Sau cuộc nói chuyện kia, Du Tiểu Mặc theo lời thả Du Quân Kỳ ra, bản ý là bảo ông ta đi được bao xa thì cứ đi, nhưng Du Quân Kỳ lại dính như cao da chó vậy, bám chặt thật là chặt, đuổi sao cũng không đuổi được.
Thực ra Du Quân Kỳ đã sớm nhận ra hắn là con trai mình, ngoài miệng không nói ra thì thôi đi, còn định mượn cơ hội dính chặt bên cạnh hắn hả, không có cửa đâu.
Vì vậy, vừa được thả không bao lâu, Du Quân Kỳ đã làm Du Tiểu Mặc phiền chết đi được, lại bị trả về không gian.
Lần này khác lúc trước, Du Quân Kỳ hoàn toàn tự nguyện, con trai tức giận, mình phải đi sám hối thôi.
Ban ngày, sơn mạch Quỷ Trủng còn đồ sộ hơn buổi tối, phóng tắm mắt nhìn tới là một đống ngọn núi màu nâu đỏ giăng khắp nơi, tất cả đều trụi lủi, cao vút trong mây.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đứng ở chân núi, hai người bị cảnh vật làm cho thật nhỏ bé.
“Bây giờ anh muốn gọi họ ra kiểu gì?” Du Tiểu Mặc hưng phấn nhìn Lăng Tiêu, tối qua y đã nói với hắn, không cần tìm cũng có thể làm thành viên của Thiên Cẩu tự xuất hiện.
“Em cứ xem đi.”
Lăng Tiêu bước lên trước vài bước, khí thế trên người như ẩn như hiện, chỉ thấy y lật bàn tay lên, trong lòng bàn tay lập tức hiện lên một đám lửa màu đỏ tím, chính là sự kết hợp giữa Kỳ Lân Thần Hỏa và Yêu Hoàng Thần Hỏa, đám lửa dần dần hình tháng một quả cầu lửa, phát tán nhiệt độ còn nóng hơn cả mặt trời.
Du Tiểu Mặc kiếp sợ nhìn cảnh này, đừng bảo Lăng Tiêu định phá núi nha?
Động tác tiếp theo của Lăng Tiêu là câu trả lời cho hắn, ngọn núi gặp nạn không phải là ngọn núi gần họ nhất, là là một cụm núi khổng lồ đứng gần nhau.
Sóng nhiệt quay cuồng như lưỡi hái khổng lồ bổ vào sườn núi, từng tảng đá to lăn xuống, mặt đất chấn động ầm ầm, ngọn núi lớn kia nghiêng về phía ngọn núi bên cạnh, khí thế núi lở đất nứt lập tức thu hút sự chú ý của các cường giả.
Nhưng Lăng Tiêu không dừng tay như vậy, một tiếng rồng gầm như sóng xung kích vang lên tận mây xanh, đánh thức vô số quạ đen đang đậu trên đỉnh núi, kêu cạc cạc cạc toán loạn.
Du Tiểu Mặc đứng sau lưng Lăng Tiêu cũng suýt bị tiếng rồng gầm kia xuyên thủng màng nhĩ.
Làm xong hết thảy, Lăng Tiêu không hề dừng lại một giây, lập tức ôm lấy Du Tiểu Mặc biến mất tại chỗ, không để tại một chút khí tức.
Chỉ một lát sau, đám yêu thú và tu luyện giả loài người đang ẩn núp đại sơn mạch Quỷ Trủng liên tiếp chạy tới gần hiện trường, linh thức tìm tòi không gián đoạn, khi họ “nhìn” thấy tình cảnh Lăng Tiêu tạo thành, mỗi người đều ít vào một hơi.
Vì tránh phiền toái, một số người rất tiếc mạng mà rời đi.
Họ cứ tưởng sự vụ này là do Thiên Cẩu tạo thành, bởi vì khu vực ấy là địa bàn của Thiên Cẩu, hơn nữa cũng chỉ có Thiên Cẩu mới có bản lãnh ấy.
Còn nữa, thành viên của Thiên Cẩu rất thích đánh nhau, đây là sự thật là mỗi người ở sơn mạch Quỷ Trủng đều biết.
Họ không hề biết, nửa khắc sau, Thiên Cẩu cũng xuất hiện trên hiện trường.
Bạch y nhân đã gặp mấy hôm trước đáp xuống đúng vị trí Lăng Tiêu đã đứng, nhìn hai ngọn núi đã sụp đổ hoàn toàn, nhíu mày thật chặt, cán quạt đập vào tay kia, hứng thú nói, “Kỳ lạ thay, kẻ nào không biết nơi này là địa bàn của Thiên Cẩu, vậy mà dám động thủ ở đây, muốn khiêu khích sao?”
