Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 144: Đá khảo nghiệm



Sau khi nghe bé trai kể đầu đuôi câu chuyện, hai mắt phụ nhân đẫm lệ, rối rít cảm tạ Du Tiểu Mặc cùng Lăng Tiêu, thân thể lung lay như sắp ngã, mới nói mấy câu đã ho liên tục.

Tuy bất đắc dĩ phải bán đi mười hai món chạm ngọc mà tổ tiên truyền lại, nhưng vì mưu sinh, phụ nhân cũng đành phải làm vậy.

Dù Tứ Phương trấn rất nhỏ, nhưng cạnh tranh rất kịch liệt, nàng có thể không ăn uống vài ngày nhưng sao có có thể để con trai chịu khổ được, cho nên mới quyết tâm bán đi mười hai món ngọc điêu này.

Nào biết được, bởi vì giá của chúng quá cao, mà những người bình thường tới Tứ Phương trấn cũng không khá giả gì, cho nên ngọc điêu đã để đấy cả tháng mà không thể bán nổi một cái, hai mẹ con sắp chết đói tới nơi, rốt cục cũng có người mua ngọc điêu nhà họ, hơn nữa còn mua một lần cả mười hai cái, cả đời họ cũng chưa được cầm nhiều tiền như vậy, sao có thể không kích động được, phụ nhân đã sớm khóc như mưa.

Mãi cho tới khi phụ nhân ngừng khóc, cuối cùng thì Du Tiểu Mặc cũng có thể hỏi đến chuyện về đá khảo nghiệm rồi.

Nghe được khách muốn mua đá khảo nghiệm, phụ nhân dùng khăn tay lau những giọt nước mắt còn vương lại, ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: “Hai vị tiểu ca muốn mua đá khảo nghiệm sao?”

Ánh mắt của nàng quét qua người Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu một lần, cuối cùng lại rơi vào trên người Du Tiểu Mặc, “Ngài là đan sư?”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, rõ ràng tới vậy sao, được rồi, so với tu luyện giả thì hắn càng giống một đan sư yếu ớt hơn, ánh mắt người phụ nữ này cũng rất sắc bén, dù đã bệnh như vậy.

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, phụ nhân lập tức dẫn hai người tới phía sau cửa hàng.

Bình thường sẽ không ai để đá khảo nghiệm trong cửa hàng, không phải là vì tránh cho người khác nhìn thấy, mà do một khối đá khảo nghiệm cao khoảng một mét năm, trọng lượng khoảng hai trăm cân, rất nặng, bình thường chỉ có nam tử trưởng thành mới di chuyển được nó mà thôi.

Du Tiểu Mặc đi theo phụ nhân tới hậu viên, vừa bước vào đã nhìn thấy một khối đá thủy tinh nằm đó, chắc đây chính là đá khảo nghiệm rồi, hình như cả viện cũng chỉ có một khối.

Bởi vì người bình thường mua đá khảo nghiệm thường là những môn phái lớn, còn đan sư đi một mình như Du Tiểu Mặc, chẳng ai ngốc đến mức mua một khối đá khảo nghiệm to tướng để về kiểm tra một lần, chỉ là Du Tiểu Mặc khác với mọi người, hắn đã được kiểm tra linh hồn một lần rồi, cho nên không thể kiểm tra lại.

Phụ nhân cũng không hỏi tại sao hắn không trực tiếp kiểm tra tại đây, vốn còn muốn tặng cho Du Tiểu Mặc khối đá khảo nghiệm này, chỉ là Du Tiểu Mặc nhất quyết từ chối, kiên trì muốn mua, bằng không hắn sẽ qua chỗ khác, phụ nhân không thuyết phục được hắn, đành phải bán cho hắn bằng giá tiền hơi thấp, chỉ lấy năm mươi kim tệ mà thôi.

Thường thì trong mấy cửa hàng ở Thanh Thành, một khối đá khảo nghiệm rẻ nhất cũng khoảng một trăm kim tệ, hơn nữa còn nhỏ hơn khối trước mắt này nhiều, cho nên cái giá này thực sự rất rẻ.

Lúc này thì Du Tiểu Mặc không từ chối nữa, sau khi thanh toán năm mươi kim tệ, chậm rãi cùng Lăng Tiêu rời khỏi Tứ Phương trấn.

Bọn họ không hay biết, năm ngày sau có người điều tra được hai người từng xuất hiện ngoài Tứ Phương trấn, còn tình cờ hỏi thăm tiệm của người phụ nữ này, như nàng không phải là một nữ nhân mù mờ về thế sự, liền giả vờ cái gì cũng không biết, chờ bọn chúng rời khỏi, nàng lập tức khuyên bảo con trai, đừng nói cho bất cứ kẻ nào về chuyện của bọn họ.

