Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 534: Rời bến



�N

Thiên Đao đã từng nói, có ngư dân ở Hà trấn từng tiếp xúc với thông linh Huyền Quy, thậm chí còn tới địa bàn của thông linh Huyền Quy rồi, nhưng là ngư dân nào thì không ai biết, cho nên bọn hắn phải tự tìm.

Ở bến cảng có vài vị ngư dân, một số người vừa trở về từ biển, đang dỡ hàng hóa trên thuyền, đều là tôm tươi cá biến, còn chẳng đáng được gọi là yêu thú cấp thấp, chủ thuyền đều là nam tử trẻ trung tráng kiện, chỉ có một lão nhân khoảng sáu mươi gầy trơ cả xương đang cột một cái thuyền nhỏ vào bên cạnh bờ.

Hai người đi đến trước mặt lão nhân.

Du Tiểu Mặc nhìn vị lão nhân đã có tuổi này, rõ ràng lão nhân nhìn thấy họ, nhưng lại không mảy may để ý tới.

Du Tiểu Mặc đang châm chước phải mở lời thế nào, lão nhân đã lên tiếng.

“Nếu các ngươi muốn mượn thuyền rời bến thì đi đi, Hà trấn không cho đám người lạ như các ngươi mượn thuyền đâu.” Lão nhân lạnh lùng nói, còn chẳng ngẩng đầu lên.

“Không phải chúng ta muốn mượn thuyền, mà là muốn thuê thuyền.” Du Tiểu Mặc còn tưởng lão nhân lo bọn họ không trả tiền.

Rốt cục lão nhân cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhiều nếp nhăn nở một nụ cười trào phúng, ánh mắt lạnh lùng dạo một vòng quanh người họ, mới nói: “Thuê thuyền cũng không được.”

“Vì sao chớ?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.

Lão nhân nói: “Chỉ sợ thuê thuyền là cái cớ, mục đích thật sự của các ngươi là nghe ngóng về thông linh Huyền Quy chứ gì?”

Thấy lão mang cái vẻ đã biết trước, Du Tiểu Mặc kinh ngạc, “Vì sao lại nói thế?”

“Các ngươi không phải là nhóm người đầu tiên.” Lão nhân nói, “Hàng năm có rất nhiều kẻ từ ngoài tới muốn ra biển tìm thông linh Huyền Quy, ngẫu nhiên cũng chỉ có một hai kẻ may mắn còn sống trở về.”

Du Tiểu Mặc cứ tưởng lão nhân biết vì sao bọn hắn muốn tìm thông linh Huyền Quy chứ, nghe nói thế mới hiểu ra, vội hỏi: “Vậy họ có tìm được thông linh Huyền Quy không?”

“Ngươi cho rằng thông linh Huyền Quy dễ tìm thế sao?” Lão nhân hỏi ngược lại, thậm thí còn thấy được ý cười nhạo trong giọng nói già nua kia, như đang chế giễu những người kia không biết tự lượng sức mình, trong lòng những ngư dân như họ, thông linh Huyền Quy chính là thần thánh phù hộ cho họ, là thánh nhân không thể xâm phạm.

“Vậy sao họ lại phải đi tìm thông linh Huyền Quy?” Du Tiểu Mặc không để ý tới sự khinh thị trong giọng điệu của lão, càng hỏi càng có hứng thú.

“Cũng chỉ là mấy kẻ tham lam!” Lão nhân xì mũi coi thường.

Du Tiểu Mặc gật đầu cái hiểu cái không.

Lão nhân thấy thái độ của hắn không ngang ngược vô lý như những người kia, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, khuyên nhủ: “Chắc các ngươi rời bến lần đầu đúng không, sông Hoạt Thủy khác với những vùng biển khác, dòng bước vô cùng hung hiểm, mà cũng không chỉ có Quy tộc sinh tồn bên trong, lơ đãng là chết ngay.”

Du Tiểu Mặc phát hiện thái độ của lão nhân đã mềm mỏng hơn, liền đánh sắt khi còn nóng, nói: “Lão nhân gia, thực ra mục đích chúng ta ra biển không giống với những người kia, là như vậy, chúng ta có một người bạn bị thương, bây giờ hắn không nhúc nhích được, cho nên nhờ chúng ta thông báo cho tộc nhân của hắn, hắn nói tộc nhân của hắn sống ở sông Hoạt Thủy.”

