Cả một ngày, mãi tới khi bữa tối sắp bắt đầu, Du Tiểu Mặc mới gặp lại được hai anh em họ.
Nhiệm vụ chủ yếu của hắn và Lăng Tiêu là bảo vệ ba Du và mẹ Du, bởi vì ngày mai là thời gian đàm phán, cho nên hôm nay cả hai người đều ở nhà, hơn nữa tâm trạng của mẹ Du rất tệ, bởi vậy họ không có ý định đi đâu.
Du Tiểu Mặc buộc Lăng Tiêu lãng phí hết một buổi chiều chơi trò chơi với hắn, ngoại trừ lần đầu còn chưa quen, những lần sau Du Tiểu Mặc đều bị Lăng Tiêu KO hết.
Hắn không tin mình lại thua một người cổ đại, Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu chơi mãi, gần như quên mất mục đích của mình đến đây là để làm hộ vệ, nếu việc này mà rơi vào tai Kiều Sâm, đảm bảo sẽ bị mắng một trận đã đời luôn.
Có điều người Du gia không nói gì, Đàm quản gia còn không ngừng mang hoa quả hoặc điểm tâm cho hắn, nụ cười thân thiết vô cùng, dặn hắn cứ chơi cho vui vẻ, mãi tới khi Du Lộ và Du Bách vào cửa, trong phòng khách vang lên một tiếng kêu không cam lòng.
“Biết rõ chỉ số thông minh của em không cao rồi, anh nhất quyết không nhường cho em một chút sao? Đây là lần thứ bốn mươi lăm rồi đấy, vì sao anh lại chơi như dân chuyên nghiệp thế hả? Em không chơi nữa.” Du Tiểu Mặc ném điều khiển trò chơi đi, sự hưng phấn của hắn bị bốn mươi lăm lần thất bại mài mòn hết rồi.
Lăng Tiêu lười biếng rồi: “Chịu thôi, chỉ số thông minh của ta quá cao.”
Du Tiểu Mặc nhấc chân đạp Lăng Tiêu một cái, “Cao cái đầu anh, em thấy anh phải điều trị thần kinh thôi.”
Lăng Tiêu tóm lấy mắt cá chân hắn, kéo một cái, Du Tiểu Mặc hoảng hốt kinh hô.
“Các người đang làm gì thế?” Đúng lúc này, tiếng ai đó quát lớn vang lên, làm Du Tiểu Mặc nhảy dựng, muốn lùi về nhưng chân đang bị Lăng Tiêu nắm chặt, quay đầu mới thấy vẻ mặt tức giận của Du Bách, hắn cúi đầu, vừa chột dạ vừa xấu hổ, vội vàng ám chỉ Lăng Tiêu buông chân hắn ra, vậy mà tên kia lại làm như không thấy.
Lăng Tiêu liếc qua, “Du Bách thiếu gia có việc gì không?”
Du Bách nhìu mày, “Các người tới để bảo vệ cha mẹ tôi hay là tới đây để chơi? Hành vi của hai người làm tôi không thể không hoài nghi, Bạch Sa chỉ được cái tiếng, còn tố chất của mỗi thành viên đều có vấn đề.”
“Cậu nói đúng, các thành viên Bạch Sa quả là có chút vấn đề về tố chất, đương nhiên không bao gồm chúng tôi.” Lăng Tiêu cười cười, ánh mắt nhìn thẳng vào tầm mắt Du Bách.
Hình như Du Tiểu Mặc còn cảm giác được tia lửa điện trong không khí, sao đột nhiên tình huống lại trở thành hai đại mỹ nam quyết đấu thế này?
“Du Bách!”
Đúng lúc này, Du Lộ đi tới, với tư cách là anh lớn trong nhà, từ xưa tới nay Du Lộ đều rất có uy, anh cũng là người duy nhất trong nhà kiềm chế được Du Bách.
“Đại ca, họ…” Du Bách hạ giọng.
Du Lộ cắt ngang lời cậu, tỉnh táo nói: “Chỉ cần họ bảo vệ ba mẹ an toàn, không để hai người bị một chút tổn thương, thì muốn làm gì là việc của họ, em đừng có quản.”
