Bán manh gì gì đó thật đáng hổ thẹn, khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, sau đó mới chia cho mỗi người một trái yêu yêu quả, đám Xà Cầu đã sớm mở mắt từ khi bọn họ trở lại, cho nên cả ba đều được chia phần.
Nằm ngoài dự liệu của hắn, cả ba không hề cự tuyệt, đặc biệt là Tiểu Hắc, nét mặt hơi nhăn nhó một chút, sau đó đưa tay ra nhận.
Thấy cả đám đã bắt đầu ăn, Du Tiểu Mặc tò mò hỏi: “Ngọt không?”
Tiểu Cầu nuốt một miếng, “Ngọt lắm.”
Miêu Cầu hưng phấn kêu lên: “Meow~”
Ba tên còn lại im lặng một hồi, rồi đồng loạt gật đầu.
Du Tiểu Mặc khổ sở nhăn mặt lại, “Sao các ngươi nguyên một đám đều ăn được trái ngọt, mà ta ăn lại không có vị, chẳng lẽ chỉ có mình ta xui xẻo như vậy hả?”
Năm tên, “…”
Đương nhiên là ngài ăn sẽ không cảm nhận được mùi vị gì rồi, bởi vì yêu yêu quả là trái cây dành cho yêu thú mà, chỉ có yêu thú mới cảm nhận được hương vị, nếu loài người mà ăn thì căn bản chẳng có vị gì.
Lăng Tiêu nhanh chóng cắt ngang nỗi phiền muộn của Du Tiểu Mặc, y vừa đi tới ôm eo hắn rồi kéo lên lầu, vừa nói: “Có thể là vị giác của em khác chúng, cho nên không cảm nhận được mùi vị.”
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, “Vậy sao lúc trước anh nói ăn rất được.”
Năm tên lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu dùng vẻ mặt rất bình tĩnh để giải thích: “Bởi vì ta không thích ăn ngọt, cho nên không mùi không vị mới hợp với ta.”
Đám yêu thú vây xem nhao nhao tặng cho y một ngón tay cái trong lòng, chỉ dùng hai ba câu đã đem khả năng phát sinh nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước, không hổ là Lăng lão đại, quá quá lợi hại!
Du Tiểu Mặc không hề nghi ngờ, bởi vì đúng là Lăng Tiêu không thích ăn đồ ngọt cho lắm, ví dụ như lúc ăn bánh ngọt ấy, Lăng Tiêu chỉ ăn vài miếng cho có mà thôi.
Vì vậy, Du Tiểu Mặc đã bị lừa gạt thành công.
Buổi tối, vì không cho hắn xoắn xuýt thêm về chuyện yêu yêu quả nữa, Lăng Tiêu có ý định trêu chọc dục vọng của hắn.
Du Tiểu Mặc bị làm cho toàn thân khô nóng, hoàn toàn không thể khống chế nổi tiếng rên rỉ trong miệng, tay chân còn tự động quấn lên, thân thể bị dục vọng chi phối càng mẫn cảm liêu nhân hơn.
Lăng Tiêu đè hắn xuống giường, vừa hôn thật sâu, vừa thò tay vào trong y phục của hắn, bắt lấy cái thứ đã sớm đứng thẳng kia, di chuyển lên xuống vài cái, mãi tới khi làm Du Tiểu Mặc chẳng còn chút năng lực phản kháng nào nữa, thỉnh thoảng còn thốt ra vài tiếng rên rỉ khiến cho thứ phía dưới của y càng ngày càng sưng.
“Ta muốn vào!” Lăng Tiêu tụt quần xuống, dùng thứ khổng lồ đang sưng tấy đặt ở lối vào, cũng không đợi Du Tiểu Mặc lên tiếng đã xông lên.
Du Tiểu Mặc không nhịn được mà phát ra một tiếng rên rỉ khó kiềm nén, khoái cảm quen thuộc như dòng điện lan tràn khắp toàn thân hắn, khoái cảm quen thuộc đến cực điểm này không thể nào hình dung được bằng lời, chỉ còn lại thân thể không ngừng kêu gào.
Du Tiểu Mặc ôm cổ Lăng Tiêu thật chặt, phía dưới tiếp nhận từng đợt từng đợt sóng va chạm mãnh liệt.
Trong căn phòng mờ tối, hai thân thể trần trụi không ngừng giằng xé nhau như dã thú động tình, ma sát kịch liệt liên tục kích thích dây thần kinh của họ.
Cứ vận động kịch liệt như thế, chắc ngày mai Du Tiểu Mặc không thể rời giường được rồi.
Cũng may mà Lăng Tiêu đúng mực, sau một hồi đưa đẩy kịch liệt, rốt cục cũng phóng ra ngoài, thân thể Du Tiểu Mặc ngửa ra đằng sau, theo một tiếng rên rỉ là một chất lỏng ấm áp phun lên bụng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nằm trên người Du Tiểu Mặc, lẳng lặng cảm thụ dư âm sau cao trào.