Dù sao thì những việc này để sau hãy nói, hiện tại Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã rời khỏi Tứ Phương trấn, mãi tới khi đi đến một nơi không người, hắn mới cùng Lăng Tiêu vào không gian, mà khối đá khảo nghiệm kia cũng được tiện tay mang theo.

Nơi đặt đá khảo nghiệm là trong sân của căn nhà gỗ, Du Tiểu Mặc đứng trước nó, lén lút liếc qua Lăng Tiêu, do dự một lát mới hỏi: “Thế… Đại sư huynh, thật sự phải kiểm tra sao?”

Lăng Tiêu tặng cho hắn một nụ cười hết sức dịu dàng, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

Ta nói… mua thì cũng mua rồi, không kiểm tra thì chẳng khác nào ném năm mươi kim tệ qua cửa sổ, loại hành vi hoang phí này đối với Du Tiểu Mặc chính là loại hành vi cực kì đáng xấu hổ, cho nên tuy hắn nhụt chí, nhưng cũng không thể phản đối lời của Lăng Tiêu.

“Vậy giờ phải làm sao?” Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy lúng túng.

Hắn chưa nhìn người ta kiểm tra linh hồn bao giờ, cho nên cũng không biết phải làm thế nào, nhưng mà… hỏi xong hắn liền hối hận, bởi vì ‘hắn’ đã từng kiểm tra rồi mà, chỉ sơ ý một chút mà đã lòi đuôi rồi.

Lăng Tiêu nhìn cái vẻ mặt quẫn bách của Du Tiểu Mặc, khóe miệng cong lên trêu trọc, rồi mới nói: “Để tay ngươi lên trên đó, sau đó đưa sức mạnh linh hồn vào trong là được.”

Du Tiểu Mặc run rẩy đưa tay lên, một loại cảm giác lạnh buốt lập tức truyền từ khối đá vào lòng bàn tay hắn, vô thức run rẩy một cái, sau đó mới làm theo lời Lăng Tiêu nói, đưa một chút sức mạnh linh hồn vào bên trong đá khảo nghiệm.

Sau một lát, viên đá có màu ngà sữa đột nhiên phát ra từng tia sáng mãnh liệt…

Du Tiểu Mặc bị đám ánh sáng kia chiếu cho muốn mờ mắt luôn, vội vàng nhắn mắt lại, đợi ánh sáng yếu đi mới mở ra, lúc hắn nhìn thấy đám hào quang lóe sáng trên đá khảo nghiệm, không khỏi trợn tròn mắt, thế này là sao?

Khối đá khảo nghiệm lúc này đang hiện lên một loại màu sắc như mộng ảo, hắn chưa bao giờ thấy loại màu sắc này, không giống màu hồng, cũng chẳng giống màu vàng, không giống màu lục, lại càng không phải màu lam, chỉ có thể miêu tả nó như một loại màu sắc như mộng ảo.

Du Tiểu Mặc cũng không biết phải định nghĩa tư chất linh hồn của mình như thế nào nữa rồi, Du Tiểu Mặc nguyên bản có linh hồn màu lục, tư chất thuộc trung đẳng trở xuống, còn hắn thì phải tính thế nào đây?

“Lăng sư huynh, cái này là màu gì?” Du Tiểu Mặc không nghĩ ra được, đành phải xin sự giúp đỡ từ phía Lăng Tiêu, chỉ là khi hắn nhìn qua Lăng Tiêu, y không còn giữ cái vẻ mặt lúc nào cũng mỉm cười nhàn nhạt như trước nữa, đột nhiên ngơ ngác. Trong lòng Du Tiểu Mặc chợt dâng lên một cảm giác kì cục, không phải là đã xảy ra vấn đề gì chứ?

Thấy Lăng Tiêu không trả lời, Du Tiểu Mặc lại cẩn thận gọi một tiếng, sau đó thò tay trước mặt y khua khua, “Lăng sư huynh? Ngươi bị sao vậy?”

Lăng Tiêu vô cùng tự nhiên mà tỉnh táo lại, hai tay khoanh lên trước ngực, liếc nhìn Du Tiểu Mặc, sắc mặt khó hiểu: “Ngoại trừ ba loại cấp bậc đan sư mà ngươi biết, còn có loại nào nữa?”

Du Tiểu Mặc yên lặng, trong lòng tặng cho y một ngón giữa, dù gì hắn cũng là một đan sư cấp ba đó nha, nếu cái này cũng không biết thì nửa năm này hắn sống cũng vô dụng rồi.

