Kể từ khi biết máu phượng hoàng bị trộm, Đế Thích Thiên trở nên nóng ruột. Ngẫm lại thấy cũng dễ hiểu. Lão đã không phải lo nghĩ về tuổi thọ, tính mạng suốt hơn nghìn năm qua, cũng mấy bận không còn mục tiêu cuộc đời, giờ đây lại phải vắt óc suy nghĩ để có được long nguyên, kéo dài sinh mệnh, vận dụng đến trí tuệ và mưu kế mình đã bỏ quên trong lúc an nhàn gần ngàn năm.
Có thể khẳng định rằng kẻ nào coi thường Đế Thích Thiên sẽ chết rất thảm. Khi còn là Từ Phúc, lão đã được Tần Thủy Hoàng tín nhiệm phái đi tìm phương thuốc trường sinh, người như vậy há lại là loại hữu dũng vô mưu?
Ngồi lên ngai vị thì ai chẳng đa nghi, Tần Thủy Hoàng lại càng đa nghi gấp bội. Nhưng Tần Thủy Hoàng lại tin tưởng, cung cấp nhiều sự trợ giúp để Từ Phúc tìm ra máu phượng hoàng, có thể thấy mưu kế của Từ Phúc không phải dạng tầm thường.
Nếu chỉ dựa vào sức mình, lão khó có thể lấy được máu phượng. Đến Đế Thích Thiên bây giờ còn không dám một mình giết rồng, huống chi là Từ Phúc năm ấy. Lão chắc chắn phải dựa vào thế lực của Tần Thủy Hoàng mới thành công.
Nhưng những cao thủ không cam chịu phục tùng kẻ khác nào có dễ khống chế. Tần Thủy Hoàng đã thua ở mặt này. Đứng trước cám dỗ lớn như máu phượng hoàng – thứ có thể giúp con người trường sinh, làm gì có chuyện Từ Phúc bằng lòng dâng lên cho hoàng đế. Dù chỉ có một cơ hội mỏng manh, lão cũng phải liều một phen. Hơn nữa, ở thời đó, dù không phải cao thủ vô địch, nhưng lão vẫn được xếp vào hàng khó tìm ra địch thủ ngang tài. Mà một khi có được máu phượng, lão chẳng khác nào cá lội ngoài đại dương, chim bay trên trời rộng, dù Tần Thủy Hoàng có dùng tính mạng của cả gia đình lão để uy hiếp cũng chẳng làm gì được.
Nếu được trường sinh, vứt bỏ vợ con thì làm sao? Chuốc họa diệt tộc đã là gì?
Chỉ cần một mình sống mãi với thời gian là đủ rồi.
Từ thời ấy, Từ Phúc – sủng thần của Tần Thủy Hoàng đã chẳng phải dạng tầm thường; đến bây giờ, Đế Thích Thiên càng là nhân vật không thể xem nhẹ.
Nhưng Lăng Ngạo Thiên nhất định phải đối đầu và diệt trừ Đế Thích Thiên, suy cho cùng vẫn vì chân lý một núi không thể chứa hai hổ.
Nếu Lăng Ngạo Thiên chỉ dựa vào thế lực của Thiên Hạ Hội để thống nhất trung nguyên, thì Đế Thích Thiên chưa chắc đã nhắm vào hắn. Hắn có thể làm chủ nhân thiên hạ của mình, còn lão sẽ tiếp tục tận hưởng cuộc sống nhàn nhã, coi hỷ nộ ái ố của người khác là thú vui tiêu khiển. Thoạt nhìn có vẻ đôi bên không ai xâm phạm tới ai, nhưng thực tế không phải vậy.
Chẳng ai thích làm con rối mặc kẻ khác giật dây. Lăng Ngạo Thiên không thể để mặc Đế Thích Thiên đùa bỡn nhân gian, nhỡ có một ngày lão chơi chán lại tìm đến hắn thì sao? Mà hắn đoán chắc rằng sẽ có ngày đấy. Trong nguyên tác, Phong Vân cũng bị Đế Thích Thiên bỡn cợt đến nỗi vợ con ly tán đấy thôi. Lão sẽ chẳng quan tâm đối phương là hoàng đế, tướng quân ngạo nghễ một phương hay chỉ là nhi nữ giang hồ, chỉ cần lão thấy thú vị là sẽ mặc sức chơi đùa theo ý mình.
