Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 518: Quỷ khốc nhai thiên cẩu



Tiểu ô quy vẫn chưa có tên, Mạc Cảnh nói hậu duệ của Huyền Quy tộc đều do trưởng lão trong tộc ban tên cho, mà lúc tiểu ô quy sinh ra không ở trong tộc, cho nên đến giờ vẫn chưa có tên.

Du Tiểu Mặc rất thích đặt tên cho người khác, khi hắn biết được tiểu ô quy chưa có tên, liền sinh ra chủ ý.

“Tiểu ô quy, ngươi đã không có tên, ta đặt cho ngươi một cái tên được không? Không nói gì thì ta sẽ coi như ngươi đã đồng ý nhé, lấy tên gì mới hay đây?”

Du Tiểu Mặc lẩm bẩm, triệt để coi nhẹ quy quyền của tiểu ô quy.

Tiểu ô quy còn chưa đầy nửa tuổi, linh trí chưa hoàn toàn mở, bởi vậy không thể hiểu được lời nói của người khác.

Sau khi Mạc Cảnh đưa nó cho Du Tiểu Mặc, tiểu ô quy chẳng hề khó chịu, được Du Tiểu Mặc nâng trên tay, khi thì động đậy chạy như thỏ, khi thì bình tĩnh như bàn thạch, làm một tiểu ô quy thật không dễ dàng.

“Lăng Tiêu, anh nói đặt tên gì cho nó mới hay đây?” Du Tiểu Mặc nghĩ mãi nghĩ mãi mà chẳng tìm thấy cái tên nào hợp với tiểu ô quy hết.

Lăng Tiêu thờ ơ đáp: “Thì gọi là tiểu ô quy.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Coi như hắn chưa hỏi!

Cuối cùng, Du Tiểu Mặc vẫn không đặt tên cho tiểu ô quy, chủ yếu là không có tên nào hay hết, cho nên vẫn gọi tiểu ô quy là tiểu ô quy, giống như Tiểu Kê vậy, hắn đã quên béng không đặt tên cho Tiểu Kê, nhưng mà Lăng Tiêu đã đặt rồi, Hỗn Cầu gì đúng không nhỉ?

“Bây giờ chúng ta đi tới chỗ thân tín của cha anh trước hay đưa tiểu ô quy về Huyền Quy tộc trước?” Du Tiểu Mặc đặt tiểu ô quy lên vai.

Lăng Tiêu nhìn quang, “Huyền Quy tộc cách đây quá xa, hơn nữa trên đường chưa chắc đã thuận lợi.” Ý là không tới Huyền Quy tộc trước.

Thực ra Du Tiểu Mặc cũng có ý này, họ chỉ có thời gian hai tháng rưỡi, nếu vì chuyện của tiểu ô quy mà chậm trễ, hắn sẽ bỏ qua lần khiêu chiến đấu tiếp theo, hối hận cũng không kịp.

Vì vậy, hai người dứt khoát ném ủy thác của Mạc Cảnh xuống vị trí thứ hai, vui vẻ đi tới đích.

Thế lực ở Tây Cảnh dùng Tứ Linh làm chủ.

Yêu Hoàng tộc nằm ở Bách Điểu cốc, dùng Bách Điểu cốc làm trung tâm, toàn bộ khuôn viên trăm dặm xung quanh đều là địa bàn của Yêu Hoàng tộc, bình thường không cho phép người ngoài tới chiếm giữ địa bàn của họ trừ khi là thế lực phụ thuộc.

Long tộc thì ở đảo Long, phạm vi thế lực không lớn như Yêu Hoàng tộc, bởi vì đảo Long thuộc về trạng phái khép kín, đa số tộc đàn của Long tộc đều ở đảo Long.

Thông linh Huyền Quy thì sinh hoạt ở trong phạm vi của sông Hoạt Thủy, đó là dòng sông lớn nhất và dài nhất Tây Cảnh, nước ở sông này được người ta gọi là hoạt thủy, không phải là nước cứu sống (hoạt) người, mà là nước có thể lấy đi tính mạng của người và yêu thú.

Nhưng chỉ nhằm vào những ai thực lực yếu mà thôi, như Đế Vương thú sinh sống mở rộng ở phụ cân con sông này, hoạt thủy chẳng có bất cứ nguy hiểm nào với họ.

Cuối cùng là Kỳ Lân tộc, Kỳ Lân tộc là sự tồn tại thần bí nhất trong Tứ Linh.

