộ Diều Hâu kỵ bộ đội đều đã rơi vào trong tay Hốt Ngạch Nhiễm, dưới mệnh lệnh của hắn, Diều Hâu kỵ thập phần thuận lợi đầu hàng Nhạc Trọng.
Mà bên khác, một trong các tàn quân của Mông Cổ đế quốc, Huyết Ưng kỵ do A Mộc Tây Ngạt thống soái vừa nghe nói Hốt Ngạch Nhiễm đầu hàng Nhạc Trọng, hắn lập tức dẫn đầu 2000 tên Huyết Ưng kỵ còn lại chạy khỏi Mông Cổ.
Huyết Ưng kỵ với tư cách vốn là một thanh đao nhọn trong tay Mông Cổ đế quốc, công phá qua vô số căn cứ người Hán. Bản thân A Mộc Tây Ngạt cũng là một gã phần tử dân tộc cực đoan tàn nhẫn hiếu sát. Người Hán bị hành hạ chết trong tay hắn có vô số, hắn biết rõ Nhạc Trọng sẽ không bỏ qua phần tử hung tàn như hắn, hắn không muốn chết thì chỉ có thể trốn đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.