Mặc dù trên mặt Du Bách không cam lòng, nhưng không nói gì thêm, hiển nhiên là nghe lời, thực ra cậu cũng không hiểu vì sao mình lại xúc động như vậy, cảm giác hành động thân mật của hai người kia làm mình rất khó chịu.
Cuối cùng, bữa tối của Du gia tiếp tục chấm dứt trong quá trình tú ân ái vô thức của Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, Du Bách nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, cứ có cảm giác đối phương cố ý, chỉ là cậu không hiểu vì sao thiếu niên này càng lúc càng mang lại cảm giác giống nhị ca đã qua đời mười năm trước.
Mười giờ đêm, Du Bách xuất hiện trong phòng Du Lộ.
“Đại ca, anh thấy sao về chuyện này? Anh biết em đang nói đến chuyện nào đúng không?”
Bàn tay đang lật tài liệu của Du Lộ dừng lại vài giây, ánh mắt chuyển qua mặt cậu, “Đúng là mỗi cử chỉ của cậu ta rất giống Tiểu Mặc, nhưng anh không nghĩ đây là việc trùng hợp.”
“Anh nghi ngờ họ có mục đích?” Suy nghĩ của Du Bách lóe lên, lập tức đoán được ý của Du Lộ.
“Việc này rất khó nói, trước mắt còn chưa biết được, nhưng với địa vị của Du gia, chưa chắc đã không có ai đó bí mật nhằm vào nhà chúng ta, có thể khẳng định một điều duy nhất là, họ không liên quan tới Lịch gia, cũng không có uy hiếp quá lớn đến chúng ta.”
Du Bách im lặng một lát, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Đại ca, Tiểu Mặc trong lòng em là độc nhất vô nhị, em không hy vọng có người giả mạo Tiểu Mặc, nếu như họ cố ý tiếp cận chúng ta vì mục đích khác, em sẽ không hạ thủ lưu tình, đến lúc đó, em không muốn anh ngăn cản.”
Ánh mắt Du Lộ hơi rũ xuống, khuôn mặt vô cảm, “Em nghĩ vì sao anh lại phải cản?”
Du Bách sững sờ, đột nhiên bật cười, “Đại ca, bây giờ em mới phát hiện, Tiểu Mặc nói đúng lắm, anh quả là nguy hiểm!”
Hai anh em ở đằng kia bồi dưỡng tình cảm, Du Tiểu Mặc lại đang hỗn loạn trong gió.
Hắn không ngờ Du Lộ và Du Bách lại nhớ thương hắn đến thế, hắn cứ tưởng tình cảm của hai người dành cho hắn chỉ là kiểu tìm được món đồ chơi thú vị, cho nên mới nhất thời yêu thích không muốn buông thôi, bây giờ với biết, tính cách của Du Bách là kiểu nói một đằng làm một nẻo, còn Du Lộ thì đúng là nguy hiểm ngầm, thường xuyên giấu tâm tư trong lòng, khiến người ta không hiểu nổi.
“Đối với lời thổ lộ của em trai, em có cảm tưởng gì?”
Du Tiểu Mặc ngây ngô cười hì hì: “Lần đầu tiên em nghe thấy Du Bách nói em là độc nhất vô nhị trong lòng nó đó nha, trước kia nó chỉ biết bắt nạt em, em còn tưởng nó không thích em chứ, em nên nghĩ ra từ trước mới phải, kiểu tính cách không được tự nhiên của Du Bách, phương thức biểu đạt tình cảm cũng khác với người bình thường, nhưng nó có một điểm làm em rất bất mãn.”
“Điểm nào?”
“Nó vẫn luôn gọi Du Lộ là đại ca, thế lại chưa bao giờ gọi em là nhị ca hết.”
“Có lẽ là vì trong lòng hắn em rất đặc biệt, cho nên mới đối xử với em cũng đặc biệt nốt.”
“Thật vậy…” Du Tiểu Mặc nhìn y tràn đầy phấn khởi, chữ ư cuối cùng còn chưa kịp nói ra, hắn đã bị nụ cười như có như không bên khóe miệng Lăng Tiêu dọa cho hết hồn, hắn cảm thấy mình cần giải thích một chút, “Em… Em với họ chỉ có tình cảm anh em thôi.”
“Đừng khẩn trương như vậy, ta tin em.” Lăng Tiêu vuốt má hắn.