Một lát sau, Du Tiểu Mặc đẩy cơ thể y ra, giọng nói cũng khàn khàn, “Tránh ra, anh nặng qúa đó, em muốn đi tắm.” Sau một lần vận động là toàn thân lại dính dính làm cho hắn khó chịu cực kỳ.
Du Tiểu Mặc túm lấy cánh tay y rồi nói: “Vào không gian của em.”
Sau bình phong không có nước tắm chuẩn bị sẵn, giờ cũng đã muộn rồi, chỉ có thể vào không gian mà thôi, vừa dứt lời hai người đã lập tức biến mất.
Vào trong không gian, hai người tắm rửa xong cũng không trở ra, qua đêm luôn trong đó.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu gọi dậy, cơ thể bị linh thủy tẩy rửa không hề để lại chút đau nhức nào, lúc này Du Tiểu Mặc mới nhớ tới việc phải tham gia thi đấu, hắn lập tức rời giường.
Trước khi rời khỏi không gian, Du Tiểu Mặc chạy tới hồ linh thủy nhìn một chút, vừa tới đã thấy quả trứng yêu thú lấy trong Thiên Đường Cảnh ở trung tâm hồ, quả trứng kia vẫn nằm yên lặng ở nơi đó, không hề có chút động tĩnh nào.
Lăng Tiêu nói bình thường nếu yêu thú có huyết mạch với đẳng cấp càng cao, thì thời gian phá xác càng dài, quả trứng này đã nằm trong hồ gần một năm rồi, cũng không biết là yêu thú cấp bậc gì.
Sau khi rời khỏi phòng, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi thẳng tới nơi tổ chức thi đấu của khu hai.
Hai người không tới muộn, chỉ là trong sân đã tấp nập người qua lại rồi.
Du Tiểu Mặc đang ngó nghiêng liền thì thấy Bách Lý Tiểu Ngư và Giang Tiểu Phong, Bách Lý Tiểu Ngư cũng nhìn thấy họ, lập tức vẫy vẫy tay nhiệt tình.
Ban đầu Bách Lý Tiểu Ngư cũng muốn tới rủ Du Tiểu Mặc cùng đi, nhưng hắn đứng ngoài gọi đến mấy lần mà chẳng có ai đáp lại, cứ tưởng Du Tiểu Mặc đã đi trước rồi chứ, không ngờ lúc đến hội trường cũng chẳng thấy người đầu, còn đang buồn phiền thì người nọ đã đến.
Bách Lý Tiểu Ngư hỏi, “Sáng nay ta đi tìm ngươi đó, sao ngươi không có trong phòng?”
Du Tiểu Mặc cười ngại ngùng: “Ta ngủ say lắm, chắc là không nghe thấy ngươi gọi.”
Bách Lý Tiểu Ngư nhìn hắn đầy nghi ngờ, thì thầm: “Hôm qua ta hưng phấn quá đến mức không ngủ nổi, mà ngươi lại ngủ say như chết!”
Du Tiểu Mặc tò mò: “Người tham gia thi đấu là ta mà, ngươi hưng phấn gì chớ?”
Bách Lý Tiểu Ngư cười hì hì: “Chẳng lẽ ngươi quên lời ước chiến với Đằng Tử Tâm rồi hả, ta và Giang Tiểu Phòng còn chờ ngươi đánh bại ả kìa, nhìn phía đối diện đi, cô ả đã tới.”
Du Tiểu Mặc nhìn về phía đối diện, quả nhiên là Đằng Tử Tâm, nàng cũng trùng hợp nhìn về bên này, dùng ánh mắt lạnh như băng đáp lại cái nhìn của hắn, rồi lập tức rời mắt, không biết đang trò chuyện gì với Hải Lan.
Du Tiểu Mặc nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không để các ngươi thất vọng đâu.”
Người chủ trì giải đấu của khu hai vẫn là Ngũ trưởng lão, lần này lão đến để công bố các quy tắc thi đấu.
Giải đấu của khu hai cũng căn cứ theo số điểm để phân chia thứ hạng, tổng cộng chia làm ba vòng.
Vòng thứ nhất là luyện đan, học viện sẽ không cung cấp nguyên liệu để luyện đan, lúc này các thí sinh sẽ phải tự chuẩn bị, cho nên muốn luyện đan gì sẽ phụ thuộc vào quyết định của thí sinh đó, cách chấm điểm là đánh giá chất lượng và cấp bậc của linh đan, kết hợp cả hai lại rồi cho điểm.
Chỉ là ở đây cũng có điều kiện hạn chế.
Cấp bậc và chất lượng của linh đan cũng chia làm ba phần, hạ phẩm sẽ được một điểm, trung thẩm là hai điểm, mà thượng phẩm thì được ba điểm, nếu như tổng điểm thấp hơn ba, sẽ tự động bị đào thải, những người này tuyệt đối không thể lọt nổi vào mười hạng đầu, thậm chí cũng không thể đứng trong hạng một trăm.
