Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 319: Nhân họa đắc phúc



Hai ngày sau, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rốt cục cũng đến được đích —— Sườn núi Bất Chu.

Sườn núi Bất Chu rộng lớn như một mảnh “thảo nguyên” bát ngát, chỉ có điều trước mặt bọn họ lúc này là một mảnh “thảo nguyên” nằm nghiêng, không ai biết trong rừng cây rậm rạp này đang che dấu thứ nguy hiểm gì.

Nhưng mà, đúng như lời Chu Lâm đã nói, bên trong sườn núi Bất Chu là hàng loạt yêu thú cấp cao đang ẩn mình, nếu như ai không biết gì về nơi này mà dại dột xông vào đây, thì chỉ có một con đường chết.

Du Tiểu Mặc đứng trên một thân cây ngắm nhìn sườn núi.

Bọn họ mất tới hai ngày mới chạy được đến nơi này, đương nhiên với tốc độ của Lăng Tiêu thì một ngày cũng chẳng cần, nhưng để rèn luyện, cả quãng đường này, Du Tiểu Mặc đều dựa vào thực lực của bản thân.

Trên đường, họ cũng gặp được những học sinh khác của học viện, chỉ là Du Tiểu Mặc đều lựa chọn tránh né.

“Rộng quá đi.” Du Tiểu Mặc sợ hãi than thở.

Hắn cứ tưởng cái sườn núi này cũng dài chừng trăm mét thôi chứ, không thể ngờ được, sườn núi Bất Chu thật sự còn kớn hơn trong tưởng tượng của hắn tới mười lần, muốn tìm cây linh thảo kia trong một nơi lớn thế này, thật sự là rất khó khăn.

Lăng Tiêu ngửa đầu, “Bắt một con yêu thú rồi hỏi là biết.”

Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn y: “Ý kiến hay, vậy bao giờ ra tay?”

Lăng Tiêu nói: “Em vào trong không gian, ta đi bắt?”

“Không được, em muốn đi theo anh.” Du Tiểu Mặc từ chối thẳng thừng, đây chính là cơ hội tốt để mở mang kiến thức đó.

Lăng Tiêu cũng không bất ngờ, thích thú đồng ý, chỉ là con đường tiếp theo không thể để hắn tự đi nữa rồi, trên sườn núi Bất Chu này có không ít yêu thú cấp chín và cấp mười, nếu gặp phải một đám sẽ khá phiền toái.

Du Tiểu Mặc rất tự giác bò lên lưng Lăng Tiêu.

Bỏ qua kiểu ôm công chúa đi nhé, tuy trên giường hắn không đè được Lăng Tiêu, nhưng trong loại tình huống này hắn không ngại YY một chút đâu, dù sao “cõng”cũng coi như một kiểu đè mà.

Lúc Lăng Tiêu cử động, trong lòng Du Tiểu Mặc âm thầm kêu một tiếng “Giá”, lập tức cảm thấy vô cùng sung sướng.

Từng cơn gió gào thét như những lưỡi dao cứa ngang qua má, Du Tiểu Mặc vội vàng vùi mặt vào lưng của Lăng tiêu, một hơi ấm lập tức bao trùm khắp toàn thân hắn.

Đây là một cảm giác cực kì an toàn, cho dù trời có sập xuống cũng không thể khiến hắn bối rối được nữa, bởi vì hắn biết bên cạnh lúc nào cũng có người che chở cho mình.

Nhưng không phải vì có chỗ dựa mà hắn lười biếng, ngược lại, ý chí chiến đầu của hắn dâng trào sôi sục, bởi vì hắn muốn làm một người có thể xứng đôi với Lăng Tiêu, cho nên một năm qua hắn đã dồn hết nỗ lực vào việc tu luyện.

Dù tốc độ lên cấp của hắn so với tất cả học sinh trong học viện đã là nhanh nhất rồi, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn cảm thấy chưa đủ, bởi vì hiện tại hắn vẫn chỉ là một đan sư cấp bảy. Mục tiêu của hắn là đuổi kịp lão đầu, thậm chí còn vượt qua ông, mỗi lần nghĩ tới đây, hắn luôn hy vọng mình có thể sở hữu một món đồ làm gia tốc thời gian.

Cùng lúc đó, những người khác vẫn trên đường miệt mài chạy tới chỗ mục tiêu mà nhiệm vụ đặt ra.

Họ không được may mắn như Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, ngay hôm đầu đã gặp được người của Phi Ngư Các, không có bản đồ, bọn họ đành phải dựa vào những tin tức nghe được hôm trước rồi tìm kiếm từ từ.

Bách Lý Thiên Dật và Triễn Vũ Hiên khá may mắn.