Du Tiểu Mặc lén lút nghi ngờ, đang lúc hắn định giải thích thêm một chút, đột nhiên cảnh giác, nhìn về phía bức màn hơi rung nhẹ.
Cùng lúc đó, sáu bóng đen nhẹ nhàng bay vào hoa viên trong biệt thự, thân thủ linh hoạt kiểu này tuyệt đối không phải là người bình thường, có hai người nhảy một cái đã bay lên nóc nhà, nhanh chóng lần tới căn phòng của ba Du và mẹ Du, hai người gật đầu, đang định nhảy xuống, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh đùa giỡn, làm hai người nhảy dựng.
“Hai vị thật hăng hái quá đi, trễ thế này mà vẫn ra ngoài tản bộ cơ à!”
Hai người nhanh chóng liếc nhau, không nói không rằng đã lao tới, quyền cước vù vù muốn tấn công hắn, chỉ là cả hai tên đều không biết, hành vi này chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Du Tiểu Mặc chỉ dùng một cước đã giải quyết cả hai, còn cản lại hành động tự sát của chúng, xách hai tên tới hoa viên, bốn tên xui xẻo khác đã bị Lăng Tiêu giải quyết xong và trói lại một chỗ, bọn này cũng không có cơ hội tự sát, đến tận lúc này, nguyên một đám vẫn đang ngơ ngác, bởi vì chúng chưa bắt đầu đã rơi vào tay đối phương, thực lực cách biệt quá rõ ràng, nhưng trước khi đến chúng không hề hay tin có cường giả đang ở trong Du gia.
“Ai phái các ngươi tới, trả lời thành thật, bằng không ta sẽ lục xoát trí nhớ của các ngươi.” Du Tiểu Mặc vừa lên tiếng đã bắt đầu bằng một câu hù họa, có lẽ thế giới bình thường không có khả năng này, nhưng bọn họ đều là tu chân giả, ai biết đối phương có thủ đoạn đặc biệt gì không.
Nam tử cầm đầu khàn giọng nói: “Ta biết các ngươi là thành viên Bạch Sa được quốc gia phái tới bảo vệ Du gia, nếu đã phải bán mạng cho quốc gia, sao không đầu quân cho chúng ta, đan dược, công pháp kỹ pháp tu luyện, chúng ta đều có hết, chỉ cần ngươi có cống hiến, tuyệt đối không thiếu lợi lộc.”
Du Tiểu Mặc dùng hai ngón tay búng đầu gã, gã thủ lĩnh kêu thảm một tiếng bay thẳng tới tường rào, âm thanh rất lớn, nhưng toàn bộ biệt thự vẫn yên lặng như thể không ai nghe thấy, hắn nói: “Bảo ngươi trả lời, đừng có nói nhảm nhiều như vậy.”
“Chúng ta không đời nào nói cho các ngươi biết, có giỏi thì giết chúng ta đi.”
Một gã áo đen nói xong, lập tức cắn lưỡi, sau khi kêu lên một tiếng đau đớn, cả năm tên lập tức té xuống, cho dù không chết, đứt đầu lưỡi cũng không nói được.
Lăng Tiêu bước tới, khóe môi hơi nhếch, “Bản thân ta thích lấy trí nhớ từ người chết, người sống quá phiền, cứ kêu la oai oái không ngừng.”
Gã cầm đầu trợn tròn mắt, ấn tượng cuối cùng chính là khuôn mặt như ác ma của nam nhân.
Sáu thi thể toàn bộ biến mất, Du gia lại khôi phục sự yên tĩnh, như chưa từng có kẻ nào đột nhập vào nơi này, không ai phát hiện. Ngày hôm sau, bốn thành viên của Du gia đều dậy từ rất sớm.
Hôm nay chính là thời gian đàm phán.
Sáng sớm, Du Tiểu Mặc đã nhìn chằm chằm vào Du Lộ và Du Bách mà cười ngu, cười tới nỗi hai người nhíu mày, vậy mà chính hắn còn không tự biết ý, kể từ sau khi biết tình cảm của hai người đối với hắn, vừa nhìn thấy họ, trong lòng hắn lại cảm thấy vi diệu, có điều cảm giác này đã biến mất bởi một cú cốc đầu ngoạn mục của Lăng Tiêu.