Nếu chỉ làm sụp hai ngọn núi thì thôi, mấu chốt là ở tiếng rồng gầm kia, bởi vì hình như đối phương đang gầm về phía Quỷ Khốc Nhai.
Hai người họ tình cờ ở gần đó, vốn định quay về Quỷ Khốc Nhai, nghe thấy tiếng động mới trở lại.
“Bất kể có người khiêu khích hay không, cũng chỉ là một kẻ giấu đầu lòi đuôi.” Hắc y nhân nói, “Thiên Đao của chúng ta mau về, ngươi có đi không?”
Bạch y nhân nhún vai, “Được rồi, nói chuyện khác, ngươi bảo Thiên Đao gọi chúng ta về làm gì?”
Hiển nhiên, hắc y nhân khá có hứng thú với vấn đề này, cười lạnh: “Còn chuyện gì nữa, hình như là vị thiếu chủ kia sắp tới.”
Lúc nói hai chữ thiếu chủ, giọng của hắc y nhân mang theo sự khinh thường rõ rệt.
“Lần trước không gặp được, lần này rất làm cho người ta mong đợi đó!” Bạch y nhân cười khẽ, mặc dù không biểu đạt thẳng thắn như hắc y nhân, nhưng câu chờ mong của hắn lại rất bình tĩnh, phảng phất có chút lơ đãng.
Sau đó, hai người lên đường quay về Quỷ Khốc Nhai.
Tối hôm trước, sau khi rời khỏi Bạch Cốt trấn, bọn hắn cũng không lập tức trở về Quỷ Khốc Nhai.
Hai người không phát hiện, “thiếu chủ” bị bọn họ khinh thường đang âm thầm đi theo sau.
Quỷ Khốc Nhai nằm ở ngọn núi cao nhất trong sơn mạch Quỷ Trủng, như một tòa pháo đài, đứng trên có thể nhìn thấy một phần cảnh tượng của sơn mạch Quỷ Trủng.
Nhưng thành viên Thiên Cẩu không nhìn thấy Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, bản lĩnh có lớn đến mấy cũng không thể nhìn thấy hai bóng người bé nhỏ sau những dãy núi trùng trùng điệp điệp kia.
Mười lăm phút sau.
Bạch y nhân và hắc y nhân lần lượt đáp xuống đỉnh núi, trước mặt họ không xa chính là Quỷ Khốc Nhai, nhưng cả hai không lập tức đi vào.
Bạch y nhân lấy ra một khối lệnh bài rất nhỏ, ném vào ngọn núi bên tay trái, hai giây sau, cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi.
Ngọn núi vẫn trơ trọi như lúc trước, nhưng vị trí và số lượng núi đã thay đổi, người sáng suốt vừa nhìn đã biết đây là sự kết hợp giữa trận pháp và cấm chế, nhưng ngọn núi cao nhất lại không hề dịch chuyển.
Bạch y nhân và hắc y nhân nhanh chóng xông vào, bởi vì thời gian cửa mở chỉ có ba giây, nếu không kịp thời đi vào sẽ bị nhốt ở bên ngoài, đến lúc ấy chỉ có thể nhờ người bên trong giúp ngươi, đối với thành viên Thiên Cẩu mà nói, đây là một chuyện vô cùng mất mặt.
Chỉ là đối với Lăng Tiêu, ba giây đã quá đủ rồi.
Hai người đi vào, thời gian thừa lại vẫn còn hai giây.
Một giây rưỡi để rút ngắn khoảng cách, nửa giây cuối cùng, y đã dễ dàng tiến vào cấm chế đang đóng lại, hai người vội vã tập hợp, hoàn toàn không phát hiện, trong địa bàn của họ đã có thêm hai người xa lạ.
Sau khi tiến vào cấm chế, Lăng Tiêu không leo lên Quỷ Khốc Nhai ngay, từ đối thoại của bạch y nhân và hắc y nhân có thể biết, hình như ngoại trừ Lân Cổ, không có thành viên Thiên Cẩu nào hoan nghênh sự có mặt của y, vậy thì lúc này cũng chẳng cần nghênh ngang xuất hiện trước mặt họ.
Du Tiểu Mặc nhảy xuống khỏi vòng tay Lăng Tiêu, ngẩng đầu xem xét, suýt nữa thì thốt ra tiếng kinh hô.
Lăng Tiêu nhanh nhẹn che miệng hắn, nhìn theo tầm mắt hắn nhìn lên, lập tức hiểu được sự kinh ngạc của hắn.
Du Tiểu Mặc ra hiệu bảo y bỏ tay ra.
