Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 56: Mộng tưởng



Phương Thần Nhạc biết rõ Du Tiểu Mặc lần đầu tiên tới đây, cho nên có ý định dẫn hắn đi quanh một vòng. Du Tiểu Mặc cũng không từ chối, dù sao năm ngày tiếp theo hắn vẫn phải ở nơi này, vẫn phải làm quen với hoàn cảnh sớm một chút thì hơn.

Có điều làm hắn ngạc nhiên nhất đó là, Phục Tử Lâm chưa từng xuất hiện, Phương Thần Nhạc thấy Du Tiểu Mặc đang hướng ánh mắt về phía mình, lập tức hiểu được hắn đang tìm gì: “Nhị sư huynh của ngươi đang nghỉ ngơi trong phòng, hắn không thích nơi có nhiều người.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, nhìn vào tính cách của nhị sư huynh hắn cũng đoán được lý do đại khái.

“Đại sư huynh, quan hệ của huynh và nhị sư huynh rất tốt sao?” Lúc hai người sóng vai đi ra ngoài, Du Tiểu Mặc đột nhiên hỏi.

“Chúng ta từ nhỏ đã quen biết, tiểu sư đệ nghĩ quan hệ của chúng ta có tốt không?” Phương Thần Nhạc cười cười hỏi lại.

Du Tiểu Mặc lúng túng gãi đầu, hắn biết hỏi câu này hơi thừa, nhưng hắn cũng chỉ muốn tìm đề tài để nói chuyện thôi, tình cờ lại nghĩ tới vị nhị sư huynh lạnh như băng kia.

Phương Thần Nhạc nói: “Ngươi đừng chỉ nhìn bộ mặt lạnh như băng của A Lâm, thực ra hắn là một người ngoài lạnh trong nóng, chỉ là vì một vài nguyên nhân, cho nên mới khiến hắn khó lại gần như vậy, chẳng qua nếu quen biết hắn lâu rồi, sẽ phát hiện con người thực của hắn toàn hoàn khác xa bên ngoài.”

Du Tiểu Mặc do dự một chút: “Đệ có thể hỏi nguyên nhân là gì không?”

“Thôi, cũng không phải là bí mật trọng đại gì.” Phương Thần Nhạc thở dài: “Thực ra mộng tưởng của A Lâm không phải là trở thành một đan sư xuất sắc, mơ ước khi còn bé của hắn đó là có thể bay lượn tự do tự tại trên bầu trời như tu luyện giả, nhưng mà…”

Đằng sau không cần đại sư huynh nói tiếp Du Tiểu Mặc cũng có thể đoán ra được. Đối với một nam nhân có khát vọng như vậy, con đường trở thành đan sư này giống như đưa giấc mộng của hắn tới ngõ cụt.

Tuy nhiên đan sư cũng rất lợi hại, nhưng bọn họ chỉ biết luyện đan, trừ khi trở thành đan sư cao cấp, nếu không tất cả bọn họ đều phải phụ thuộc vào tu luyện giả.

Phương Thần Nhạc nhìn về phía trước, đột nhiên mỉm cười: “Dù A Lâm không có thiên phú trong việc tu luyện, nhưng hắn thực sự là thiên tài ở phương diện luyện đan, nếu không phải hắn thường xuyên xuống núi đi tìm linh thảo, mà một lần đi hẳn mấy tháng, chỉ sợ hắn đã sớm vượt qua ta rồi.”

“Không thể tưởng được nhị sư huynh lại lợi hại như vậy.” Hai mắt Du Tiểu Mặc lóng lánh khen ngợi.

“Đúng thế, A Lâm thực sự rất lợi hại, cho nên ngay tới chưởng môn cũng coi trọng hắn, mỗi lần hắn xuống núi đều phái hai người có tu vi cao đến bảo vệ hắn.” Phương Thần Nhạc cười híp mắt gật đầu, trong mắt Phương Thần Nhạc, chỉ cần A Lâm cảm thấy vui vẻ, mặc kệ hắn làm việc gì đều là việc tốt.

Tuy rằng Phương Thần Nhạc không có cách giúp Phục Tử Lâm thực hiện mộng tưởng ấy, nhưng với tư cách bằng hữu thân thiết nhất, Phương Thần Nhạc sẽ vĩnh viễn ủng hộ hắn.

Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Phương Thần Nhạc, đột nhiên cảm thấy con người bây giờ mới là con người thật của đại sư huynh.

Hai người cứ vừa đi vừa nói như vậy, bởi vì trò chuyện rất vui vẻ, đợi lúc bọn họ nhận ra, mới phát hiện mình đã đi khỏi tây sương, Tây Sương là chỗ ở được dành cho đệ tử Đô Phong, ngoài này còn có Đông Sương, Nam Sương và Bắc Sương. Đông Sương là nơi nghỉ lại của đệ tử Phi Phong, Nam Sương thì dành cho đệ tử Thiên Phong, còn Bắc Sương dùng để chiêu đãi khách quý tới từ bên ngoài.