Lão nhân hồ nghi nhìn hắn, tựa hồ muốn xác định liệu hắn có nói dối hay không.

Du Tiểu Mặc cười cười.

Ánh mắt lão lại chuyển qua khuôn mặt thờ ơ của Lăng Tiêu.

Du Tiểu Mặc lén lút giật giật tay áo Lăng Tiêu, ý bảo y tỏ vẻ một chút.

Lăng Tiêu sờ mũi một cái, “Lão nhân gia, nói thật cho ông biết, vị bằng hữu kia của chúng ta là tộc nhân của Linh Quy tộc, hắn bị người đuổi giết, bảo chúng ta đi tìm thông linh Huyền Quy, nếu không nhanh chóng thông báo cho họ, chỉ sợ tính mạng của hắn sẽ bị nguy hiểm.”

Lão nhân giật mình.

Du Tiểu Mặc cũng giật mình, không ngờ Lăng Tiêu lại nói thẳng như vậy.

“Chuyện này là thật?” Trên mặt lão nhân hiện lên vẻ lo lắng.

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn Du Tiểu Mặc, người nọ lập tức hiểu ý lấy lệnh bài Mạc Cảnh ra, cũng không quan tâm lão nhân có biết hay không liền đưa cho lão, “Đây là tín vật của Linh Quy tộc, không biết ngài có nhận ra hay không.”

Lão nhân nhận lấy tấm lệnh bài, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, năm giây sau liền trả lại cho họ, do dự nói: “Lão già ta không biết thứ này, nhưng xem bộ dạng của các ngươi không giống nói dối, ta liền tin tưởng các ngươi một lần vậy.”

Du Tiểu Mặc mừng rỡ, “Thế thì tốt quá, bây giờ ông có thể cho chúng ta mượn thuyền đúng không?”

Lão nhân lại lắc đầu, “Thuyền nhỏ ở Hà trấn chỉ có thể chạy gần bến cảng, không thể nào đi tới đại dương bao la, chưa ra được bao xa đã bị sóng biển quật ngã.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Các ngươi cũng may đấy, đêm nay có hai chiếc thuyền hàng lớn muốn rời bến đi về đảo Kình, các ngươi có thể đi nhờ họ ra biển, tới đảo lại hỏi mượn hoặc mua thuyền của người khác, thuyền đánh cá ở đảo Kình rắn chắc hơn Hà trấn nhiều.” Cuối cùng lão nhân cũng chịu tiết lộ.

“Đa tạ lão nhân gia, vậy chạng vạng tối nay chúng ta lại tới.” Du Tiểu Mặc vui vẻ cảm tạ, sau đó hai người liền rời đi.

Lão nhân nhìn bóng lưng hai người, mãi tới khi họ đi khuất, lão mới vội vàng đứng dậy, đi về một hướng khác.

Sau khi rời khỏi bến cảng, Du Tiểu Mặc không giấu nổi tò mò lập tức hỏi: “Lăng Tiêu, sao anh lại nói chân tướng cho ông lão kia, nhớ ông ta tiết lộ ra ngoài, nói không chừng sẽ rước thêm phiền toái.”

“Lão đầu kia không phải là người bình thường.” Lăng Tiêu giải thích.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc, “Làm sao anh biết.”

Lăng Tiêu nói: “Đoán.”

Du Tiểu Mặc: “…” Đùa em vui thế hả.

Chỉ là Lăng Tiêu không nói dối, ngay từ đầu đúng là y đoán, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của lão nhân, y đã xác định được một điều, lão nhân này không phải ngư dân bình thường, theo suy đoán của y, rất có thể lão nhân chính là thám tử mà thông linh Huyền Quy an bài.

Sở dĩ sau khi lão nhân nghe bọn hắn nói xong mà vẫn không để lộ thân phận, có lẽ là vì chưa tin tưởng hoàn toàn, việc chủ động an bài thuyền hàng cho họ đại khái là để thăm dò, dù sao thì mặc kệ lão nhân có phải thám tử của thông linh Huyền Quy hay không, làm theo lời lão vẫn tốt hơn bọn hắn cứ mù quáng đi tìm.

