“Ừm… dùng sức ở chỗ đó một chút, nhanh hơn chút nữa…, a… quá tuyệt, đúng thế!”
“Không phải phía dưới, nhích lên một chút, lên một chút thôi.. oh, chính là chỗ đó… cứ giữ lực thế này, rất thoải mái, làm tốt lắm!
Du Tiểu Mặc rốt cục không thể nhịn được nữa, một cước đạp thẳng vào lồng ngực của y, sau đó nhảy xuống giường, tức giận gào thét, “Sao ngươi lắm yêu cầu thế? Ta không làm nữa!” Dứt lời đã muốn xỏ lại đôi giày mới cởi ra không lâu.
Lăng Tiêu giữ tay hắn lại, dùng sức kéo một cái đã kéo hắn ngã vào lòng mình, thản nhiên nói: “Tiểu sư đệ, không làm cũng được, vậy chúng ta sẽ thực hiện ước định ban đầu nha.”
Du Tiểu Mặc bị y kéo một phát, nửa người đều nằm xấp trên người y, hết lần này tới lần khác mặt hắn còn đối diện với cự vật đang ẩn ẩn nhô ra dưới háng, nếu không phải eo hắn đang bị Lăng Tiêu giữ chặt, hắn đã sớm nhảy dựng, lúc nghe được y nói mấy lời này, gò má đang đỏ ửng thoáng chốc đã đen thui.
Tại sao lại xảy ra sự việc này, thực ra rất đơn giản.
Từ đầu Lăng Tiêu có ý định là muốn hắn dùng hai tay an ủi nơi đang sưng lên dưới hai chân, nhưng Du Tiểu Mặc kiên quyết không chịu, bởi vì lần trước hắn cũng đã giúp y rồi, kết quả lực bền của tên này phải nói là ngoại hạng, làm hắn thiếu chút nữa đã muốn chặt hai tay vứt đi cho xong, một nguyên nhân khác nữa là lúc ấy hắn còn bị phun cả một người toàn thứ dịch đó, cái loại cảm giác này đến bây giờ hắn đều không thể quên nổi.
Vì vậy tại kháng nghị liều chết cũng không làm theo của Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu đành đổi điều kiện thành mát xa toàn thân.
Du Tiểu Mặc đã từng mát xa cho cha mẹ, cảm thấy việc này cũng không đến nỗi, đành phải đáp ứng, mới đầu là hắn dùng hai tay mát xa cho y, nhưng Lăng Tiêu chê sức quá yếu, đề nghị hắn dùng hai chân dẫm trên lưng y, nghĩ thấy cũng k có gì nên Du Tiểu Mặc vui vẻ đồng ý.
Rốt cục từ lúc bắt đầu mát xa tới giờ, vẫn chưa tới một phút đồng hồ, đã nghe thấy y không ngừng cằn nhằn, một lúc thì bắt hắn dùng sức dẫm, một lúc lại bảo hắn đi lên phía trên, một lúc nữa lại bảo hắn phải dịch xuống, từ nhỏ tới lớn hắn chưa bao giờ gặp người nào lắm yêu cầu như tên này, sau một phút đồng hồ, Du Tiểu Mặc không thèm làm nữa.
Lăng Tiêu cũng không giận, ngươi đã không thích, vậy thì cứ thực hiện ước định ban đầu là được rồi.
Kiểu mát xa này tuy cũng thật thoải mái, đặc biệt là đôi chân nhỏ của Du Tiểu Mặc cứ giẫm đến giẫm đi trên người y, đích thật là rất không tồi nha, chỉ là hắn càng ưa thích cảm giác hai tay Du Tiểu Mặc nắm cây gậy của hắn, cái loại cảm giác ấy còn thoải mái hơn mát xa rất nhiều!
Y là người đã nghĩ là sẽ làm, vì vậy không cần đợi câu trả lời của Du Tiểu Mặc, lần nữa lại tranh thủ lúc Du Tiểu Mặc không chú ý đã bắt được lão nhị của hắn.
Du Tiểu Mặc vừa muốn đứng lên thì toàn thân đã mềm nhũn, cả khuôn mặt đỏ ửng lườm Lăng Tiêu, lắp bắp lên án: “Ngươi, ngươi hèn hạ vô sỉ, lại dùng chiêu này.”
“Sao có thể nói đây là hèn hạ vô sỉ được!” Lăng Tiêu cười sung sướng, bàn tay lớn vươn tới đã bế hắn lên, tay kia lại hoàn toàn không có ý định buông ra, hơi thở ấm áp phun trên cổ, khiến cho người trong ngực run rẩy không thôi, từ cổ tới vành tai đều đỏ ửng.
