Thần Ma Hệ Thống

Chương 947: Nhạc Trọng trọng thương! (2)




Tám thanh cốt đao bị Phong Bá dễ dàng bẻ vụn, nhưng hai thanh cốt đao bén nhọn còn lại thoáng một phát đâm trúng thân thể của Phong Bá.
Chỉ là một màn khiến người ta hoảng sợ xuất hiện, hai thanh cốt đao có thể đâm thủng xe bọc thép khi tiến gần kề đến thân thể Phong Bá, chỉ còn cách có hai mm nữa chợt lại bị cơ bắp của nó kìm lại, không cách nào tiến thêm.
- Cốt đao của ngươi còn chưa đủ sắc bén đâu! Đến cả thân thể của ta còn không chém được! Khặc khặc!
Phong Bá dữ tợn cuồng tiếu bắt lấy cốt đao của Nhạc Trọng dùng sức hất lên, một lần hướng hất tung Nhạc Trọng lên bầu trời. Đôi cánh bằng thịt sau lưng nó vỗ lên, vòi rồng cuồng bạo lượn quanh thân thể. Phong Bá trong nháy mắt mang theo khí thế khủng bố thoáng một phát xuất hiện trước mắt Nhạc Trọng, duỗi ra ma trảo ở cánh tay phải mang theo khí thế ngàn cân áp núi oanh tạc về phí Nhạc Trọng.
Mặc dù thân thể Phong Bá bị trùng trùng điệp điệp lực thuật của Nhạc Trọng quấn lấy, nhưng hành động của nó vẫn không hề bị ảnh hưởng chút nào. Nguyên nhân là do thân thể nó có một sức mạnh khủng bố, nó dù tăng thêm một chút sức lực cũng không thể trở thành bất kì gánh nặng nào cho nó.
- thể lực của ta, sức chiến đấu của ta đều thua xa con quái vật này, phải mau chóng giết chết nó, nếu không chờ đợi ta cũng chỉ có một con đường chết.
Trong lòng Nhạc Trọng lập tức hiện lên một ý niệm, đôi mắt hiện lên một tia quang mang ý chí quyết liệt. Hắn cắn răng một cái, khí tức hắc ám trong cơ thể phun mạnh ra, tinh hạch chứa đựng nguồn năng lượng của tam giai biến dị thú tại đôi cánh Ám Phong sau lưng hắn cũng hào quang chớp động. Một phù văn kì dị lóe sáng, hóa thành luồng khí khổng lồ kì dị phun ra, khiến cho tốc độ di chuyển trong không trung của hắn trong nháy mắt ngang với sóng siêu âm.
Nhạc Trọng trong nháy mắt hung hăng lao thẳng về phía Phong Bá.
- Muốn dốc sức liều mạng sao? Ha ha! Một con người yếu ớt mà cũng dám liều mạng với ta sao? Chết đi!
Phong Bá nhìn về Nhạc Trọng đang như tia điện quang lao đến, trong mắt lóe ra một tia bỡn cợt, vẫn hùng hổ giữ nguyên tốc độ bay lao đến.
Trong khoảnh khắc bai bên đâm sầm vào nhau, Nhạc Trọng hơi có chút bị quật lên không trung, móng vuốt sắc nhọn của Phong Bá thoáng một đâm vào bụng hắn, từ từ xuyên qua toàn bộ khoang bụng hắn.
Nhạc Trọng cố nén đau đớn trên thân thể, bắt đầu khởi động Hắc Ám đấu khí, thúc giục phần cơ bắp cứng như sắt thép trên bụng y khóa lại móng vuốt của Phong Bá.
Dù Phong Bá có là loại quái vật cường hãn đến đâu, dưới áp lực của Hắc Ám đấu khí và thân thể cứng như sắt thép đàn áp then thể của nó với cường độ lớn như vậy, cánh tay phải của nó cũng không khỏi nháy mắt bị khóa trụ.
- Quái vật! Chết đi! Trong đôi mắt Nhạc Trọng khuấy động lên một vòng điên cuồng rống giận, phát động năng lực ma viêm. Ma viêm cấp hai bừng bừng bộc phát, bao phủ lấy thân thể Phong Bá.
Nếu như ma viêm phóng ra ở một khoảng cách xa hơn, dựa vào tốc độ của Phong Bá có thể dễ dàng tránh được, thế nhưng trong một khoảng cách tiếp xúc quá gần, nó cũng lập tức bị cuốn vào luồng gió lốc trong ma viêm.
Ở bên trong ma viêm kia, Phong Bá thống khổ điên cuồng gầm thét, hung hăng nện một quyền về phía đầu Nhạc Trọng:
- Đồ sâu bọ khốn khiếp!
Nhạc Trọng hai tay giơ cao vắt chéo lên trên đầu ngăn cản.
Một quyền khủng khiếp kia của Phong Bá oanh tạc trúng vào hai tay Nhạc Trọng, vặn vẹo đến mức hai cánh tay thuộc Thần Ma hệ thống cứng như sắt thép của Nhạc Trọng đều lung lay.
