Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 698: Dung hợp



Tin tức Lân Thiếu Dật trở thành Kỳ Lân chủ tân nhiệm đã được truyền khắp Tây Cảnh, gần như tất cả những người nghe được tin tức này đều không tin.

Nhưng rất nhanh thôi, Lân Thiếu Dật liền công bố tin tức Kỳ Lân chủ qua đời nhiều năm ra ngoài, hơn nữa còn ám chỉ Lân Minh đã sát hại Kỳ Lân chủ, Lân Minh trở thành phản đồ của Kỳ Lân tộc, thậm chí Lân Thiếu Dật còn thề nhất định sẽ giết Lân Minh để báo thù cho Kỳ Lân chủ.

Hành động lần này làm rất nhiều người bàng hoàng, nhất là ba tộc còn lại.

Các trưởng bối trong ba tộc đều biết ít nhiều về tin tức Kỳ Lân chủ bị thương cần tĩnh dưỡng, nhưng con cọp ngủ say vẫn là con cọp, họ không dám xem thường Kỳ Lân chủ.

Ai ngờ, người nam nhân đã từng đại sát tứ phương trong đại chiến viễn cổ đã chết rồi.

Nhưng điều khiến họ khiếp sợ là thái độ của Lân Thiếu Dật, ba tộc không hề ngu, mặc dù họ không tin hoàn toàn vào lời đồn về Lân Thiếu Dật, nhưng cũng phải tin tám chín phần rồi, bây giờ gã lại hành động phách lối như thế, nhất định là có âm mưu gì.

Sở dĩ Kỳ Lân tộc đứng đầu Tứ Linh, ngoại trừ việc bản thể mạnh mẽ thì nguyên nhân lớn nhất cũng chính là Kỳ Lân chủ, Kỳ Lân chủ tương đương với một tấm biển trấn tộc, ngăn cản rất nhiều kẻ trong lòng có dị tâm, theo lý mà nói, Lân Thiếu Dật không nên công bố tin tức Kỳ Lân chủ đã chết mới đúng.

Chẳng bao lâu sau, nghi vấn này đã được giải thích.

Lân Thiếu Dật phách lối vạch trần thân phận của mình, không quá ba ngày, tất cả mọi người ở đại lục Thông Thiên đều biết gã là thủ lĩnh của Hắc Tri Chu, cường giả Thánh cảnh bảy sao, triệt để vạch mặt với ba tộc khác.

Gã dám làm thế cũng vì có chỗ dựa.

Ngoại trừ vài tộc nhân dám phản kháng, Kỳ Lân tộc hôm nay đều nằm trong lòng bàn tay gã, bởi vì Kỳ Lân tộc hiếm khi tham dự chiến tranh, tộc nhân không bị tổn thất nhiều, đối với Lân Thiếu Dật mà nói thì đây quả là một sự trợ lực cường đại.

Về phần Hắc Tri Chu, nhờ có thuộc hạ của Thông Thiên Đế lấp những ghế trống lúc trước, Hắc Tri Chu đã khôi phục lại trạng thái cường thịnh khi xưa, cho dù Yêu Hoàng tộc, Chân Long tộc và Huyền Quy tộc liên thủ lại đối phó với gã, gã cũng không lo lắng.

Đến bây giờ, tình hình Tây Cảnh đã phân hóa rõ ràng, kèm theo đó là xung đột càng ngày càng kịch liệt.

Trong lúc Du Tiểu Mặc chuyên tâm tăng thực lực và luyện đan cho Hàn Công, Hắc Tri Chu và ba tộc đã giao chiến không dưới mười lần.

Từ khi Lân Minh nói với họ thực lực của Lân Thiếu Dật đã tăng lên, phu phu hai người nhất trí cùng đi bế quan.

Du Tiểu Mặc muốn chuẩn bị khi đột phá thất phẩm, nghe nói thất phẩm là bức tường khó vượt qua nhất, từ viễn cổ tới giờ, rất nhiều đan sư lục phẩm đều bị kẹt lại trước bức tường này, mãi mà không thể bước qua bên kia, mặc dù hiện tại đan sư lục phẩm đã là đan sư đứng đầu đại lục Thông Thiên, nhưng việc không thể bước tới cảnh giới thất phẩm lại là tiếc nuối duy nhất trong lòng họ.

Du Tiểu Mặc không dám ôm suy nghĩ may mắn, vì vậy hắn mới quyết định phải chuẩn bị sẵn sàng ngay từ ban đầu.

Về phần Lăng Tiêu, hình như lần chiến đấu với Du Chấn Thiên dạo nọ đã mang tới cho y cảm ngộ tốt, từ khi trở về đến giờ, cánh cửa mật thất nơi y bế quan chưa từng mở ra.