Chạng vạng tối, hai người đúng giờ có mặt trên bến cảng.

Bến cảng bang ngày chỉ có hai hàng thuyền đánh cả nhỏ, nhưng bây giờ đã có thêm hai chiếc thuyền chở hàng rất lớn, nếu so với thuyền đánh cá thì phải lớn hơn đến mấy chục lần.

Bến cảng cũng náo nhiệt hơn, một đám người đang vận chuyển hàng hóa.

Hai người đi tới bên cạnh bến cảng, quả nhiên lão nhân cũng có mặt, lão đang chỉ huy một đám ngư dân vận chuyển hàng hóa, có vẻ địa vị ở Hà trấn này không nhỏ.

Mãi tới khi hai người đến gần, lão nhân mới chú ý tới họ, “Các ngươi đợi một lát.”

Du Tiểu Mặc tò mò nhìn hàng hóa trên thuyền, đều là những món đồ thường gặp ở lục địa, ví dụ như hương liệu, son phấn, đồ dùng sinh hoạt này nọ, mà thứ khiến hắn kinh ngạc vạn phần là, hình như đối tượng giao dịch với thuyền hàng là yêu thú, chẳng lẽ yêu thú cũng thích dùng mấy thứ này?

Lăng Tiêu nhìn ra nghi ngờ của hắn, “Yêu thú ở nơi này luôn sống ở trong nước hoặc trên đảo, ít khi gặp mấy thứ đồ của loài người, có cảm thấy thích thú cũng là chuyện bình thường.”

Tuy ngư dân Hà trấn thường xuyên rời bến, nhưng họ không sống nhờ việc đánh cá, mà hai cái thuyền hàng này mới là thứ thực sự đảm bảo cho cuộc sống của họ, mỗi tháng ra biển một lần, thời gian thường xuyên thay đổi, có lúc là buổi sáng, có lúc là giữa trưa, chủ yếu là xem tình hình trên biển mà định, cho nên lão nhân mới nói Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu may mắn, nếu lỡ mất hôm nay thì phải chờ đến tháng sau.

Đợi hai chiếc thuyền hàng đều được chất đầy, thời gian đã tới giờ dậu.

Lão nhân lau mồ hôi trên trán, đi tới trước mặt Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, “Có chuyện ta phải nói với hai vị, buôn bán trên biển cũng không thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ bão và biển động thì còn có một thứ khác chính là hải tặc, bọn chúng hoành hành khắp nơi, thường xuyên cướp hàng, cho nên ta hy vọng đến lúc ấy hai vị có thể giúp đỡ một chút.”

“Không phải sông Hoạt Thủy là địa bàn của thông linh Huyền Quy hả, sao lại có hải tặc nữa?” Du Tiểu Mặc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lão nhân nói: “Đúng là thế, nhưng luôn có vài kẻ lén lút gây án, dù có Huyền Quy tộc che chở, nhưng đâu thể che chở cả ngày lẫn đêm.”

Có lý!

“Nếu thật sự gặp phải hải tặc, đến lúc ấy ta sẽ không ngồi nhìn đâu.” Du Tiểu Mặc cam đoan.

Lão nhân gật đầu thỏa mãn, lại để họ lên thuyền.

Tuy thuyền hàng không phải là loại thuyền du lịch xa hoa, nhưng rất rắn chắc, lúc trước thôn dân Hà trấn phải hao phí không ít tinh lực mới chế tạo được hai chiếc thuyền này, đến giờ đã là sáu năm, thuyền hàng vẫn được bảo dưỡng rất tốt.

Ngoại trừ thủy thủ chuyển hàng hóa, thì trên thuyền còn có vài người ngoài đến như họ, thực lực có vẻ không tệ, lão nhân an bài tất cả trong một khoang thuyền.

Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng biết vì sao trên biển lại có hải tặc rồi, mỗi tháng thuyền hàng của Hà trấn đều rời bến một lần, hóa ra họ cho một vài người ngoài muốn ra biển đi nhờ là để làm bảo tiêu.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu ở cùng một gian, những người khác mỗi người một gian.

