Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 74: Đã ăn người?



Điều đầu tiên Du Tiểu Mặc nghĩ tới là gã kia đã quay lại, vội vàng chạy tới trốn đằng sau băng điêu gần nhất.

Bởi vị mấy bức băng điêu này rất lớn, còn thân hình Du Tiểu Mặc thì khá nhỏ, vừa núp phía sau thì cả người đã không còn hình bóng.

Tiếng bước chân vội vàng kia quả nhiên như Du Tiểu Mặc nghĩ, gã áo đen kia đã quay lại, chỉ có điều sắc mặt thì nghiêm trọng hơn lúc rời đi nhiều lắm, sau khi chạy vào không thấy Du Tiểu Mặc, cả khuôn mặt đều tối sầm, lúc này mới nghĩ không đem hắn trói lại đúng là sai lầm.

Băng động rất lớn, hơn nữa còn luôn có một loại khí tức quỷ dị ngăn trở thần thức của tu luyện giả, nhất thời gã cũng không thể tìm được Du Tiểu Mặc.

Gã hung tợn đạp mạnh, quá sai lầm!

Cảm nhận được cơn gió sau lưng càng ngày càng mạnh, gã không kịp xông vào tìm kiếm Du Tiểu Mặc nữa, lập tức rút ra thanh kiếm tùy thân, trốn đến bên cạnh cửa động chờ đợi tiếng gió rít gào tới gần, tới lúc sắp lại gần cửa động, gã áo đen đột nhiên hét lớn một tiếng, kiếm trong tay chém xuống rất mạnh, ‘Choang’ một tiếng, vết kiếm rơi vào khoảng không, chẳng những không chém tới ai, mà chỉ chém lên khối băng trên mặt đất, quỷ dị là, khối băng kia hứng chịu một kiếm của gã nhưng không hề để lại một vết hằn, chỉ là gã không còn thời gian để bận tâm tới vấn đề này nữa.

Sau khi cơn gió bay tới động băng, đột nhiên biến thành một người đứng trên mặt đất trống rỗng.

Người này không phải ai khác, chính là Lăng Tiêu truy tìm theo mùi của Du Tiểu Mặc mà đến.

Du Tiểu Mặc trốn ở sau băng điêu lén lút ngó ra, tận mắt thấy Lăng Tiêu xuất hiện từ hư không, ngớ người, chuyện gì xảy ra thế này, Lăng Tiêu không phải là người sao, tại sao sẽ biến ra từ hư không?

Giống như để hưởng ứng nghi vấn của hắn, gã áo đen lạnh lùng nói: “Ngươi không phải là Lâm Tiếu!” Giọng nói mười phần khẳng định!

“Ngươi nói ta không phải là Lâm Tiếu ư, có gì để khẳng định?” Tìm mãi cũng không kiếm nổi chút bối rối nào trên khuôn mặt Lăng Tiêu, khóe miệng y còn nhếch lên mỉm cười nhìn gã, giống như hai người đang bàn chuyện của thiên hạ mà không phải đang đối địch với nhau.

Gã áo đen hừ một tiếng, chỉ cho rằng y đang cố làm ra vẻ, “Lâm Tiếu có lợi hại tới mức nào, cũng không thể biết được loại tà môn ma đạo này, thêm nữa khoảng thời gian gần đâu ngươi làm ra đủ loại hành vi kì quái không hợp với tính cách của Lâm Tiếu, thực ra, ngươi căn bản không phải là Lâm Tiếu!”

“Ái da, thật là một cách giải thích đặc sắc nha!” Lăng Tiêu sung sướng vỗ tay, thần sắc vẫn nhẹ nhàng như gió tháng ba, nhu hòa tới mức gần như làm cho người ta đắm chìm trong đó, đôi môi khẽ hé, hời hợt ném ra ngoài một quả boom: “Vậy còn ngươi, Khương trưởng lão, thực ra ngươi cũng không phải là Khương trưởng lão thật sự phải không?”

Đồng tử của gã áo đen bỗng nhiên co lại, nhìn biểu lộ chắc chắn của y, hiển nhiên cũng như mình, rất chắc chắn đối phương là kẻ giả mạo, nhưng mà thân phận của gã rất quan trọng, tuyệt đối không thể để cho kẻ thứ ba biết rõ, bởi vậy lúc chưa thể giết chết chúng, gã không thể thừa thận, lúc này mới lạnh lùng nói: “Bị ta vạch mặt cũng muốn kéo ta làm đồng lõa sao? Chiêu này của ngươi cũng cao tay đó, đáng tiếc vô dụng thôi!”

“Haha, một kẻ sắp chết như ngươi, ta cần thiết phải đi dụ dỗ sao?” Khóe miệng Lăng Tiêu tràn ra một nụ cười mỉa mai vô cùng rực rỡ.