Chỉ riêng cái thú vui này đã đủ để Lăng Ngạo Thiên quyết tâm diệt trừ Đế Thích Thiên. Huống chi, chẳng có đế vương nào muốn có một “ông hoàng không ngai” ngồi trên đầu mình. Hắn đã quyết tâm thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh, phá vỡ sắp đặt của số trời, lý nào lại để cho kẻ tự coi mình là thần như lão tự tung tự tác? Hơn nữa, bản thân hắn muốn có được long nguyên huyết phượng. Thế nên, giữa hai người sớm muộn gì cũng có một trận quyết đấu.
Chắc chắn Đế Thích Thiên không hề mong muốn trên đời này có kẻ thứ hai trường sinh như lão. Đây là mâu thuẫn không thể giải quyết.
Lăng Ngạo Thiên đã chờ đợi và nhẫn nhịn rất lâu rồi. Xét ra hắn quả thực là người kiên nhẫn, mà có lẽ những người rành bày binh bố trận đều giỏi chờ đợi, bởi có những thế cuộc kéo dài đến hơn mười năm mới đạt được mục tiêu, đây không phải chuyện hiếm có.
Ngay từ đầu, Đế Thích Thiên đã không chiếm được tiên cơ, bởi Lăng Ngạo Thiên biết đến sự tồn tại của lão, biết cả máu phượng và long nguyên, thậm chí biết lão sẽ chết như thế nào. Còn Đế Thích Thiên chẳng coi hắn ra gì, vậy nên mới rơi xuống thế hạ phong.
Tuy nhiên, Lăng Ngạo Thiên cũng biết vận mệnh đã chuyển hướng, mọi sự đều đổi khác, khó ai có thể nói chắc chắn Đế Thích Thiên có chết theo quỹ đạo vận mệnh vốn có hay không. Nhưng nếu hắn đã quyết tâm đạt được mục tiêu, thì dù Đế Thích Thiên có chệch khỏi số phận chết chóc của mình đến mười vạn tám ngàn dặm, hắn cũng sẽ “nắn” lại cho bằng được, lão nên chết thế nào thì sẽ phải chết thế ấy.
Trong nguyên tác, xét cho cùng nguyên nhân dẫn đến cái chết của Đế Thích Thiên là cuộc săn rồng. Lão giết rồng để lấy được long nguyên, nhưng lại phát hiện cách thức uống máu phượng tươi xung khắc với long nguyên, công lực cũng đối chọi. Thế nên lão đào lại bản bí tịch mình nâng niu cất giữ bấy lâu – Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ, quyết tâm luyện thành bí pháp để hóa giải công lực ngàn năm của mình, sau đấy bù đắp bằng long nguyên.
Thật ra xét về tổng thể, ba món báu vật là long nguyên, phượng huyết và kỳ lân đan có thể sở hữu đồng thời. Long nguyên là cội nguồn chân khí với nội lực là mồi dẫn; phượng huyết bồi bổ khí huyết, có thể hòa vào máu; kỳ lân đan đúc cốt luyện gân, khiến cho căn cốt da thịt của người luyện võ trở nên hoàn hảo. Nếu có được cả ba món báu vật này biết đâu lại hóa thành tiên cũng nên. Mà đây chính là mục tiêu của Lăng Ngạo Thiên; ngay từ đầu, mọi kế hoạch của hắn đều nhắm tới nó.
Đế Thích Thiên không thể đồng thời sở hữu phượng huyết và long nguyên bởi vì lão uống máu phượng tươi, chẳng những máu phượng hòa lẫn vào máu cơ thể, mà công lực cũng theo đó tăng lên, quá trình lão hóa chậm lại. Chính vì thế, lão không thể sử dụng trực tiếp long nguyên, càng không dùng được kỳ lân đan. Đây là lý do sau khi có được long nguyên, lão định hóa giải công lực của mình, rồi dùng long nguyên bồi dưỡng lại. Phải công nhận tri thức tích lũy cả ngàn năm của lão không thể xem thường, đây quả thực là biện pháp tốt nhất mà lão có thể lựa chọn.
