Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 41: Ghen



Vừa nghe thấy giọng nói này, Du Tiểu Mặc đã đoán ra là ai rồi, lúc quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.

Rời đi bốn ngày, cuối cùng y cũng trở về, hơn nữa nhìn dáng vẻ của y tựa hồ là vừa về tới đã chạy tới chỗ hắn, không phải chỉ có hơn trăm viên linh đan sao, thật là vội vã.

Du Tiểu Mặc không có phát hiện trong giọng nói của Lăng Tiêu còn mang theo vài phần không vui, đi tới trước mặt y, rất tự nhiên chào hỏi: “Lăng sư huynh, ngươi rốt cục cũng về rồi, lần trước có người đến báo cho ta biết ngươi phải làm nhiệm vụ, người kia chắc là sư đệ của ngươi hả?”

Nói đến đây, hắn tìm trong túi rồi lấy ra hai chiếc bình nhỏ, đang muốn đưa cho y, thì Phương Thần Nhạc đã đi tới.

“Ngươi là Lâm Tiếu sư huynh của Võ Hệ phải không, xin chào, ta là Phương Thần Nhạc, rất hân hạnh được gặp ngươi.”

Lăng Tiêu nhàn nhạt nheo mắt nhìn Phương Thần Nhạc, trong ánh nhìn soi mói của y, Phương Thần Nhạc chỉ ung dung mỉm cười, đương nhiên, đây chỉ là tình huống bình thường, nếu như Lăng Tiêu phóng ra uy áp thì kể cả có thêm một trăm Phương Thần Nhạc nữa cũng chưa đủ cho y liếc mắt nhìn.

Du Tiểu Mặc lúc này mới nhớ ra, hắn còn chưa giới thiệu hai người với nhau: “Lăng sư huynh, vị này chính là đại sư huynh của ta, Phương Thần Nhạc.”

Lăng Tiêu nhíu mày, vẻ nghiêm túc lập tức biến mất thay vào đó là nụ cười như gió mùa xuân: “Xin chào, đã sớm nghe Tiểu Mặc sư đệ nhắc tới ngươi, hôm nay mới có dịp gặp mặt, quả nhiên không hổ là đại đệ tử của Đô Phong, nghe nói ngươi tuổi còn trẻ cũng đã thành đan sư cấp bốn, bội phục!”

“Đâu có, Lâm sư huynh quá khen rồi, đệ nhất thiên tài của Võ Hệ, tại hại mới là người phải bội phục ngài.” Phương Thần Nhạc cười cười gật đầu.

Tuy rằng Phương Thần Nhạc cảm thấy Lâm Tiếu ở trước mặt hoàn toàn không giống trong truyền thuyết, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cho dù có nghi hoặc cũng không thể nói thẳng mặt được.

Du Tiểu Mặc đã sớm quen với bộ mặt dối trá, trở mặt hay gì gì đó của Lăng Tiêu rồi, cả đám tật xấu đó đều là sở trưởng của y, chỉ là hắn không ngờ tới chuyện hai người này mới gặp nhau lần đầu đã bắt đầu tâng bốc nhau rồi, ngươi khen ta một câu, ta ca ngợi ngươi một câu, ai cũng không cam lòng lùi bước!

Cuối cùng, Phương Thần Nhạc là người ngừng chủ đề này lại, dùng lý do đang có việc bận rời đi trước.

Phương Thần Nhạc vừa đi, Lăng Tiêu đã lạnh lùng liếc hắn, ‘Hừ’ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Du Tiểu Mặc tự nhiên bị hừ mà chả hiểu làm sao, vội vàng đuổi theo, chờ tới lúc hắn đuổi kịp, hai người đã đứng ở phòng của hắn, Lăng Tiêu đẩy thẳng cửa phòng rồi đi vào, mặt lạnh băng ngồi trên ghế không nói một lời.

Du Tiểu Mặc không rõ y đang giở trò gì nữa, đóng cửa lại rồi mới đi qua.

“Lăng sư huynh, có phải nhiệm vụ của ngươi không thuận lợi không?” Du Tiểu Mặc cẩn thận hỏi han, nói xong còn len lén liếc nhìn sắc mặt của y, thật sự là vừa đen lại vừa thối, không biết kẻ nào không có mắt lại chọc giận y như vậy, phải biết tên này xấu xa vô cùng, nếu như y muốn trả thù, quả thực sẽ khiến cho đối phương sống không bằng chết.