Gã áo đen mở lớn mắt, trong hai mắt chỉ còn hận ý thấu xương tủy, “Ai chết còn chưa nhất định!”

Nếu như Du Tiểu Mặc đang đứng trước mặt lão, hắn nhất định sẽ nhỏ nhẹ khuyên can Khương trưởng lão, nói cho lão biết lúc này tuyệt đối không nên chọc vào Lăng Tiêu, bởi vì y đã cười tới mức càng ngày càng rực rỡ rồi kìa.

Nhưng mà bây giờ Du Tiểu Mặc cũng chả rỗi hơi tới mức đó, tận mắt nhìn thấy Lăng Tiêu chỉ dùng hai ba câu đã làm cho Khương trưởng lão tức muốn sôi máu, hắn nghĩ chắc chắn y sẽ đánh lại được Khương trưởng lão thôi, vậy nên hắn bây giờ chỉ cần giữ an toàn cho bản thân là được rồi, miễn khỏi cảnh bị chộp tới làm con tin, đến lúc đó còn liên lụy tới Lăng Tiêu.

Khương trưởng lão một lòng muốn giết chết Lăng Tiêu, cũng không thèm giấu diếm thân phận nữa, triển khai chiêu thức liền tấn công thẳng vào mặt Lăng Tiêu.

Công pháp Khương trưởng lão tu luyện chính là Ngự Phong quyết, là một loại công pháp trung phẩm, lão đã tu luyện quyển công pháp này từ ngày còn nhỏ, tới hôm nay đã mấy trăm năm ròng rã, lão có thể nhẹ nhàng điều khiển không khí thành gió để tấn công đối thủ, hơn nữa chỉ cần có một thanh kiếm cũng có thể biến không khí thành từng con dao sắc bén, chỗ nào cũng có, nếu không cẩn thận có thể bị chúng cứa vào người dẫn tới thương vong.

Khương trưởng lão vẫn rất có lòng tin vào thực lực của mình, bởi vì lão không chỉ tu luyện mỗi Ngự Phong Quyết, lão còn có một đòn sát thủ khác, chỉ là không tới thời khắc quan trọng sẽ không sử dụng.

Du Tiểu Mặc núp sau băng điêu nhìn mà hãi hùng, cảm giác có vẻ lợi hại dữ dội.

Thế nhưng hắn vừa cảm thán xong, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ rồi, thời điểm Khương trưởng lão tấn công, Lăng Tiêu vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Trường kiếm phát ra tiếng vang lanh lảnh, run rẩy đâm về phía Lăng Tiêu đứng im không hề nhúc nhích, nhưng sau đấy còn có một cảnh tượng kinh hoàng hơn nữa, đó là lúc trường kiếm và mấy lưỡi dao bằng gió lại gần Lăng Tiêu trong phạm vi một thước, đột nhiên đứng lặng trong không trung, mặc kệ Khương trưởng lão có dùng sức ra sao cũng không thể di chuyển thêm nửa tấc.

Lăng Tiêu cợt nhả giơ tay lên, “Khương trưởng lão, thực ra gió cũng có thể sử dụng như thế này nè.”

Vừa nói xong, một cơn gió mãnh liệt phát ra từ lòng bàn tay Lăng Tiêu, chỉ dùng một cái phẩy tay nhẹ đã hất tung Khương trưởng lão, ngay sau đó, Lăng Tiêu bước về phía Khương trưởng lão bị hất bay tới, trong nháy mắt liền xuất hiện cách đó không xa, đôi chân dài như đang dạo bước trên không trung, một cơn gió vô hình đánh vào phần bụng yếu ớt của Khương trưởng lão, cả người lão giống như một miếng ghẻ rách bay ra ngoài, đập mạnh vào vách tường…

Hứng chịu một đòn nặng như vậy khiến Khương trưởng lão không bò dậy nổi.

Du Tiểu Mặc há hốc miệng, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, bây giờ mới bắt đầu giao thủ thôi mà, Khương trưởng lão lại thua thảm hại tới vậy?

Giải quyết xong Khương trưởng lão, Lăng Tiêu đột nhiên quay về phía Du Tiểu Mặc đang trốn, gọi lớn: “Xem kịch xong rồi, còn không ra?”

Lý Ninh* nói tất cả đều có khả năng, trước kia Du Tiểu Mặc không tin, giờ thì đã tin rồi, yên lặng đi ra ngoài, Lăng Tiêu đang đứng cách đó không xa, khóe miệng cong cong nhìn hắn, Du Tiểu Mặc dừng một chút, lập tức chạy tới, “Lăng sư huynh, làm sao ngươi tìm được ta vậy?”

Lăng Tiêu cẩn thận đánh giá hắn, giống như nhìn xem hắn có bị thương hay không, sau đó mới nói, “Đương nhiên là tìm theo mùi trên người ngươi rồi.”