Tuy nhiên, vận mệnh lại trêu ngươi, lão vừa mới hóa giải công lực ngàn năm, chưa kịp dùng long nguyên thì bị Đoạn Lãng vốn có tham vọng cực lớn phát hiện, thế là chết một cách lãng nhách.
Cái chết của Đế Thích Thiên thực sự vừa trùng hợp vừa trớ trêu. Nếu lão không hóa giải công lực, với nền tảng võ công tích lũy ngàn năm, dễ gì có kẻ giết được lão. Huống chi, Thánh Tâm Quyết đã là thần công bảo mệnh, dù lão có bị kiếm đâm xuyên tim cũng không chết được. Vậy mà lão lại bị Đoạn Lãng chém đầu khi không còn chút công lực nào.
Thế nên nếu muốn trừ khử Đế Thích Thiên, trước tiên Lăng Ngạo Thiên phải bày long nguyên ra trước mặt lão.
Ngay từ lúc trộm máu phượng, Lăng Ngạo Thiên đã suy xét tới phản ứng của Đế Thích Thiên. Khả năng lão xông thẳng với Thiên Hạ Hội cũng không thấp, trong trường hợp này đương nhiên phải có biện pháp ứng phó khác. Nhưng tình huống khả thi nhất là thúc đẩy lão đi giết rồng. Với tính cách ấy, sau khi mất đi máu phượng, lão mà không muốn chết thì chỉ còn cách đi lấy long nguyên.
Đoạn Lãng cũng có vai trò quan trọng không lời nào tả hết, vậy nên chuyện nó giả vờ phản bội chắc chắn phải xảy ra.
Quan trọng hơn cả là Lăng Ngạo Thiên chưa bao giờ dành nhiều sự tin tưởng cho Đoạn Lãng. Dù hai người có thân thiết như cha con cũng không phủ nhận được sự thật trên đời chẳng thiếu tiền lệ cha con ruột thịt tàn sát lẫn nhau, huống chi hai người lại không chung huyết thống.
Mấy năm nay, Đoạn Lãng xem như khiến Lăng Ngạo Thiên hài lòng, dù có tham vọng cũng không quá đà. Nếu nó vẫn luôn giữ thái độ trung thành thì Lăng Ngạo Thiên không ngại chia một phần cái bánh lớn giang hồ này cho nó. Trong tương lai, khi Tần Sương kế vị, chắc chắn cũng phải phân quyền. Mọi quyền lực tập trung trong tay một người khó tránh dẫn đến xung đột, tranh chấp. Mà Lăng Ngạo Thiên thì không muốn phải chứng kiến cảnh đó.
Nhưng vẫn cần thử thách Đoạn Lãng một phen. Đối mặt với Đế Thích Thiên sống cả ngàn năm, đứng trước cám dỗ của quyền lực, tận mắt nhìn thấy long nguyên, nó sẽ làm thế nào? Lăng Ngạo Thiên mỏi mắt trông chờ.
Trong ván cược lớn này, được ăn cả ngã về không, ai cũng như ai.
…
“Vân nhi, gần đây bận rộn quá nên không quan tâm nhiều đến con.” Lăng Ngạo Thiên nắm tay Bộ Kinh Vân chậm rãi tản bộ trên con đường nhỏ ở đỉnh Thiên Sơn. Đây là lúc thảnh thơi hiếm có trong mấy ngày qua.
Bộ Kinh Vân khẽ lắc đầu, nét mặt trông rất điềm tĩnh. Nó thích tản bộ sau bữa cơm như thế này. Xung quanh là bầu không khí trong lành, se lạnh của Thiên Sơn, ngẩng lên sẽ thấy màn trời đêm chi chít ánh sao, cứ nắm tay sư phụ bước đi chậm rãi thế này thì phiền muộn gì cũng bay biến hết.
Lăng Ngạo Thiên cũng rất khoan khoái, bình thản chuyện trò: “Mấy ngày vừa rồi con nói chuyện với Kiếm Thần thế nào rồi? Thằng nhóc đó từ nhỏ đã thích tán gẫu với con, nó nói được mười câu con cũng chẳng đáp được một câu mà vẫn cứ kiên trì nói tiếp, thật là hiếm có.” Nói rồi hắn không khỏi lộ vẻ vui mừng khoan khoái.