Lúc Phương Thần Nhạc phát hiện bọn họ đã đi tới Đông Sương, cũng không cảm thấy hoảng hốt, đang muốn cùng Du Tiểu Mặc quay về, phía đối diện lại có một đám người đi tới.

Du Tiểu Mặc nhìn kỹ một lát, đột nhiên hận không thể chém đứt hai chân của mình.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, đây là lần thứ ba hắn gặp vị đại tiểu thư Thang Vân Kỳ này rồi đó, hơn nữa thời gian chỉ vỏn vẹn có hai tháng, mà đó là do hắn còn thường xuyên đóng cửa ở trong phòng không mấy khi đi ra ngoài, chỉ có mấy lần như vậy mà thôi, xác suất này chỉ có thể gọi là ‘phân vượn’ sắp đặt.

Chỉ là giờ nhìn lại hắn mới nhớ tới, nếu như cả ba ngọn núi lớn đều phái người tới, như vậy khẳng định sẽ có tên Thang Vân Kỳ trong danh sách, mà Tây Sương lại gần Nam Sương như vậy, xác suất chạm mặt còn lớn hơn sự tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Hiển nhiên Thang Vân Kỳ cũng đã nhìn thấy hắn, biểu lộ trầm xuống, đột nhiên đi về phía bọn họ, sau đó đứng trước mặt họ cười lạnh: “Du Tiểu Mặc, không ngờ sẽ gặp được ngươi ở chỗ này, lá gan ngươi cũng lớn thật, ta cho ngươi một lời khuyên, ở đây không phải là Đô Phong, chú ý thái độ của mình, nếu không có ngày sẽ gặp vận rủi lớn.”

Nụ cười của Du Tiểu Mặc giật giật, hắn biết vị đại tiểu thư này sẽ không bỏ qua cho mình mà.

Lông mày Phương Thần Nhạc hơi nhíu lại, hắn có nghe qua một vài lời đồn về Thang Vân Kỳ, không ngờ được cô nàng còn không coi ai ra gì như vậy.

“Thang sư muội, ngươi và Tiểu Mặc sư đệ cũng chưa đụng chạm nhau bao giờ, cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy!”

Thang Vân Kỳ liếc nhìn Phương Thần Nhạc, cười khẩy: “Không đụng chạm? Phương sư huynh muốn giả vờ như không hiểu thì ta cũng chịu, chỉ là ta khuyên ngươi một câu, đây là chuyện của ta với hắn, Phương sư huynh tốt nhất đừng nhúng tay vào.”

Trong mắt Phương Thần Nhạc hiện lên một chút không vui, đang muốn nói lại, đột nhiên bị Du Tiểu Mặc giữ chặt tay.

“Đại sư huynh, đừng vì ta mà tức giận với nàng.” Du Tiểu Mặc thấy Phương Thần Nhạc nổi giận cũng hiểu mình không thể cứ lờ di được, tới đại sư huynh tốt tính của Đô Phong cũng bị Thang Vân Kỳ làm cho tức giận, phải công nhận nàng có tiềm chất tức chết người không đền mạng.

“Tiểu sư đệ…” Phương Thần Nhạc cảm thấy tiểu sư đệ cũng quá dễ tính rồi.

Chỉ là Phương Thần Nhạc không biết, Du Tiểu Mặc im lặng bởi vì hắn cảm thấy mình không cần tính toán chi li với loại người này làm gì, bởi vì ngươi càng so đo, đối phương càng hung hăng càn quấy mà thôi.

Đúng lúc này, ở cổng vòm cách đó không xa có mấy người xuất hiện, giống như nhìn thấy một đám người tụ tập ở bên này liền đi tới, người đi trước đương nhiên là người mà Du Tiểu Mặc đã vài ngày không gặp, Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đặc biệt thích màu trắng, xiêm y trên người y vẫn là một bộ áo bào trắng vô cùng quý giá, phong độ nhẹ nhàng, đi tới chỗ nào đều thành tâm điểm chú ý.

Thang Vân Kỳ nhìn thấy y, nét cười mỉa trên mặt lập tức thay đổi thành một loại cảm xúc vừa sợ hãi xen lẫn vui mừng, nâng gót sen liền chạy tới trước mặt y, mừng rỡ kêu lớn: “Đại sư huynh, tại sao huynh cũng tới, là tới gặp muội sao?”

Lăng Tiêu thờ ơ liếc nàng một cái, rồi sau đó nhìn về phía Du Tiểu Mặc đang đứng cách đó ba mét, đang muốn mở miệng gọi hắn, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy Du Tiểu Mặc còn đang nắm tay của Phương Thần Nhạc, bỗng dưng nheo mắt lại.

Du Tiểu Mặc gần như có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực kia đang đốt cháy tay mình, làm hắn sợ hãi vội vàng rụt tay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.