Toàn thân Nhạc Trọng như một viên đạn pháo bay đi xa tít, toàn bộ ruột gan trong phần bụng của hắn bị ma trảo sắc bén của Phong Bá kéo tuột ra, máu tươi tuôn ồng ộc từ vết thương trống rỗng sâu hoắm trên bụng y.
Toàn bộ khoang bụng của Nhạc Trọng cơ hồ đều bị Phong Bá móc hết ra, bản thân lại ăn một trọng kích của Phong Bá, máu tươi tuôn xối xả, nội tạng cũng vương vãi khắp nơi khiến hắn thống khổ sống không bằng chết, muốn chết không xong, xương cốt hai tay đều cơ hồ nát bấy. Mất một lượng máu quá lớn khiến cho hắn gần như ngất xỉu, mất đi ý thức. Hắn tuy rằng đã là người tiến hóa nhưng vẫn là con người, những đặc tính cơ bản của con người hắn đương nhiên đều có.
Thế nhưng rơi vào hoàn cảnh này, Nhạc Trọng buộc phải hung hăng cắn chặt lấy môi. Đến khi cắt nát hết bờ môi của chính mình, từng cơn đau kịch liệt truyền đến từ bờ môi khiến cho hắn thống khổ thanh tỉnh lại. Khóe miệng của hắn vươn về phía cánh tay phải, một đạo trường mâu bằng ma viêm từ không trung xuất hiện cuốn theo một đạo lưu phong đâm về phía Phong Bá.
Đạo trường mâu cuốn theo một luồng gió mạnh, cuồng bạo lao đến cắm phập vào thân thể Phong Bá, tức khắc nổ tung, trên thân thể Phong Bá banh ra một cái hố lớn, hỏa diễm rào rạt thiêu đốt, mùi khét lan dần theo thân thể rồi truyền đến trong không trung.
Đạo ma viêm kia quấn chặt lấy Phong Bá khiến con quái vật lớn tiếng thống khổ rít gào nói:
- Ngươi còn lâu mới giết nổi ta! Ngươi còn lâu mới giết nổi ta! Ta là kẻ mạnh nhất!
Trong nháy mắt, khí tức của Phong Bá trở nên cường liệt gấp bội, một luồng thanh sắc quang mang từ trong thân thể nó bộc phát phun ra chiếu đến đánh xơ xác đám viêm hỏa kia.
Luồng ma viêm bị Phong Bá cưỡng ép đánh xơ xác phải lùi về phía sau, khí tức của nó thoáng chốc trở nên suy yếu cực hạn, trên thân thể của nó khắp nơi đều là những vết cháy đen, miệng vết thương bị cái kia bị ma viêm trường mâu xuyên thủng cũng không cách nào khép lại.
Trong khoảnh khắc ma viêm bị đánh tan, từng quả từng quả oanh tạc vào không trung, cứ hễ chạm vào thân thể Phong Bá thì lập tức nổ tung.
Dưới màn mưa đạt oanh tạc trong không trung, từng trận trận huyết nhục rơi lả tả trên bầu trời, quái vật Phong Bá với sức chiến đấu khủng khiếp rốt cuộc cũng bị nổ banh xác, xương cốt nát vụn.
Tận mắt nhìn thấy Phong Bá bị nổ đến toàn thân nát vụn, huyết nhục mơ hồ, Nhạc Trọng rốt cuộc mới có thể thả lỏng một chút. Ngay sau đó một cơn đau nhức kịch liệt tù bụng truyền đến, xương cốt bốn phía đều đã đứt gãy, cơn đau đớn khủng khiếp giày vò hắn đến lông mày nhăn rúm. Hắn thở ra một hơi thều thào liền liên tiếp ho khan, khạc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Cố nén cơn đau kịch liệt, Nhạc Trọng thúc giục đôi Ám Phong chi dực sau lưng. Đôi cánh hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng vào bên trong Lôi Đình chiến cơ bên kia.
Hiên Viên hai mắt chớp động, tỏa ra thứ ánh sáng yêu dị màu đỏ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chợt nghe thấy một tiếng nói ngưng trọng từ trong không trung truyền đến:
- Phong Bá đã bị giết chết!
Xi Vưu nhìn lên không trung, trong mắt ánh lên tia hào quang hung tàn, nhếch miệng cười nói:
- Tên Phong Bá kia quá khinh địch. Thật ra con người nhài nhép kia còn kém xa nó.
Hiên Viên liếc mắt nhìn lên không trung, thấy trên bầu trời còn sót lại hai mươi Lôi Đình chiến cơ:
- Làm sao bây giờ? Ta và ngươi đều không có khả năng phi hành. Những chiến cơ rách nát trên bầu trời kia dù không cách nào uy hiếp ta và ngươi, nhưng chúng ta cũng chẳng thể nào tiêu diệt chúng được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.