Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, trên đường rời khoảng trường, cảnh tượng một chiếc đầu người dầm dề máu, trên khuôn mặt còn giữ nguyên sự sợ hãi trước khi chết, con mắt trợn to đến sắp lồi ra đến nơi được treo trên cột đá hù dọa không ít người nhát gan.
Không bao lâu, chuyện này liền truyền đi xôn xao.
Con đường kia lúc này đã chật ních, một đống người vây kín trong trong ngoài ngoài, những người lớn gan còn chỉ trỏ cái đầu người be bét máu kia.
Lúc Du Tiểu Mặc tới cũng tình cờ gặp được cảnh tượng này, bởi vì chỗ hắn đứng khá cao, cho nên vừa liếc đã nhìn thấy đầu người trên cột đá, ban đầu không nhận ra, nhưng đến khi nhìn chính diện mới phát hiện hóa ra là “người quen”.
Lúc chúng là Đại Tư Tế lúc trước đã đưa hắn lên tế đàn trong Thông Thiên Điện, một người còn sống bây giờ chỉ còn lại một cái đầu, đại khái là trước khi chết gã đã thấy một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, bị kinh hãi cực lớn.
Du Tiểu Mặc vỗ vỗ đầu, không cần nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của ai, ngoại trừ Lăng Tiêu nửa đường bỏ đi thì còn ai trồng khoai đất này nữa. Tên kia dám bỏ hắn lại để đi giết người, bây giờ còn biến mất không thấy tăm hơi.
“Ta nghe đồn người giết kẻ này chính là Lăng Tiêu, cường giả đỉnh cao mới nổi lên gần đây ấy, lần này Đan Sư Công Hội mời hắn đến giúp đỡ đó.”
“Xem ra hai đại công hội chuẩn bị hợp tác với Lăng Tiêu, xem ra Đan Sư Công Hội đã nợ hắn một ân tình, về sau nhất định sẽ đứng về phía hắn, gia tộc Xích Huyết xong đời rồi.”
“Ha ha, bây giờ gia tộc Xích Huyết đã như châu chấu cuối thu, chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu, trừ phi liên thủ với thế lực khác, nếu không thì làm gì có cơ đấu lại được với Lăng Tiêu. Hiện tại rất nhiều thế lực đứng về phía Lăng Tiêu, cho dù Du Chấn Thiên lợi hại đến mấy cũng thế, trừ phi lão tình nguyện bỏ lại gia tộc Xích Huyết.”
“Bỏ lại gia tộc Xích Huyết? Chuyện này không đời nào xảy ra!”
“Ồ, vì sao?”
“Chắc các ngươi chưa biết, để đoạt được gia tộc Xích Huyết, Du Chấn Thiên có thể sát hại cả em trai ruột và cháu ruột cơ mà, đây là một kẻ cực kỳ tư lợi, sao có thể bỏ lại kho vàng như gia tộc Xích Huyết chứ!”
“Còn có việc này nữa à?”
“Đương nhiên, chuyện này đã được truyền ra từ lâu rồi, chỉ là mọi người ngầm hiểu với nhau mà thôi, ngươi tùy tiện đi hỏi thăm một chút, đảm bảo ai ai cũng biết.”
…
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, ai ai cũng biết? Hình như người trong cuộc là hắn vừa mới nghe được chuyện này thôi, bế quan trong sơn mạch Quỷ Trủng lâu như vậy, xem ra hắn lạc hậu rồi.
Lại nói tiếp, có vẻ gia tộc Xích Huyết cũng phái vài đan sư tới tham dự đại hội đan sư, nhưng hắn vẫn không nhận ra cho nên không để ý, Du Tiểu Mặc ngẫm lại cảm thấy nên tìm người hỏi một chút, bằng không đến lúc nhìn thấy còn không biết, bị đối phương đâm sau lưng cũng khó phòng.”
“Tiểu Mặc huynh đệ.”
Lúc này, giọng Kiều Vô Tinh truyền tới từ phía sau.
Du Tiểu Mặc quay đầu lại, thấy Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ đang đi về phía hắn, có vẻ hai người đang đi tìm mình, lúc này nhìn thấy mới thở phào một tiếng.
Kiều Vô Tinh lập tức nói thẳng: “Lăng Tiêu không có ở đây đâu, chỗ này quá nhiều người, sư phụ ta định bảo ngươi về cùng chúng ta, tránh để kẻ khác tìm được sơ hở.” Nói xong, hắn liền liếc qua một hướng phía sau lưng Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt của Kiều Vô Tinh, hắn cứ tưởng sẽ tìm thấy Tổ Mã cùng đồng bọn, nhưng bất ngờ thay, đối phương lại là một lão già lạ hoắc, sau lưng còn có mấy đan sư trẻ tuổi, đám người này đang dùng vẻ mặt bất thiện nhìn hắn.