Quỷ Khốc Nhai nằm trên một ngọn núi rất nổi danh, tên cũng có chút kinh hãi, kêu là núi Khô Lâu, tuy nổi danh nhưng ít ai biết vị trí của núi Khô Lâu, chỉ nghe nói đó là một ngọn núi có dung mạo như cái đầu lâu.
Quỷ Khốc Nhai nằm ngay trong cái đầu lâu kia, miệng mũi và mắt của đầu lâu đều là cửa vào, đứng từ ngoài nhìn có thể mơ hồ thấy kiến trúc bên trong.
Du Tiểu Mặc vừa nhìn thấy bề ngoài của Quỷ Khốc Nhai liền đoán được lý do cái tên này tồn tại, bởi vì cửa vào như vậy, làm lúc gió thổi qua những cái lỗ trên núi Khô Lâu sẽ phát ra âm thanh như quỷ khóc, cho nên gọi là Quỷ Khốc Nhai.
Lúc hắn nói với Lăng Tiêu như vậy liền bị gõ đầu một cái, “Bây giờ không phải là lúc khoe khoang kiến thức.”
Du Tiểu Mặc nhếch miệng, em biết mà, chắc chắn anh đang ghen tị với em, vì em đoán được còn anh thì không, em rất rất thông cảm cho tâm trạng của anh, cho nên em không thèm chấp anh nhé.
“Vậy anh nói đi, sau đó chúng ta phải làm thế nào? Còn đám Tiểu Cầu nữa, hình như không có ở đây.”
Lăng Tiêu suy tư: “Tìm thì biết, bạch y nhân kia từng nói phải đi tập hợp, bây giờ tất cả đang tập trung ở một chỗ nào đó, chúng ta đến trước xem một chút.”
Bây giờ Lăng Tiêu là cường giả Thánh cảnh ba sao, nhờ kích phát huyết mạch của Long tộc nên tu vi của y nhảy thẳng từ một sao lên ba sao, hai sao ấy là một sự chênh lệch mà nhiều cường giả có dốc cả một đời cũng không thể đột phá, còn y chỉ cần kích phát huyết mạch tiềm ẩn đã nhận được thành tựu này, chính bản thân y cũng vô cùng khiếp sợ.
Đối với việc này, Du Tiểu Mặc có chút oán niệm, bởi vì lần nào Lăng Tiêu cũng chạy trước hắn.
Quỷ Khốc Nhai còn lớn hơn trong tưởng tượng của họ, chỉ mỗi cái mũi thôi đã rộng vài chục mét, chớ nói chi là miệng mắt này kia, cái miệng rộng khoảng một phần ngọn núi. Bởi vì lỗ mũi và con mắt quá rõ ràng, hai người trực tiếp tiến vào khe hở như cái miệng.
…
Bạch y nhân và hắc y nhân đã tới được Tiếu Các, bên trong chỉ có năm thành viên.
Tuy lúc ấy bọn họ đang ở nơi khác trong sơn mạch Quỷ Trủng, nhưng tới vẫn chưa muộn, Thiên Cẩu có tổng cộng mười hai thành viên, bây giờ còn thiếu năm người, không bao gồm Lân Cổ.
“Thiên Minh, Thiên Hận, các ngươi đến chậm.”
Người lên tiếng là Thiên Đao, Thiên Đao là nhân viên chủ yếu thu thập tình báo của Thiên Cẩu, các loại tin tức đều đi qua tay hắn.
Thiên Minh, cũng là bạch y nhân, nghe hắn nói lập tức cười tủm tỉm mở quạt, nghiễm nhiên mang bộ dáng công tử văn nhã, phong lưu lỗi lạc, vừa đi vừa nói: “Chẳng phải mọi người vẫn chưa tới đủ sao?”
“Những người khác tạm thời không về được.” Thiên Đao nói.
Xem ra bọn họ đến cuối cùng thật, Thiên Minh và Thiên Hận liền nhập tọa.
Thiên Hận hỏi: “Lão đại đâu?”
Thiên Đao thản nhiên nói: “Mấy ngày nữa lão đại mới trở về, nhưng sáng nay có truyền tin tức cho ta, lão đại nói hai ngày này thiếu chủ sẽ tới sơn mạch Quỷ Chủng, bảo chúng ta tiếp đãi thiếu chủ cho chu đáo.”
“Hả?” Thiên Hận lập tức hứng thú, nhìn chằm chằm vào Thiên Đao, “Có phải ta có thể hiểu theo ý ta muốn không?”
“Các ngươi nghĩ thế nào không liên quan tới ta, ta chỉ truyền đạt lại lời lão đại.”