Xích Hỏa Thanh giao chỉ có một con, mà hai người lại thường xuyên chạy đến thâm sơn rèn luyện, cho nên biết rất rõ vị trí của con yêu thú này, ngay từ ngày đầu, hai đội đã tranh đoạt từng giây để chạy đến Hắc Vân Quật, tới gần xào huyệt của Xích Hỏa Thanh Giao.

Người hợp tác với Bách Lý Thiên Dật không phải là Đường Ngọc Lân.

Tuy Đường Ngọc Lân đã tới học khu A, nhưng hắn lại bắt đầu hết hứng với tu luyện rồi, không thể leo lên nổi bảng xếp hạng, Bách Lý Thiên Dật cũng không thể nào kéo hắn lên, có điều y cũng không hy vọng Đường Ngọc Lân cùng mạo hiểm với mình, hơn nữa y nhận nhiệm vụ này cũng là vì Đường Ngọc Lân.

Một khối sinh mệnh kết tinh có thể căn cứ vào năng lực của người sử dụng mà tăng tu vi của người đó lên hai hoặc ba sao, có điều đẳng cấp càng thấp, thì tu vi càng tăng nhiều. Vì không để tu vi của Đường Ngọc Lân rớt lại phía sau, Bách Lý Thiên Dật mới nghĩ ra cách này. Vì vợ mình, mỗi ngày y đã phí không biết bao nhiêu tế bào não, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, nếu không gian rồi lại gian Đường Ngọc Lân thì sao y có thể cam tâm được đây.

“Bách Lý Thiên Dật, ta sẽ không nhường cho ngươi khối sinh mệnh kết tinh kia đâu.”

Triển Vũ Hiên nhìn về phía Bách Lý Thiên Dật đứng cách hắn bốn, năm mét, sảng khoái nói. Tuy xếp hạng của hắn thấp hơn Bách Lý Thiên Dật, nhưng sức chiến đấu không hoàn toàn dựa vào tu vi.

Bách Lý Thiên Dật quay đầu lại, nhếch miệng cười: “Trùng hợp quá nha, ta cũng không nhường đâu!”

Triễn Vũ Hiên cười khẽ, “Vậy thì dựa vào bản lĩnh của mình đi.”

Nói xong, bốn người lập tức tăng tốc.

Đối với mỗi nhiệm vụ, đương nhiên phải hoàn thành càng sớm càng tốt, nếu không rất dễ dàng phát sinh biến cố, với tư cách là lão sinh, hai người đều biết rõ điểm này, hơn nữa Xích Hỏa Thanh Giao rất khó đối phó, đừng thấy họ sắp tới đích là xong, một khi cuộc chiến thực sự bắt đầu, thời gian có thể sẽ kéo dài thật dài.

Ở một nơi khác, mục tiêu của Ngân Qua không cùng hướng với Triễn Vũ Hiên, cho nên hai người đã tách ra ngay từ đầu, trên đường chỉ còn lại Ngân Qua và Phong Trì Vân.

Mặc dù Phong Trì Vân là một đan sư, cũng chẳng có tiếng tăm gì trong học viện, nhưng thực lực của hắn không phải tầm thường, thời điểm thi đấu lúc trước, nếu như hắn cố gắng nghiêm túc, có lẽ người làm náo động không còn là Sài Chính và Thanh Thu nữa rồi.

Ngân Qua cũng dần dần thay đổi cái nhìn với Phong Trì Vân.

Phong Trì Vân chẳng qua chỉ là một đan sư cấp bảy, ở học khu A này, một đan sư cấp bảy chẳng là cái gì đáng nói, gần như khắp nơi đều có, những tưởng Phong Trì Vẫn sẽ rất yếu, nhưng bây giờ y đã thay đổi cái nhìn rồi.

Bởi vì từ đầu tới cuối Phong Trì Vân còn chẳng hề nói một tiếng mệt, không chỉ có vậy, hắn thậm chí còn theo kịp cả tốc độ của y, phải biết, kể cả tu luyện giả cũng chưa chắc đã theo kịp.

“Ngân Qua, còn bao lâu mới đến?” Rốt cục thì Phong Trì Vân cũng không nhịn được nữa.

“Làm sao vậy?” Ngân Qua quay đầu lại, nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giọng điệu đều đều không thay đổi.

“Ngươi thật sự cho rằng ta làm bằng sắt hả, chạy liên tục gần ba ngày, ta đã có chút mệt mỏi rồi.” Phong Trì Vân bực bội nói, hắn rất nghi ngờ, nếu như hắn không đưa ra yêu cầu nghỉ ngơi, có lẽ Ngân Qua cứ thật sự để hắn chạy theo như vậy cho đến chỗ mục tiêu, hắn biết mà, đây là một cuộc mua bán không hề có chút lợi nhuận nào.

Ngân Qua thấy sắc mặt Phong Trì Vân thật sự đã hơi nhuốm màu mệt mỏi, vui vẻ ngừng lại, “Vậy thì nghỉ ngơi một lát.”