Đến nay vẫn không ai biết vị trí cụ thể của họ ở nơi nào, nghe nói nếu không có tộc nhân của Kỳ Lân tộc dẫn đường, thì người bình thường có dùng cả đời cũng chẳng thể tìm tới.

Ngoại trừ Tứ Linh, Tây Cảnh cũng không thiếu những chủng tộc có thực lực mạnh mẽ, đương nhiên cũng có vốn riêng, nhưng địa vị ở Tây Cảnh đều do cường giả đứng đầu, ví dụ như phụ thân Cửu Đầu Xà Hoàng của Ngân Qua.

Bản thân Cửu Đầu Xà Hoàng là cường giả cấp mười hai, ngoại trừ Tứ Linh thì không có tên mù nào dám gây sự với ông ta.

Thế lực rắc rối phức tạp, nhưng diện tích Tây Cảnh vô cùng bao la, chỉ cần không đụng vào nghịch lân của chủng tộc khác, bình thường sẽ không phát sinh mấy thứ như đại chiến chủng tộc.

Có điều.

Vạn năm trước, Tây Cảnh lại xảy ra một việc đại sự gây chấn động cả đại lục.

Một thế lực thần bí mới phát bỗng xuất hiện, thoáng cái đã vét sạch cả nửa Tây Cảnh, lúc ấy thiếu chút nữa đã khiến Yêu Hoàng tộc phải ra mặt, kết quả là thế lực thần bí kia nhanh chóng mai danh ẩn tích rồi.

Nghe nói thế lực nọ nằm ở trên Quỷ Khốc Nhai.

Quỷ Khốc Nhai là một nơi cực hiểm ở Tây Cảnh, còn có tên gọi khác – Địa Ngục.

Nghe đồn, Địa Ngục là chiến trường thời viễn cổ, nơi ấy chôn dấu rất nhiều hài cốt của các đại yêu thú, tựa như Địa Ngục tối tăm, khắp nơi đều tràn ngập oán khí và lệ khí mà các đại yêu thú lưu lại sau khi chết.

Bởi vì quá khủng khiếp, cho nên ít có yêu thú nào dám đặt chân tới Địa Ngục, mà Quỷ Khốc Nhai lại nằm sâu trong địa ngục ấy, bởi vậy không ai biết thần bí kia nằm ở trong Quỷ Khốc Nhai, mà biết cũng chẳng dám tự vào thám thính chân tướng.

Thế lực thần bí kia có một danh hiệu gọi là Thiên Cẩu, đúng là thế lực mà thân tín của phụ thân Lăng Tiêu đã thành lập vào vạn năm trước.

Có điều Lăng Tiêu chưa từng tới Quỷ Khốc Nhai, thời điểm y tới lần đầu đã báo trước cho người kia, sau đó gặp ông ở một địa điểm khác, chính vì thế mà ngay cả Lăng Tiêu cũng không biết Quỷ Khốc Nhai ở đâu, không biết đến cùng thì Thiên Cẩu có bao nhiêu thành viên.

Lần thứ hai đến, Lăng Tiêu đã sớm báo cho người nọ.

Nhưng lúc này ông lại bảo họ tự tìm đến Quỷ Khốc Nhai, như thể có muốn thử thách họ.

Địa Ngục là chiến trường viễn cổ, tất nhiên cũng là một nơi bao la mà bắt mắt, nhưng để tiết kiện thời gian, Lăng Tiêu bắt mấy con yêu thú, đánh cho chúng một trận, đợi đến khi chúng khóc thét nói cho y biết Địa Ngục ở nơi nào.

Địa Ngục nằm trong sơn mạch Quỷ Trủng, sơn mạch này rất nổi danh tại Tây Cảnh, bởi vì đó là nơi duy nhất không được bao thủ bởi thảm thực vật, khắp nơi tràn ngập khói đen, trụi lủi, âm u khủng khiếp.

Cũng vì nơi đây từng là chiến trường, vô số yêu thú sau khi chết để lại oán niệm, làm cho đến ngày hôm nay mà sơn mạch Quỷ Trủng vẫn chẳng thể mọc nổi một ngọn cỏ.

Từ biên giới Tây Cảnh tới sơn mạch Quỷ Trủng khá xa.

Du Tiểu Mặc dứt khoát sử dụng một miếng không gian phù, chỉ cần bảo Lăng Tiêu khống chế khoảng cách một chút là có thể truyền tống tới phụ cận sơn mạch rồi.

Bên ngoài sơn mạch Quỷ Trủng có một thị trấn nhỏ, tên là Bạch Cốt trấn.