“Ngoại trừ ba cấp bậc cơ bản là thấp, trung, cao, thì còn cố một loại cấp bậc vượt qua cả sự tồn tại của đan sư cao cấp, nhưng người ta đồn rằng là đan sư ở cấp bậc này chưa từng xuất hiện, ta nghe nói đan sư lợi hại nhất đương thời Khâu Nhiễm, cũng chỉ là một đan sư cao cấp mà thôi.”

Nói tới Khâu Nhiễm, Du Tiểu Mặc chỉ nghe người ta ca ngợi ông ta tài giỏi ra sao, nhưng hoàn toàn không biết Thiên Hồn Kinh mà mình đang tu luyện chính là thuộc về Khâu Nhiễm, chỉ là nếu không phải là một người tài giỏi, sao có thể bước vào ngưỡng cửa của đan sư cao cấp được.

“Vậy ngươi cảm thấy mình thuộc về cấp bậc nào?” Lăng Tiêu hào hứng hỏi tiếp.

Du Tiểu Mặc nhếch miệng, ta mà biết thì còn hỏi ngươi làm gì? Nhưng vẫn trả lời: “Cá nhân ta cảm thấy, hẳn là không phải loại cấp bậc nào trong ba loại.” Hắn cũng không ảo tưởng mình là đan sư cao cấp đâu.

Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên một cái, giọng nói tuy đã khá bình tĩnh vẫn còn có chút kích động, “Nếu như ta nói cho ngươi biết ngươi có tư chất trở thành đan sư cao cấp, ngươi tin không?”

Du Tiểu Mặc chẳng cần nghĩ gì đã lắc đầu, “Không tin!” Sau đó còn liếc nhìn y rất là kinh bỉ, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại lộ ra cái vẻ mặt hưng phấn: “Nếu như ngươi nói ta có tư chất của đan sư cao cấp, ta sẽ miễn cưỡng mà tin tưởng ngươi… Á, đau quá nha!”

Câu trả lời của Lăng Tiêu là gõ đầu hắn một cái, sau đó còn cảm thấy hình như gõ một cái thôi cũng chưa đủ, tranh thủ lúc Du Tiểu Mặc còn chưa che đầu, lại gõ thêm một cái nữa, gõ xong mới sảng khoái mà hỏi: “Bây giờ còn miễn cưỡng nữa không?”

Du Tiểu Mặc ôm đầu, hai mắt rơm rớm vội lắc đầu, còn giả bộ đáng thương khóc lóc: “Không miễn cưỡng, tuyệt đối không hề miễn cưỡng, hức hức…”

Tên này càng ra tay càng ác, hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình thấp nhất định là lỗi của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng hừ hai tiếng, sau đó mới đưa tay tới trước mặt Du Tiểu Mặc, kéo tay hắn ra, rồi nhẹ nhàng xoa đầu hắn, vừa nói: “Đá khảo nghiệm ở đây là loại cấp thấp, không thể nào kiểm tra được đẳng cấp của linh hồn ngươi, nhưng ta có thể nghiêm túc mà nói cho ngươi biết, linh hồn của ngươi là thất thải.”

Người trước mặt lập tức im lặng…

Lăng Tiêu đợi một lúc lâu cũng không đợi được phản ứng của hắn, cúi đầu xem xét, bạn nhỏ Du Tiểu Mặc đang há hốc miệng, dùng cái vẻ mặt ngu xuẩn mà thẫn thờ, không kiềm chế được lại véo má hắn vài cái.

Du Tiểu Mặc đột nhiên kêu ‘Ái’, thật vất vả mới tỉnh táo lại, bỗng phát hiện má mình đang bị người khác giày vò, nhưng lúc này hắn nào còn tâm tư mà chú ý tới việc này nữa, vội vàng nắm tay Lăng Tiêu, hai mắt sáng long lánh, kích động tới cà lăm: “Lăng sư huynh, ngươi nói thật sao? Linh hồn của ta thật sự là là… là thất thải sao?”

Lăng Tiêu cố nhịn cười trả lời hắn: “Ngươi cảm thấy ta sẽ lừa ngươi sao?”

Du Tiểu Mặc lập tức gật gật đầu, “Đúng!”

‘Cốp’ một tiếng, Lăng Tiêu lại ban cho cái đầu dưa ngốc của hắn một cú gõ, nguy hiểm nheo mắt lại, “Ngươi nói lại xem!”

Du Tiểu Mặc lập tức cười hì hì, bây giờ gia đang rất vui vẻ, không thèm so đo với ngươi!

Sau một lát, hắn mới phản ứng kịp, “Lăng sư huynh, ngươi vừa nói cái gì, cái gì gọi là ‘Đá khảo nghiệm ở đây là loại cấp thấp, không thể nào kiểm tra được đẳng cấp của linh hồn ta’ không phải đã kiểm tra được rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.