Phong Trì Vân không nói gì thêm, lập tức tìm một gốc cây để dựa vào, sau đó nhắm mắt lại.

Thực ra hắn không mệt mỏi về thể xác, mà là tinh thần, ba ngày liên tục sử dụng sức mạnh linh hồn theo nhiều cách, hắn đã cảm giác hơi mệt rồi. Không ngờ, nửa giờ sau, cơ thể Phong Trì Vân đột nhiên chấn động, một giây kế tiếp, linh khí quanh người hắn bắt đầu chấn động kịch liệt.

Ngân Qua lập tức phát hiện ra hiện tượng này, kinh ngạc nhíu mày, nhưng cũng rất nhanh đi tới bảo vệ hắn.

Lần này có thể nói Phong Trì Vân là “Nhân họa đắc phúc”, nhờ vào việc nhiều lần vận chuyển sức mạnh linh hồn tới cực hạn, cộng thêm việc hắn đã dừng lại ở cấp bảy hạ phẩm một thời gian ngắn, cho nên cơ hội tấn cấp bỗng chốc ùa tới.

Chỉ là trước nay tốc độ lên cấp có nhanh có chậm, nếu may mắn, chỉ mấy canh giờ là có thể lên cấp rồi, còn nếu không may, có khi phải mất tới mấy ngày.

Phong Trì Vân thuộc kiểu người may mắn, sức mạnh linh hồn của hắn vừa mới bị dùng hết, tốc độ vận chuyển bên trong biển ý thức nhanh hơn bình thường rất nhiều, bởi vậy mà tốc độ lên cấp cũng nhanh hơn, hai canh giờ sau, linh khí xung quanh cũng ngừng chấn động, Phong Trì Vân cũng mở mắt ra.

Cảnh tượng lọt vào tầm mắt của hắn là một đống thi thể yêu thú bừa bộn và một bóng dáng cao gầy, mái tóc dài màu bạch kim khúc xạ ra những tia sáng lạnh lẽo, hình ảnh này hơi máu me, nhưng cũng mang lại cho hắn một sự kích thích không nhỏ, Ngân Qua quay đầu lại.

Phong Trì Vân cảm giác có lẽ mình đang hoa mắt mất rồi, cặp mắt của Ngân Qua như thể một đồng tử màu bạc dựng thẳng đứng, sao con người lại có cặp mắt như vậy, đợi tới khi hắn tỉnh táo lại, Ngân Qua đang nhướn mày nhìn lại hắn, ánh mắt kia vẫn là một màu đen.

“Những thứ này đều do ngươi giết?”

Do dự một chút, Phong Trì Vân mở miệng hỏi.

Ngân Qua khẽ gật đầu.

Phong Trì Vân cũng có thể nhìn thấy, hơi nghi hoặc một chút, “Sao lại có nhiều yêu thú như vậy?” Vị trí này khá vắng vẻ, theo lý thuyết, không thể nào xuất hiện nhiều yêu thú như vậy được.

Ngân Qua nói: “Lúc ngươi lên cấp đã làm linh khí trong thiên địa rung chuyển.”

Phong Trì Vân hơi xấu hổ, hắn không ngờ lại thành ra thế này, nếu lần này không có Ngân Qua bên cạnh, có lẽ hắn đã lọt vào trong bụng yêu thú rồi, bất mãn khi bị y ép buộc kéo vào thâm sơn cũng tiêu tan.

“Cám ơn ngài!”

“Không cần, đây là việc ta phải làm.” Nếu đã do y đưa tới, đương nhiên y phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của hắn cho tốt, làm sao Ngân Qua lại oán hận được.

“Thế, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.” Sau khi lên cấp, sức mạnh linh hồn của hắn lại trở về trạng thái no đủ, tinh thần cũng dồi dào không kém, dù có chạy thêm ba ngày nữa cũng không vấn đề gì.

“Ừm.”

Nói xong, hai người lại tiếp tục lên đường.

Ngay khi họ vừa rời khỏi một lát, An Tâm Nhuế và Trần Chiêu cũng chạy tới nơi, lộ trình của hai người khác chậm, khi hai người nhìn thấy mặt đất đầy thi thể yêu thú, biểu cảm trên khuôn mặt đã chuyển thành khiếp sợ.

Sắc mặt An Tâm Nhuế tái nhợt, dù sao nàng cũng là một cô gái, “Nhất định là Ngân Qua làm.”

Trần Chiêu nhìn kỹ lại một lần, trong những thi thể yêu thú này, hắn còn phát hiện ra một con yêu thú cấp tám, sắc mặt lập tức chuyển thành một màu trắng hơn cả An Tân Nhuế, một người có thể đối phó với nhiều yêu thú như vậy sao, hắn không nén nổi một cơn rùng mình, đến cùng thì thực lực của y cao bao nhiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.