Lâu lâu Du Tiểu Mặc mệt mỏi còn ngẫu nhiên tới xem thử, ai ngờ y chẳng hề có động tĩnh gì.

Hắn không biết, Lăng Tiêu đang thí nghiệm để nguyên tố ngũ hành tan vào trong cơ thể, đây là một công trình vĩ đại, chỉ cần vô ý một chút thôi, nguyên tố ngũ hành sẽ bài xích lẫn nhau và nổ tung trong cơ thể y, Lăng Tiêu sợ Du Tiểu Mặc lo lắng, quyết định không nói cho hắn biết.

Bên trong mật thất đóng chặt, năm nguyên tố đang lơ lửng trước mắt y, ánh sáng màu vàng chói mắt, ánh sáng màu lục mát mẻ, ánh sáng màu lam ôn hòa, ánh sáng màu đỏ rực lửa, cuối cùng là ánh sáng màu nâu trầm ổn.

Năm loại nguyên tố đã từng chạy nhanh như thỏ, lúc này lại yên tĩnh như những đứa bé ngủ say.

Mỗi loại ánh sáng đều đại biểu cho một loại nguyên tố chi tâm, rực rỡ nhiều màu, mơ hồ hấp dẫn lẫn nhau.

Lăng Tiêu nhắm mắt thật chặt, bên ngoài cơ thể chậm rãi tỏa ra một làn ánh sáng nhàn nhạt, một lát sau, cơ thể y đột nhiên như ẩn hiện, như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào, sau đó một con Kim Long hư ảo xuất hiện, chỉ thấy Kim Long lơ lửng giữa không trung gầm một tiếng về phía nguyên tố chi tâm Kim, nguyên tố chi tâm lập tức bay về phía Kim Long như bị dẫn dắt, sau đó biến mất.

Kim Long quay cuồng, có vẻ đang chiến đấu, biểu lộ vô cùng vặn vẹo, ánh sáng trên người lóe lên kịch liệt, dường như mật thất nhỏ hẹp cũng không thể giam cầm được ánh sáng này.

Không biết qua bao lâu, thanh thế của Kim Long yếu dần, ánh sáng trên người không còn chói mắt như trước mà trở lên ảm đạm, có vẻ rất yếu ớt, khi Kim Long biến mất, Lăng Tiêu lại xuất hiện, máu tươi đang trào ra nơi khóe miệng y.

Mấy giây sau, Lăng Tiêu mở mắt, giơ tay lau máu, lông mày nhíu chặt, biểu lộ như đang suy nghĩ sâu xa, “May mà lúc trước đã chạm tới ranh rới kia, nhưng không ngờ lại khó như vậy, suýt nữa đã bị cắn trả.”

Mặc dù thế, ánh mắt y vẫn rơi vào viên nguyên tố chi tâm thứ hai, không thành công, cũng thành nhân!

Bên kia, Du Tiểu Mặc đợi mãi không thấy Lăng Tiêu xuất hiện liền quyết định không đợi y nữa, ngày mai hắn sẽ luyện Phản Thần đan cho Hàn Công. Phản Thần đan và Luân Hồi đan có cùng phẩm giai, nhưng độ khó của Luân Hồi đan cao hơn, cũng hiếm hoi hơn, cho nên mới xuất hiện lôi vân khủng khiếp như vậy.

Có điều vì lý do an toàn, hắn vẫn nhờ Lân Cổ tới.

Lân Cổ đáp ứng, Lân Minh cũng đi theo, vị nam nhân giả mạo Kỳ Lân chủ này đúng là có ý định ở đây luôn.

Thấy ông, Du Tiểu Mặc chẳng hề kinh ngạc chút nào.

Có hai cường giả Thánh cảnh hộ pháp giúp, đại khái chắc trên đời này cũng chỉ mình hắn được hưởng vinh hạnh đặc biệt như vậy.

Quá trình luyện đan của Du Tiểu Mặc quá thuận lợi, thời điểm tiến hành dung hợp cũng không phát sinh tình huống như lúc luyện Luân Hồi đan, lôi vân thuận lợi kéo tới, tụ lại trên bầu trời cung điện, một mảnh trời đen kịt, có vẻ áp lực dữ dội.

Có điều so với Luân Hồi đan thì lôi vân lần này không đáng sợ như vậy, cuối cùng do Lân Minh ra tay đỡ được vài đạo lôi kiếp, so sánh với Lăng Tiêu, nhạc phụ đại nhân rất là kín đáo, không làm người ta chú ý.

Du Tiểu Mặc tóm lấy Phản Thần đan muốn chạy trốn, linh đan cấp bậc càng cao, khi giãy dụa càng kịch liệt, cấm chế của Thiên Công đỉnh không thể giam cầm thải đan lục phẩm, nhất là thời điểm Luân Hồi đan được luyện thành, suýt nữa thì đã để nó đào tẩu.