Vì vậy, Du Tiểu Mặc tự động tưởng tượng tới thập đại cực hình của Mãn Thanh, đương nhiên, hắn không hề biết cái tên không có mắt kia là chính hắn.

“Ta đã tự thân xuất mã, ngươi cảm thấy có chuyện gì ta không làm được hả?” Lăng Tiêu thấy hắn nói tới chuyện nhiệm vụ, bực bội tới bật cười.

“Nếu không phải do nhiệm vụ, vậy ngươi bực mình cái gì chứ?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.

Lăng Tiêu thấy hắn còn chưa đoán ra được, sắc mặt càng âm u, đang định mở miệng, Du Tiểu Mặc đột nhiên kêu lên.

“A, ta biết rồi.” Nói xong mấy câu này, hắn lập tức nhét vào tay y hai chiếc lọ, “Lăng sư huynh, mấy chuyện sư đệ ngươi nói ta đều nhớ kỹ mà, chỗ linh đan này là số lượng của năm ngày, ta đều luyện xong rồi, ngươi muốn xem thử không?”

“Du Tiểu Mặc!” Lăng Tiêu đột nhiên rít lên.

“Có!” Du Tiểu Mặc bị giật mình, vô ý thức mà giơ tay lên chào, giống như hành lễ với cấp trên vậy.

Lăng Tiêu nhìn hắn đột nhiên làm một hành động kỳ quái, thiếu chút nữa thì đã hết giận, nhưng cứ nghĩ tới cái cảnh vừa thấy ở Linh Thảo Đường kia, máu nóng lại dâng lên, dù mặt vẫn còn thối, nhưng không biểu hiện rõ ràng như hồi nãy nữa, chỉ khẽ cười: “Ngươi cùng cái tên Phương Thần Nhạc kia hình như quan hệ tốt lắm hả, còn cười đần độn với hắn, ngươi còn ngại đầu óc ngươi chưa đủ ngốc hay sao?”

Chủ đề xoay chuyển quá nhanh chóng, Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa thì theo không kịp.

Nghe được y nhắc tới đại sư huynh, hắn cũng không thấy gì lạ, chỉ nói: “À, ngươi nói tới đại sư huynh sao, ta với huynh ấy bây giờ là quan hệ sư huynh đệ, cho nên cũng thân hơn trước một chút, bốn ngày trước, là ngày ngươi đi đó, Khổng Văn sư phụ gọi ta tới rồi thu ta làm đồ đệ, đại sư huynh cũng là đại đệ tử của sư phụ, cho nên bây giờ coi như chúng ta là sư huynh đệ cùng một mạch rồi.”

Chỉ là việc hắn cười với đại sư huynh có liên quan gì tới đầu óc của hắn vậy, còn nữa, hắn đâu có ngốc!

Khổng Văn?

Lăng Tiêu suy nghĩ một chút đã biết rõ Khổng Văn là ai, người phụ trách cao nhất của Đô Phong.

Lại nói tiếp, Phương Thần Nhạc đúng là đại đệ tử của Khổng Văn, điểm ấy trong trí nhớ của Lâm Tiếu cũng có.

Vốn Lâm Tiếu và Phương Thần Nhạc cũng không liên quan tới nhau, cho dù không biết nhau cũng không lạ, nhưng Lâm Tiếu là một người có dã tâm, cho nên từ rất lâu hắn đã cho người nghe ngóng về đệ tử kiệt xuất nhất của ba ngọn núi lớn, đối với tình huống của họ mặc dù hắn không thể rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng có hiểu biết.

Có điều…

“Kể cả các ngươi là sư huynh đệ, cũng không cần thận thiết như thế, tư chất của ngươi vốn đã kém, Khổng Văn không có khả năng vô duyên vô cớ lại nhận người làm đồ đệ.”

“Ừa.” Du Tiểu Mặc ủ rũ đáp lại, cho dù tư chất của hắn không tốt, cũng không cần phải nhắc mãi vậy chứ!

“Tiếng nhỏ như vậy, hôm nay không ăn cơm hả?”

“Đúng rồi.” Nói xong còn sờ bụng, vài ngày không ăn cơm, hắn thật sự không quen chút nào.

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.