Hạn chế này thực ra không nghiêm khắc cho lắm, nhưng hàng năm có rất nhiều người bị loại sau vòng đầu tiên.
Tiếp theo, Ngũ trưởng lão liền gọi các thí sinh lên đài, trên đài đã sớm hiện ra một đám đài để luyện đan, gần hai trăm cái, đợi tới khi tất cả đan sư đều vào vị trí, liền tạo ra một hình ảnh vô cùng đồ sộ, hơn nữa tất cả đều là đan sư cấp sáu, năm nay không có thí sinh nào là đan sư cấp năm.
Du Tiểu Mặc tùy ý tìm một đài luyện đan gần mình, nhìn xung quanh, lại phát hiện ra ngoại trừ Đằng Tử Tâm thì còn có hai người quen nữa.
Một người là Thanh Thu vẫn hay tới tìm hắn để mua Dung Nhan đan dạo nọ, bản thân nàng đã là một đan sư cấp sáu, cho nên cũng có tư cách tham gia trận đấu, người khác chính là Đồng Việt Húc, Du Tiểu Mặc kinh ngạc phát hiện, Đồng Việt Húc cũng đã trở thành đan sư cấp sáu.
Hắn vẫn còn nhớ lần đầu gặp mặt, Đồng Việt Húc vẫn chỉ là một đan sư cấp bốn thượng phẩm đỉnh phong, không ngờ chỉ trong vòng một năm, Đồng Việt Húc đã từ cấp bốn lên tới cấp sáu rồi, tốc độ này yêu nghiệt quá nha.
Có điều, Du Tiểu Mặc suy nghĩ tỉ mỉ một lát liền trở lại bình thường.
Với thực lực của Đồng gia, nếu muốn làm cho Đồng Việt Húc nhanh chóng lên cấp không phải là việc bất khả thi, hơn nữa từ sau khi Đồng Việt Húc giao Bách Lý Tiểu Ngư cho hắn, thì Du Tiểu Mặc không bao giờ nhìn thấy Đồng Việt Húc nữa, chỉ nghe Bách Lý Tiểu Ngư nói là, Đồng Việt Húc đã bế quan, liều mạng như thế, xem ra mục đích là để tham gia giải đấu lần này.
Đang mải nghĩ ngợi, Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm giác được sau lưng có một ánh mắt làm cho hắn cực kì khó chịu, nhìn lại cũng không phát hiện ra cái gì, giống như cảm giác lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Ngũ trưởng lão đặt một chiếc đồng hồ cát lên mặt bàn, vòng đầu tiên đã chính thức bắt đầu.
Thời gian của chiếc đồng hồ cát này là ba canh giờ, trong thời gian ấy yêu cầu thí sinh phải luyện ra một viên linh đan, nếu như hết giờ mà vẫn chưa hoàn thành, thì coi như thất bại.
Du Tiểu Mặc gạt bỏ hết ý nghĩ dư thừa, lấy lô đỉnh và linh thảo trong túi trữ vật ra.
Cái lô đỉnh này chính là cái mà phó viện trưởng Diêm Pháp đã cho, bề ngoài có màu đỏ, cao gần nửa người, chất lượng thì tốt hơn nhiều so với Kim Minh đỉnh mà hắn vẫn dùng.
Linh thảo là linh thảo cấp sáu thượng phẩm trong không gian, tất cả đều là nguyên liệu để luyện một loại linh đan tên là Sinh Cốt đan.
Đơn thuốc Sinh Cốt đan không phải là do lão đầu cho, thời điểm hắn trở thành đan sư cấp sáu, cũng trùng hợp là lúc lão đầu không ở trong học viện, mấy ngày nay cũng không thấy lão đầu xuất hiện, cũng may mà lúc ở Thiên Đường Cảnh hắn đã chiếm được vài tờ đơn thuốc cấp sáu, mà Sinh Cốt đan chính là một trong số đó.
Sinh Cốt đan là linh đan cấp sáu thượng phẩm, nó có thể khiến những bộ phận không trọn vẹn trên thân thể mọc ra một lần nữa.
Ví dụ như tu luyện giả nào đó bị đứt một chân, chỉ cần trong vòng ba ngày sau dùng Sinh Cốt đan, có thể mọc ra một cái chân khác, đương nhiên là lợi hại hơn Hoạt Huyết đan vốn dùng để trị liệu ngoại thương rất nhiều.
Với tu vi cấp sáu hạ phẩm của hắn, nếu muốn luyện một viên linh đan cấp sáu thượng phẩm là khá khó khăn, nhưng không phải không làm được.
Nghĩ đến đây, Du Tiểu Mặc bỏ hết tất cả linh thảo vào trong lô đỉnh.