Du Tiểu Mặc cất phản thần đan vào trong bình, chuẩn bị phái người tới báo cho Hàn Công.

Để cảm tạ Lân Cổ và Lân Minh đã hộ pháp cho hắn, Du Tiểu Mặc đưa hai viên thải đan luyện tập lúc trước cho họ, có điều đã bị từ chối.

“Đều là người một nhà, không cần phân biệt rõ ràng như vậy, giúp con là việc nên làm.” Lân Minh nhìn hắn cười ôn hòa, chỉ là vẻ mặt ôn hòa này thật sự không hợp với ông, cho nên thoạt nhìn có vẻ quái dị lắm.

Du Tiểu Mặc không chớp mắt, chỉ nhìn ông không nói lời nào.

Lân Minh đột nhiên khụ một tiếng, “Con và Tiêu nhi đã ở bên nhau được bảy năm rồi phải không, tiểu tử này có rất nhiều khuyết điểm, cũng chỉ mình con là chịu được.”

Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, “Thực ra cũng tàm tạm ạ.”

Nhìn thái độ như giấy dầu không thấm muối của hắn, Lân Minh đột nhiên phát hiện, con trai của Du Quân Kỳ không hề đần, lại nghĩ tới Du Quân Kỳ đang bị đẩy vào cái nơi nước sôi lửa bỏng như gia tộc Xích Huyết kia, tất cả sự hâm mộ trước kia đều tan biến, chuyển thành một loại cảm giác đồng tình cực kỳ sâu sắc.

“Con là phu nhân của Tiêu nhi, là người thân cận nhất bên cạnh nó, cho nên vi phụ có chuyện muốn nhờ con giúp một tay, con sẽ không từ chối chứ?” Lân Minh dứt khoát nói thẳng vào vấn đề, thẳng đến mức hắn gần như không thể chối được.

Du Tiểu Mặc khẳng định, chắc chắn cái sự da mặt dày của Lăng Tiêu là di truyền từ Lân Minh nè.

Lại còn chơi trò tình thân với hắn, nghĩ rằng hắn không từ chối sao? Mặc dù đúng là hắn không thể từ chối.

Khỏi cần nói cũng biết Lân Minh đang muốn nói gì, đơn giản là liên quan tới Cổ thúc, cho tới bây giờ Lăng Tiêu vẫn chưa tìm họ nói chuyện, chắc hẳn đã làm hai người họ sốt ruột như ngồi trên đống lửa, bây giờ rốt cục cũng không nhịn được nữa, liền muốn ra tay từ phía hắn.

Có điều đúng là đã sốt ruột được kha khá rồi đấy, cũng là thời điểm phải chân thành nói chuyện thẳng thắn một lần, cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn đáp ứng họ.

“Thế thì vi phụ sẽ chờ tin tức tốt của con.” Lân Minh cười lớn, càng ngày càng thỏa mãn với con dâu rồi nha.

Du Tiểu Mặc cười theo, cười tới nỗi mặt muốn sượng luôn.

Lân Cổ cũng rất vui, ông biết tình cảm mà Lăng Tiêu dành cho Du Tiểu Mặc, mặc dù thường xuyên khi dễ hắn, nhưng trên thực tế đều nghe ý kiến của hắn, hơn nữa còn cực kỳ để tâm tới cảm giác của hắn, có Du Tiểu Mặc giúp đỡ, ông tin Tiêu nhi sẽ chịu chấp nhận mình thôi.

Đúng lúc này, Lân Minh biến sắc, quay phắt về một hướng trong cung điện, mi tâm nhíu lại thật chặt, nét mặt hoàn toàn nghiêm túc.

“Tiểu tử này quá lỗ mãng!”

Lời còn chưa nói hết, người đã biến mất.

Lân Cổ và Du Tiểu Mặc phản ứng chậm một nhịp cũng nghĩ ngay tới điều gì đó, vội vàng đi qua.

Lúc này, chẳng biết từ khi nào phía trên cung điện đã ngưng tụ thêm một mảng mây đen rất lớn, diện tích mây đen cực kỳ khổng lồ, gần như bao trùm hơn một nửa khoảng trời phía trên sơn mạch Quỷ Trủng, lớn tới nỗi người đứng ở Bạch Cốt trấn đều cảm thấy mây đen gần trong gang tấc.

Cuồng phong gào thét phẫn nộ, sấm sét vang dội, toàn bộ sơn mạch Quỷ Trủng như một thế giới bị đè nén, tiếng sấm ầm ầm đang đánh vào trong lòng mọi người, trái tim cứ đập thình thịch, tần suất cao hơn bình thường tới một hai nhịp, đập nhanh tới nỗi khiến mọi người hoảng hốt, không ai biết đã có chuyện gì xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.