“Họ là ai thế?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.
Kiều Vô Tinh đáp: “Lão giả phía trước là đại biểu của gia tộc Xích Huyết, lão tên là Du Quyền, đan sư lục phẩm duy nhất của gia tộc Xích Huyết, nghe nói lần này lão cũng là ứng cử viên nặng kí cho ngôi vị quán quân, bên cạnh là đệ tử của lão, cả một đám thiên phú không tồi, cũng là thí sinh, nhưng chỉ có một tên vào được vòng thứ ba, đến lúc đó rất có thể bọn chúng sẽ nhằm vao ngươi, ngươi phải cẩn thận.”
“Đan sư lục phẩm cơ à, có lợi hại như nữ nhân kia không?” Du Tiểu Mặc ra vẻ ngẫm nghĩ, ở cùng Lăng Tiêu lâu rồi, hắn cũng học được không ít thói xấu.
Kiều Vô Tinh sững sờ.
Cửu Dạ lại biết hắn đang nhắc đến ai, chỉ nói: “Không, còn kém một chút.”
Du Tiểu Mặc nhún nhún vai, “Thế thì không sao, cho dù ta không xử lý lão, nữ nhân kia cũng sẽ không để lão đứng đầu đâu.”
Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ nhìn nhau, đều chứng kiến vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương, mặc dù đã sớm đoán được sự chênh lệch giữa họ sẽ càng ngày càng xa, nhưng khi sự thật đến vẫn có chút đắng chát.
Sau đó, ba người cùng trở về.
Du Tiểu Mặc không về tửu lâu Vô Song, công hội có phòng khách, hơn nữa điều kiện tốt hơn tửu lâu nhiều, ở đây sẽ không lo bị quấy rầy, hơn nữa biết Lăng Tiêu cũng tới nơi này, hắn liền yên tâm theo chân họ.
Cùng lúc đó, Thông Thiên Đế trốn đi dưỡng thương cũng nhận được tin Đại Tư Tế đã chết, lập tức nổi cơn tam bành, không ai dám tới gần.
“Lăng Tiêu chết tiệt, sớm muộn gì cũng có một ngày ta chém ngươi thành muôn mảnh!” Sắc mặt Thông Thiên Đế cực kỳ khủng khiếp, cặp mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào cái bàn như thể sẽ thấy được Lăng Tiêu đằng sau đó.
“Đại Đế, bây giờ phải làm sao đây, mật thám chúng ta chôn trong Đan Sư Công Hội đã bị nhổ tận gốc, kế hoạch đã thất bại!”
Tên áo đen đứng trước mặt gã tiều tụy vì lo lắng, ban đầu định nhân cơ hội này để chiếm Đan Sư Công Hội, biến công hội thành đại bản doanh của họ, ai ngờ lại bị Lăng Tiêu phá hủy, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Qua sự việc lần này, Đan Sư Công Hội đã đề phòng hơn, mà tạm thời cũng không để động vào Ngự Thú Công hội.
Sắc mặt Thông Thiên Đế âm u khó đoán, bằng thực lực của gã, nếu muốn trở lại thời hoàng kim không phải là việc khó, nhưng không thể làm được trong thời gian hắn, một là vì thuộc hạ của gã đã tổn thất không ít, có bỏ chạy, có chết, hiện tại chỉ còn lại không tới năm mươi người, không thể dùng vũ lực.
Nhưng nghĩ tới đám người kia, gã lại không cam lòng, chuyện của Lăng Tiêu gã cũng biết, vì có huyết mạch Đế Vương thú nên tốc độ tu luyện của y rất nhanh, càng kéo dài càng có lợi cho y.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Thông Thiên Đế giật mình, “Chuyện gì?”
Tên áo đen ngoài cửa đáo, “Đại Đế, có người muốn gặp ngài, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng, ngài có muốn để hắn vào không?”
“Hắn là ai?”
“Hắn chỉ nói hắn đến để giúp ngài đối phó với Lăng Tiêu.”
Thông Thiên Đế trầm ngâm một lát, đã tìm tới được nơi này, xem ra cũng có bản lĩnh, “Để hắn vào!”
Chỉ chốc lát, người nọ liền được tên áo đen dẫn vào, nơi bậc cửa xuất hiện một đôi giày màu tím, bên trên giày thêu một con Kỳ Lân rất nhỏ rất tinh tế, vô cùng sống động, thân hình nam nhân cao gầy, khuôn mặt sắc bén, ngũ quan anh tuấn.