Bộ Kinh Vân trả lời bằng giọng bất đắc dĩ: “Vẫn chỉ có cậu ta nói là chủ yếu… Nhưng không còn dài dòng như trước nữa.”
Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, nói như thể cảm khái: “Lần đầu tiên ta gặp Kiếm Thần, nó mới có bảy, tám tuổi, nghịch ngợm lắm, cứ thích trả treo với ta. Bây giờ gặp ta lại biết chào lỏi đúng lễ nghĩa, nói mấy lời khách sáo, bị ông thầy cứng nhắc của nó dạy hư mất rồi…”
Bộ Kinh Vân bật cười khe khẽ, cảm thấy nếu bàn về việc làm thầy, trên đời này chẳng ai sánh được sư phụ nhà mình. Sư huynh đệ chúng nó đều rất may mắn.
Lăng Ngạo Thiên tự dưng nổi hứng, nửa cười nửa không hỏi: “Kiếm Thần có nhắc đến Vu Sở Sở với con không?”
“Không.” Bộ Kinh Vân hơi nhíu mày, thầm thấy phiền phức vì chuyện này. Lúc trước sư phụ đưa mật báo cho nó xem, nó mới biết Vu Sở Sở bỏ nhà ra đi tìm nó, làm nó khá bất ngờ. Chỉ có duyên gặp gỡ một lần vậy mà lại dây dưa mãi không dứt, thật phiền phức. Huống chi, nó chẳng muốn dính dáng gì tới số đào hoa kiểu này. Bởi với hiểu biết của nó về sư phụ, nó mà dây phải vận đào hoa nào, kiểu gì cũng bị sư phụ lấy ra làm trò cười cho xem.
Đúng là Bộ Kinh Vân rất hiểu Lăng Ngạo Thiên. Hắn tự tin đầy mình, sẽ chỉ coi mấy mối duyên vu vơ là trò cười hoặc gia vị cho cuộc sống. Nhưng nếu nó để lộ sự khác thường dù chỉ rất nhỏ, hắn sẽ khiến đóa hoa đào đó biến thành vụn hoa, tiện thể hủy thi diệt tích. Hắn ghét nhất cái kiểu nghiệt duyên nhập nhằng mãi không dứt, để tránh xảy ra hiểu lầm hay có biến cố lớn hơn, hắn sẽ trực tiếp ra tay xử lý sạch sẽ.
Lúc này, nếu Lăng Ngạo Thiên đã chủ động lấy Vu Sở Sở ra làm đề tài tán gẫu, Bộ Kinh Vân cũng chỉ đành chấp nhận, xem nó như gia vị của cuộc sống.
Lăng Ngạo Thiên nhếch môi cười với vẻ trêu ghẹo, “Cũng phải, Kiếm Thần vốn định đưa cô nương nhà người ta đi tìm tình lang trong mộng là con, cuối cùng lại ăn sạch người ta, còn nói gì với con được nữa.”
Bộ Kinh Vân khựng lại rồi khẽ nhoẻn cười, nói: “Thế là tốt nhất.”
Đôi mắt Lăng Ngạo Thiên cũng ánh lên nét cười, hắn thong thả nói: “Nể tình Vu Sở Sở là vợ Kiếm Thần, ta sẽ sai người âm thầm chiếu cố con bé, biết đâu lại châu thai ám kết không chừng.”
Bộ Kinh Vân nói với vẻ rất bất đắc dĩ: “Kể cả thế cũng đâu liên quan gì đến chúng ta?”
“Sao lại không liên quan?” Lăng Ngạo Thiên cười nhẹ, bình thản nói: “Con của Kiếm Thần chắc chắn cũng có tố chất tốt, nếu thích hợp thì sau này có thể làm cháu dâu hoặc cháu rể của ta, thế cũng hay chứ sao?”
“…” Bộ Kinh Vân ngẩn ra, cảm thấy tốt nhất là không nói gì nữa.
Thấy nó trầm mặc, Lăng Ngạo Thiên giả vờ xụ mặt than thở: “Xem ra ta già thật rồi, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện vặt vãnh trong gia đình thôi.”