Bạch Cốt trấn không lớn, mỗi ngày khá nhiều người ra vào, đa số đều là yêu thú đã biến hóa.

“Hai vị khách nhân đến đây lần đầu phải không?” Lão bản thấy hai khuôn mặt xa lạ, lập tức đoán ra.

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Ta nghe nói sơn mạch Quỷ Trủng là nơi rất nhiều người tránh né, vì sao có nhiều người đến đây vậy?”

“Chắc hẳn khách nhân cũng nghe nói sơn mạch Quỷ Trủng là chiến trường viễn cổ. Rất nhiều đại yêu thú đều bỏ mạng ở chiến tường này, mà những đại yêu thú này đều là cường giả tiếng tăm lừng lẫy thời ấy, họ để hết bảo bối thu thập được vào không gian giới chỉ, khách nhân thử nghĩ xem, họ chết rồi, chẳng phải không gian giới chỉ sẽ hỏng?”

Du Tiểu Mặc lập tức giật mình tỉnh ngộ, vỗ tay nói: “Ta biết rồi, không gian giới chỉ vừa hỏng, bảo bối trong đó sẽ rơi trên chiến trường đúng không, cho nên những người tới Bạch Cốt trấn, đa số là tới tìm bảo?”

“Đúng vậy.” Lão bản cười tủm tỉm gật đầu.

Tạm thời chưa nói tới việc bảo bối của đại yêu thú quý giá đến cỡ nào, chỉ dựa vào những món bảo bối kia đều được lưu truyền từ viễn cổ, cũng đủ để đám yêu thú ở Tây Cảnh đổ xô vào.

“Thế lão bản, ông biết Quỷ Khốc Nhai nằm ở đâu không?” Du Tiểu Mặc mở miệng hỏi.

Lão bản đột nhiên biến sắc, trở nên luống cuống, “Chẳng lẽ khác nhân muốn tới Quỷ Khốc Nhai, tiểu nhân khuyên ngài tốt nhất đừng đi, mấy người ở trên Quỷ Khốc Nhai đều cực kỳ tàn nhẫn.”

“Chuyện này có ví dụ nhé, một ngàn năm trước, Tây Cảnh có một thế lực thuộc trung-thượng đẳng, bởi vì đồng bạn bị Thiên Cẩu ở Quỷ Khốc Nhai sát hại, cho nên lão đại của họ mang theo hai mươi mấy thuộc hạ tìm tới cửa, kết quả hôm sau liền phát sinh một chuyện nghe mà rợn cả người.”

Lão bản đột nhiên hạ giọng.

Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái, “Chuyện gì đã xảy ra?”

Lão bản nói: “Đám người kia đều chết hết, tàn nhẫn nhất là, bọn họ đều hiện về bản thể, y phục và máu thịt trên người đều biến mất, chỉ còn lại một bộ hài cốt, hai mươi mấy người, kể cả lão đại có thực lực cấp mười một kia, toàn bộ đều được xếp chỉnh tề ngay ngoài cổng Bạch Cốt trấn, cho nên từ đó về sau ít ai dám đặt chân tới Quỷ Khốc Nhai nữa.”

Ngay từ đầu Du Tiểu Mặc còn lơ đễnh, bây giờ đã không muốn nhìn thẳng, hình như, thế lực mà vị thân tín thúc thúc của Lăng Tiêu thành lập hơi bị khủng khiếp à nha.

Lão bản đi rồi, Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu uống một ngụm mà sau đó nhíu mày, hiển nhiên không thích trà này cho lắm, đặt chén trà xuống đã nhìn thấy cái vẻ mặt cầu an ủi của hắn, “Gì thế?”

“Anh thật sự chưa từng gặp thành viên nào của Thiên Cẩu hả?” Du Tiểu Mặc vội vàng hỏi.

“Chưa, nhưng ta có nghe Cổ thúc kể sơ qua.” Lăng Tiêu thuận miệng nói: “Tên đầy đủ của Cổ thúc là Lân Cổ, nhưng ông ấy không phải là người của Kỳ Lân tộc, cũng chẳng phải yêu thú, mà là một con người điển hình, lúc trẻ được cha ta cứu, sau đó vẫn đi theo cha ta, từ sau khi cha ta gặp chuyện không may, đến bây giờ ông ấy vẫn chưa từ bỏ ý định cứu cha ta ra khỏi Kỳ Lân tộc.”

“Không ngờ Cổ thúc này lại nặng tình như vậy, vạn năm rồi mà vẫn chưa từ bỏ.” Du Tiểu Mặc sờ cằm cảm thán.