Người này đi tới, Thông Thiên Đế nhíu mày rất khẽ, gã lại có thể cảm nhận được khí thế và uy áp không hề thua kém mình trên người nam nhân này, Thông Thiên Đế có chút mất hứng, từ khi nào đại lục Thông Thiên lại có nhiều cường giả lợi hại như vậy, đầu tiên là Lăng Tiêu, bây giờ lại là người nam nhân này.
“Ngươi là ai?” Giọng nói lạnh lùng của Thông Thiên Đế vang lên, trên người bùng nổ khí thế cường đại, thực lực của người này làm gã sinh ra cảm giác nguy cơ, gã phải cho tên này biết, gã vẫn là Thông Thiên Đế trước kia.
Ánh mắt nam nhân trong suốt, ánh nhìn như cười như không rơi vào trên khuôn mặt cảnh giác của Thông Thiên Đế: “Ta là người thế nào chắc ngươi cũng đoán được, mục tiêu của chúng ta đều là Lăng Tiêu, ngươi muốn hắn chết, ta không muốn để hắn quay về Kỳ Lân tộc, vì sao không hợp tác?”
Trong mắt Thông Thiên Đế lóe lên một tia tinh quang, “Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?”
Đúng là gã có thể đoán được thân phận của nam nhân, dám trắng trợn thêu hoa văn Kỳ Lân trên giày, chỉ có người của Kỳ Lân tộc.
Gã đã sớm nghe nói Kỳ Lân tộc không chào đón sự trở lại của Lăng Tiêu, hơn nữa trong tộc cũng có một người thừa kế kiệt xuất, nếu như Lăng Tiêu trở về ắt phải tranh đoạt vị trí cốc chủ.
Nghĩ vậy, Thông Thiên Đế không khỏi bật cười, nhìn nam nhân rồi nói: “Quả nhiên ngươi là Lân Thiếu Dật, nghe nói ngươi bị Kỳ Lân chủ cấm túc, sao lại xuất hiện ở nơi này? Muốn lừa ta sao?”
Lân Thiếu Dật khẽ cong khóe miệng, “Đương nhiên bị cấm túc là thật, nhưng không có nghĩa là ta không thể rời khỏi Kỳ Lân tộc, ta tới tìm ngươi là thật tâm thành ý, nếu không cũng đâu cần mạo hiểm với nguy cơ bị phát hiện để tới đây, chắc ngươi cũng hiểu tình cảnh hiện tại của mình, muốn trở lại như xưa, một tay che trời, ngươi chỉ có thể hợp tác với ta, ta cũng cần ngươi giúp ta thoát khỏi sự khống chế của Kỳ Lân chủ, ngươi hoàn toàn không có tổn thất, sao nào?”
Thông Thiên Đế im lặng, hợp tác với Lân Thiếu Dật thì cũng được thôi, thậm chí đề nghị hợp tác của đối phương lúc này chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng sự hiểu biết về Lân Thiếu Dật của gã chỉ giới hạn ở vài lời nói, bây giờ vẫn không biết người này có đáng tin hay không.
Có vẻ Lân Thiếu Dật cũng nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Thông Thiên Đế, mỉm cười, nói như đã có dự liệu: “Nếu như ngươi vẫn chưa yên tâm, vậy thì, nếu ta là thủ lĩnh của Hắc Tri Chu thì sao?”
Thông Thiên Đế đột nhiên nhìn về phía nam nhân, có thể nói những lời này nằm trong dự liệu, nhưng cũng ngoài dự liệu.
Lời đồn ở Tây Cảnh gã cũng nghe nói, Lân Thiếu Dật là thủ lĩnh của Hắc Tri Chu, chỉ là mãi vẫn không có chứng cớ, nhưng mấy chuyện thế này không có lửa thì làm sao lại có khói, ít nhất cũng phải có ba phần là sự thật, chỉ là điều khiến gã bất ngờ là, Lân Thiếu Dật lại có thể nói trắng thân phận của mình ra trước mặt gã, một khi lời đồn này được chứng minh là đúng, thứ Lân Thiếu Dật phải đối mặt chính là lửa giận của Tứ Linh.
Nghĩ thông điểm này, Thông Thiên Đế cảm thấy có thể hợp tác với Lân Thiếu Dật một lần, dù Hắc Tri Chu cũng gặp phải không ít cản trở ở Tây Cảnh, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, bọn chúng phát triển trong bóng tối nhiều năm như vậy, chắc chắc nội tình không tầm thường.