Du Tiểu Mặc, “…” Nguyên hình của ngươi thật ra là chó phải không?

“Thế, giờ phải xử lí Khương trưởng lão thế nào?” Du Tiểu Mặc nhìn Khương trưởng lão đang nằm trên mặt đất, bởi vì động tác lúc trước quá mạnh, khăn che mặt cũng đã rớt ra, lộ ra bộ mặt thật tuy be bét máu tươi, nhưng hắn vẫn nhận ra được, quả nhiên là Khương trưởng lão, hiện tại nghĩ lại, lúc trước Khương trưởng lão đứng ngoài cửa nhìn lén thật ra là có mục đích khác phải không.

“Đã biết rõ bí mật của ta, đương nhiên là giết.” Lăng Tiêu chẳng thèm để tâm, với y mà nói, giết người còn đơn giản hơn ăn kẹo.

“Ồ, ngươi không muốn hỏi tại sao lão lại muốn giết ngươi hả?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.

Đôi mắt tuấn lãng của Lăng Tiêu bỗng dưng nhìn về phía Khương trưởng lão đầy tà ác, rất tự tin mà nói: “Không cần hắn nói, ta cũng có cách biết rõ.”

Du Tiểu Mặc còn muốn hỏi, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, y đã có thể đem trí nhớ của Lâm Tiếu làm của riêng, chắc chắn sẽ có cách làm giống vậy với trí nhớ của Khương trưởng lão, tuy không biết y sẽ làm thế nào, nhưng không thể không nói, loại năng lực này quá tuyệt vời, sao hắn lại không có cơ chứ.

Đúng lúc này, Khương trưởng lão nằm trên mặt đất tưởng như đã chết đột nhiên cong người ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó là một cảnh biến hóa kinh người, giống như lần đó gặp ma nhân Lạc Sơn ở Hòa Bình trấn, bề ngoài của lão đột nhiên tăng vọt, tứ chi dài ra, cơ bắp nổi lên, làn da màu vàng dần dần biến thành màu đen đặc thù của ma nhân, mạch máu màu đỏ dưới lớp da gồ lên, giật giật chỉ cần nhìn cũng làm cho người ta sợ hãi.

Không tới năm giây, Khương trưởng lão đã biến thân xong rồi, cũng giống như ma nhân Lạc Sơn, lão là bán ma nhân.

Thân thể ma nhân tộc cường tráng hơn cơ thể loài người rất nhiều, mặc dù sau khi biến thân không thể trị hết nội thương vừa nãy, nhưng đã khá hơn lúc trước rất nhiều, con mắt màu đen dần đổi thành màu đỏ như máu, từ từ liếc về phía Lăng Tiêu, một loại sát ý lập tức tràn ngập khắp nơi, chỉ trong nháy mắt, Khương trưởng lão liền biến mất, lại một nháy mắt nữa, lão liền xuất hiện ở phía bên phải Lăng Tiêu, quả đấm lớn hơn người bình thường gấp hai ba lần đang gào thét đập tới.

“Không biết sống chết.”

Lăng Tiêu mỉa mai một tiếng, nhanh như chớt bắt được cổ tay lão, dùng sức bẻ một cái, tiếng xương gãy vang lên răng rắc, tay phải của lão lập tức bị phế, nhưng lão như không có cảm giác, lập tức giơ lên tay kia, Lăng Tiêu dùng một chưởng đánh về phía đầu lão, chẳng biết có phải do dùng lực quá lớn hay không, vậy mà đã đập gãy đầu lão, cái đầu tởm lợm của ma nhân lập tức rủ xuống phía sau.

Du Tiểu Mặc, “…”

Vì vậy, một gã ma nhân nhìn có vẻ mạnh lắm chưa tới hai giây đã bị Lăng Tiêu đập chết rồi.

Lăng Tiêu tiện tay quăng Khương trưởng lão tới chỗ nào đó, quay đầu nói với Du Tiểu Mặc đang kinh ngạc tới đần người: “Tiếp theo ta muốn hấp thu trí nhớ của hắn, ngươi có thể lựa chọn nhắm mắt lại.”

Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái, do dự một lát liền lắc đầu, hắn muốn biết.

Lăng Tiêu không tiếp tục khuyên hắn nữa, nâng bàn tay trái lên, lòng bàn tay vốn rất hoãn mỹ đột nhiên hiện lên một ấn ký có những vòng tròn màu đen, chỉ thấy y đặt lòng bàn tay lên trán Khương trưởng lão, trong miệng hình như đang niệm một câu, sau đó thi thể ma nhân bắt đầu khô quắt lại, dần dần nhỏ đi cuối cùng cả người đều biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một bộ đồ màu đen.

Du Tiểu Mặc hóa đá, chẳng lẽ… y đang ăn Khương trưởng lão hả?

*Lý Ninh: một vận động viên người Trung Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.