Gian phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường, hoàn toàn không có vật gì khác, bàn ghế tủ, đồ dùng uống nước, hết thảy đều không có.

Du Tiểu Mặc leo lên giường nằm, không bao lâu lại đứng lên, cái giường này cứng quá, thậm chí còn không có lấy một cái chăn.

“Quá keo kiệt!”

Du Tiểu Mặc giận dữ phàn nàn.

Đáp lại hắn là tiếng cười nhạo của Lăng Tiêu, “Em cho rằng mỗi người đều giống em hả, tối ngủ còn đắp chăn, có phải là loài người yếu đuối đâu, cái giường này cũng không dùng để ngủ.”

Mấy người ngoài muốn ra biển nếu không phải tu luyện giả thì cũng là đan sư, cho nên buổi tối họ không cần ngủ, giường chỉ dùng để ngồi thôi.

Du Tiểu Mặc chột dạ nhìn qua chỗ khác.

Thời gian vừa đến, hai chiếc thuyền hàng bắt đầu ra khơi, ngay từ đầu vẫn êm như đi trên đất bằng, nhưng vừa rời khỏi vùng biển ngư dân hay hoạt động, sóng nước bỗng chốc trở nên mãnh liệt, thân tàu hơi rung nhẹ.

Du Tiểu Mặc ngồi trong khoang thuyền mà cũng cảm giác được thuyền đang lay động, ngồi thuyền hàng mà cũng cảm giác rõ rệt thế này, bảo sao lão nhân không cho họ rời bến bằng thuyền đánh cả, chỉ sợ vừa vào hải vực này, thuyền nhỏ đã tan nát.

Trước khi lên thuyền, lão nhân nói cho họ một số việc cần chú ý.

Thuyền hàng cung cấp phòng ở cho họ, nhưng sẽ không cung cấp bất cứ cái ăn gì, hoặc là tự chuẩn bị, hoặc là bỏ tiền ra mua, đến lúc đó đầu bếp sẽ làm giúp họ.

Từ Hà trấn đến đảo Kình mất khoảng mười ngày, nếu gặp được hải lưu tốt thì sẽ rút ngắn lại khoảng năm ngay, lần này rời bến, mọi người đã tính toán hết.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rời khỏi khoang thuyền, ngoại trừ ánh sáng vọng ra từ thuyền hàng, xung quanh đều là bóng tối, hoàn toàn im lặng.

Các thủy thủ không nghỉ ngơi, mỗi người đều đứng nguyên ở cương vị của mình, nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nước biển, mãi tới khi thuyền trưởng ra lệnh, họ mới cử động, thân tàu dần dần di chuyển sang bên phải, mười mấy giây sau, tốc độ tăng lên rõ rệt.

Du Tiểu Mặc chỉ cầm thấy thuyền lắc lư một cái, ngay sau đó hai chiếc thuyền hàng phóng nhanh về phía trước như có lắp động cơ, không khỏi kinh hô một tiếng.

Đời trước hắn cũng từng đi thuyền, mỗi lần nghỉ hè hay nghỉ đông, Du Bách đều thích rủ hắn và Du Lộ đi du ngoạn khắp nơi, nhưng khi ấy thuyền đều chạy nhờ sức người chèo hoặc động cơ, hắn chưa từng thấy đội thuyền nào lại lợi dụng hải lưu để di chuyển như thế này.

“Bọn họ đều là thủy thủ đã trải qua vô số lần sóng to só lớn, cũng quen thuộc tập tính của vùng biển này như lòng bàn tay, trừ khi có người can thiệp, nếu không chúng ta sẽ tới đảo Kình rất nhanh.” Lăng Tiêu giải thích.

“Nhưng vẫn cần vài ngày mới tới nơi được.”

Du Tiểu Mặc tựa vào trên lan can, buồn phiền nhìn nước biển gợn sóng lăn tăn.

Nếu như bay thì với tốc độ của bọn hắn còn chẳng cần năm ngày nữa kìa, tiếc là hai người không biết đảo Kình ở đâu, còn cần nhờ lão nhân giúp bọn hắn tìm được Huyền Quy tộc, mà biển rộng hung hiểm cũng không nằm trong phạm vi lo nghĩ của bọn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.