Du Tiểu Mặc không dám lộn xộn, bởi vì mệnh căn của hắn còn đang bị người ta nắm giữ, nhưng nghe y nói mấy lời này, trong lòng càng khó chịu: “Ngươi bắt buộc ta chẳng lẽ không phải là hèn hạ vô sỉ sao?”
“Đương nhiên không phải rồi, ta đang giúp ngươi hưởng lạc nha.” Lăng Tiêu vô lại nói, một tay thò vào trong áo của Du Tiểu Mặc, y đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, từ hôm qua liền có ý nghĩ này, mặt của Du Tiểu Mặc mềm như vậy, không biết sờ sờ thân thể cảm giác ra sao ha.
Ánh mắt Lăng Tiêu sáng rực.
Nếu chỉ nhìn bên ngoài, Du Tiểu Mặc căn bản không ngon lành như bên dưới lớp quần áo kia, da thịt non nớt kì lạ đang chạm vào tay y, làn da còn mềm mại hơn tất cả các loại tơ lụa thượng hạng mà y từng mặc, mịn màng hơn cả cánh hoa hồng xinh đẹp nhất y từng thấy, trong sự mềm mại ấy còn thấm mùi thuốc nhàn nhạt, bên tai nghe được tiếng rên rỉ bị kiềm nén của người trong lòng, khiến cho lòng hắn run rẩy trong vô thức.
Người này như thể được trời xanh sinh ra chỉ dành cho một mình y mà thôi, chỉ một chút da thịt, một âm thanh rên rỉ đã gợi lên dục vọng đang bị chôn dấu nơi sâu thẳm trong lòng y.
Cảm giác của Du Tiểu Mặc lúc này không kém gì y, hắn cảm thấy thân thể đã không phải là của mình nữa.
Hắn chưa bao giờ ngờ được, chỉ một cái chạm nhẹ của Lăng Tiêu cũng khiến cơ thể hắn mềm nhũn tới không còn hình dáng, làn da ma sát với bàn tay của y vậy mà lại sinh ra một chút khoái cảm khó có thể ức chế trong cơ thể hắn, nhạy cảm tới vậy, quá không khoa học rồi đó!
Thế nhưng mà, Du Tiểu Mặc hoảng hốt mà nghĩ, hình như cảm giác này rất không hợp lý.
Từ khi nào thân thể của hắn lại mẫn cảm tới mức chỉ cần người khác vừa chạm nhẹ cũng có thể sinh ra loại khoái cảm này, cái này không khoa học phải không, bởi vì lúc trước hắn cũng có va chạm với người khác rồi mà, hắn chưa từng bị thế này.
Nghĩ đến thân thể mình có khả năng trở nên bất thường, hốc mắt Du Tiểu Mặc vô thức đỏ lên, hắn không muốn trở thành kẻ kỳ quái như thế!
Đang chìm trong say mê, Lăng Tiêu đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc như đang bị kiềm nén, cúi đầu nhìn xuống mới thấy, lúc này người trong ngực lại đang khóc, khiến hắn càng hoảng sợ, trước kia bị khi phụ sỉ nhục đều không khóc, sao lần này lại khóc?
Lăng Tiêu vội vàng xoay người Du Tiểu Mặc, để cho ánh mắt hai người chạm nhau, hai tay đỡ mặt hắn, không tự chủ được dịu giọng, “Tiểu sư đệ, đừng khóc, được rồi được rồi, sư huynh không khi dễ ngươi nữa rồi, đừng khóc.”
Nghe được câu này, Du Tiểu Mặc nâng nắm tay nhỏ lên, dở khóc dở cười đập y một quyền, “Ngươi cũng biết ngươi đang khi dễ ta!”
Lăng Tiêu để cho hắn đánh, dù sao lực kia cũng như muỗi cắn, sau đó thấy hắn rốt cục nín khóc mỉm cười, mới hỏi tiếp: “Tốt rồi, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi lại khóc chứ? Chẳng lẽ ngươi thật sự không thích loại cảm giác này sao?”
Nói xong, y liền nhíu mày, những kẻ giống như y… tạm thời liền gọi là người đi, từ trước đến nay đối với dục vọng đều rất trung thành, thích là làm, muốn là làm, đâu có quan tâm nhiều chuyện như vậy, cho nên y không hiểu nổi thái độ của Du Tiểu Mặc, rõ ràng đang làm một việc dễ chịu như vậy, vì sao lại khóc?
Nghe được câu hỏi trắng trợn chẳng thèm che giấu gì của y, Du Tiểu Mặc xấu hổ tới mức khuôn mặt đỏ như mặt trời lúc hoàng hôn rồi.