Nghe được câu này, nét mặt Lăng Tiêu hiện lên vẻ cổ quái.

Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn y, “Anh vẫn chưa nói, vị Cổ thúc kia kể về thành viên của Thiên Cẩu thế nào?”

Lăng Tiêu ngẫm nghĩ một chút, “Cổ thúc nói, thành viên Thiên Cẩu đều là một đám khác thường, mỗi người đều có một vài cảnh ngộ không vui, lúc trước vì muốn mời họ gia nhập Thiên Cẩu, ông ấy phải hao tốn rất nhiều công phu.”

“Ví dụ như?” Du Tiểu Mặc bắt đầu ảo tưởng, ví dụ như thiếu tình thương gì gì đấy.

“Ví dụ như, ta nhớ có một người tướng mạo cực kỳ xấu, cho nên từ nhỏ đã bị yêu thú xung quanh bắt nạt…”

“Cho nên từ nhỏ hắn đã rất tự ti?”

Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại, nghi ngờ nhìn mặt hắn, “Em hưng phấn như vậy làm gì?”

Du Tiểu Mặc vuốt vuốt má, “Anh nhìn lầm rồi, anh cứ nói tiếp, tiếp đi.”

Lăng Tiêu khẽ cười một tiếng, “Hắn không tự ti, ngược lại luôn yên lặng tu luyện, cố gắng tăng thực lực của mình, mãi tới khi thực lực của hắn cao hơn tất cả các yêu thú xung quanh, một buổi tối đẹp trời, hắn giết hết đám yêu thú đã cười nhạo mình, không còn một mống, nghe nói, có mấy con yêu thú bị mùi máu tanh hấp dẫn tới, chỉ thấy thi thể yêu thú chồng chất như núi, hơn nữa không có thi thể nào hoàn chỉnh, không thiếu tay thì thiếu chân, đa số là thiếu đầu, hoặc bị chặt ngang.”

Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, Du Tiểu Mặc đã có cảm giác rợn tóc gáy.

Bảo sao lão bản kia lại khuyên họ đừng tới Quỷ Khốc Nhai, nếu thành viên của Thiên Cẩu mà toàn người như vậy, đúng là rất khủng khiếp.

“Hay là, chúng ta tới Huyền Quy tộc trước?” Du Tiểu Mặc không nhịn được mà đưa ra đề nghị.

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc gượng cười ôm lấy tiểu ô quy, hắn chỉ đề nghị thôi mà.

“Nhưng mà nói sao thì anh cũng được coi là thiếu chủ của Thiên Cẩu, nếu thành viên nào cũng biến thái như vậy, họ sẽ nghe lệnh anh sao?” Linh quang trong đầu Du Tiểu Mặc lóe lên.

Lăng Tiêu nói rất khẳng định: “Không, dù họ là thuộc hạ của Cổ thúc, nhưng cả đám đều có tư tưởng độc lập, tuyệt đối không vì ta có quan hệ với Cổ thúc hay vì mệnh lệnh của Cổ thúc mà nghe lệnh ta.”

“Vậy chẳng phải muốn thu phục họ sẽ rất khó sao?” Du Tiểu Mặc giận dữ nói.

Lăng Tiêu nhướn mày, “Thu phục họ làm gì?”

Du Tiểu Mặc sốt ruột: “Giúp một tay ấy, anh nghĩ xem, kẻ địch của chúng ta là gia tộc Xích Huyết, tục ngữ nói hai tay khó địch nổi nhiều người, nhiều một người giúp đỡ cũng thêm một phần trợ lực, chẳng phải rất tốt cho chúng ta sao?”

Biểu lộ của Lăng Tiêu như cười mà không phải cười, “Em đừng quên, lần này chúng ta tới không phải để tìm sự giúp đỡ, mà vì tìm Cổ thúc hỏi về huyết mạch Long tộc trong người phụ thân.”

Du Tiểu Mặc ngượng ngùng: “Thì tiện thể.”

“Được rồi, đến lúc ấy nói sau, nếu họ đáng giá để ta thu phục, ta đây sẽ miễn cưỡng thu phục, còn không đáng thì em hãy bỏ ý định đó đi, không phải ai cũng có thể làm đồng bọn của ta.” Lăng Tiêu đứng lên, “Về phòng, sáng mai đi tiếp.”

Du Tiểu Mặc vội vàng nhét tiểu ô quy vào trong lòng, túm lấy hai cái bánh cao còn dư lại trong mâm mới đứng lên đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.