Bảo hắn phải trả lời vấn đề này thế nào đây, kỳ thật mà nói, ừm, cũng thật sự rất thoải mái a, hắn chưa từng trải nghiệm qua cảm giác nào mãnh liệt như vậy, nhưng cũng bởi vì cảm giác này quá lạ lẫm, cho nên hắn rất sợ, giống như, cảm thấy bị đàn ông sờ một chút toàn thân đã run rẩy có chút không đúng, cho nên Du Tiểu Mặc từ đầu đều không nghĩ những chuyện như thế này là bình thường, liền cảm giác mình có khả năng trở thành một kẻ kỳ quái rồi.
“Nói đi!” Lăng Tiêu cũng không có kiên nhẫn chờ hắn một hai canh giờ, thấy hắn im lặng không đáp, liền thúc giục.
Du Tiểu Mặc nhăn nhó một lúc, nghĩ đến việc Lăng Tiêu rất thích động thủ động cước với hắn, dù sao sớm muộn gì cũng bị bắt phải nói mà thôi, liền lấy dũng khí khó khăn nói: “Ta ta ta, ta cảm thấy ta có chút không bình thường…”
Tuy rằng mấy chữ cuối nhỏ đến như tiếng muỗi bay, nhưng Lăng Tiêu vẫn nghe rõ ba chữ ‘không bình thường’ này, ngạc nhiên đánh giá hắn, “Ngươi cảm giác mình không bình thường ở đâu?”
“Thì là, là… ngươi vừa mới… sờ soạng ta, ta đã cảm thấy cả người không đúng.” Du Tiểu Mặc vùi đầu vào ngực Lăng Tiêu, loại chuyện này đáng lẽ ra phải là chuyện rất riêng tư chứ?
Nghe nói như thế, Lăng Tiêu nhịn không được cười lớn, hắn còn tưởng chuyện gì to tát lắm chứ, thì ra là chút chuyện nhỏ này, cái này căn bản là một chuyện rất bình thường, nếu không có cảm giác, vậy không phải đang nói kỹ thuật của y quá kém hả, Lăng Tiêu cảm giác hắn có chút chuyện bé xé ra to, dứt khoát xách hắn từ trong ngực mình ra, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của hắn mới nói: “Tiểu sư đệ, nam nam hoan ái là chuyện hiển nhiên, ngươi đừng cảm giác mình không bình thường.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Không phải là nam nữ hoan ái sao?”
Du Tiểu Mặc nghi ngờ nhìn y, “Thiệt hay giả?” Hắn vẫn có cảm giác chuyện này không đúng chỗ nào đó.
“Đương nhiên là thật, loại chuyện này chỉ cần cảm giác là đủ, không ai so đo nam nữ hay là nam nam hết, tựa như ngươi có cảm giác, ta cũng có cảm giác với ngươi, chẳng phải chứng minh chúng ta rất thích hợp sao?” Lăng Tiêu vuốt ve khuôn mặt hắn.
Du Tiểu Mặc nhìn y rồi mới nói. “Ta cảm giác nụ cười của ngươi có chút âm hiểm.”
Lăng Tiêu mỉm cười, “Ngoan, ta đang cười rất đoan chính.”
Du Tiểu Mặc nghĩ một lát, “Nhưng ta vẫn cảm giác mình có chút không bình thường, lần trước lúc ngươi chạm vào ta ấy, ta đều không có cảm giác mãnh liệt như vậy.”
Nghe hắn nói như vậy, Lăng Tiêu cũng nghĩ tới, đúng là độ mẫn cảm của thân thể hắn có chút không bình thường, người thường cho dù thân thể có điểm mẫn cảm, nhưng cũng không thể bị người chạm một cái đã mẫn cảm thành như vậy, đến bây giờ y vẫn còn nhớ bộ dáng Du Tiểu Mặc mặt đỏ ửng nằm trong lòng mình, cùng với thân thể mềm nhũn tới mức chẳng có chút sức nào.
“Cởi quần áo.” Lăng Tiêu đột nhiên ra lệnh.
“Cái gì?” Du Tiểu Mặc vội vàng túm chặt quần áo mình, tên này, lúc nãy bọn hắn còn nói chuyện vui vẻ, vậy mà một giây sau đã bắt hắn cởi quần áo rồi, quá cầm thú đó.
Lăng Tiêu nhếch miệng, nụ cười vô cùng mờ ám, nhẹ giọng dỗ dành: “Không phải ngươi nói thân thể mình không bình thường sao? Bây giờ ta giúp ngươi kiểm tra, phải xem có tật xấu gì hay không chứ!”
Du Tiểu Mặc do dự…
Sao hắn có cảm giác nụ cười của Lăng sư huynh đến là quỷ dị, giống như lão sói xám trong câu chuyện cô bé quàng khăn đỏ?