Bộ Kinh Vân gãi mũi, lặng thinh một lúc rồi chợt hỏi nhỏ: “Sư phụ… định giao Thiên Hạ Hội cho đại sư huynh rồi sao?”
Thật ra khi hỏi câu này, Bộ Kinh Vân thấy khá thấp thỏm. Nó đã được chứng chiến Lăng Ngạo Thiên dành ra bao nhiêu tâm huyết cho Thiên Hạ Hội. Nó vẫn luôn cho rằng sư phụ nhà mình sẽ không dễ dàng buông bỏ quyền thế, chẳng ngờ bây giờ sư phụ lại tỏ rõ ý định chuyển giao quyền lực trước mặt mọi người trong võ lâm, đúng là nằm ngoài dự đoán.
Bộ Kinh Vân luôn tránh can thiệp vào việc quản lý Thiên Hạ Hội, thứ nhất là vì nó vốn không thích những việc lằng nhằng rắc rối như vậy, thứ hai là vì nó không muốn sư phụ sinh nghi. Nó biết sư phụ nhà mình là người có tính cảnh giác cực cao. Sau bao nhiêu năm cố gắng chung sống hòa hợp, cuối cùng hai người cũng tin tưởng, chân thành đối mặt với nhau, tất nhiên nó phải cố gắng tránh mọi hiểu lầm.
Nhưng về chuyện lần này, Bộ Kinh Vân không kìm được phải hỏi thẳng. Từ lâu nó đã quyết tâm ở bên cạnh sư phụ dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, nhưng so với việc ở trên đỉnh Thiên Sơn trông giữ Thiên Hạ Hội, nhìn sư phụ ngày ngày bận rộn, nó vẫn muốn thấy sư phụ được trút bỏ mọi gánh nặng hơn, như vậy hai người có thể cùng nhau dạo chơi giang hồ, sống phóng khoáng tự tại. Nó chưa bao giờ dám hy vọng xa vời mình sẽ được toại nguyện. Nhưng giờ đây, dường như hy vọng đã hiển hiện trước mắt, sao có thể dằn lòng không hỏi? Dẫu vậy, nó vẫn lo sư phụ nghĩ rằng mình vượt ranh giới, đâu có ngờ mọi chuyện chẳng hề giống những gì nó nghĩ.
Lăng Ngạo Thiên nhìn vào mắt Bộ Kinh Vân, không trả lời ngay. Lúc này, hai người đã tản bộ đến trước cửa Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, hắn bèn dắt tay nó bước vào trong.
Hai người đi thẳng lên tầng, ngồi xuống giường. Lăng Ngạo Thiên vẫn chẳng nói năng gì. Bộ Kinh Vân cảm thấy bất an, rồi lại không biết phải mở lời thế nào.
Bấy giờ, Lăng Ngạo Thiên mới mở hộc ngầm, lấy ra một bình mặc ngọc nhỏ đưa cho Bộ Kinh Vân trong ánh mắt đầy nghi hoặc của nó. Hắn cất giọng hỏi: “Vân nhi, con cảm thấy trong lòng sư phụ, rốt cuộc thiên hạ hay con quan trọng hơn?”
Bộ Kinh Vân hít sâu một hơi, nắm chặt chiếc bình nhỏ, khiến bình mặc ngọc thượng hạng xuất hiện vết nứt. Nếu đây không phải vật liệu tuyệt phẩm e rằng đã vỡ vụn bởi lực siết của nó.
Bộ Kinh Vân cúi đầu trầm mặc, nó không biết nên trả lời thế nào, dù rằng trong lòng đã có câu trả lời.
Lăng Ngạo Thiên vẫn mỉm cười ôn hòa, nắm lấy tay Bộ Kinh Vân, “giải cứu” chiếc bình nhỏ khỏi tay nó, rồi từ tốn nói: “Đây là Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan, bây giờ con dùng nó không chỉ có thể đột phá cảnh giới truyền kỳ, mà còn có thể kéo dài tuổi thọ. Từ nay về sau, chúng ta có thể ở bên nhau đến ngàn năm, thậm chí lâu hơn nữa.”
Bộ Kinh Vân giật mình sửng sốt, trái tim rộn ràng như nổi trống, thấy hơi lúng túng.
Lăng Ngạo Thiên nhìn thật sâu vào mắt nó, nói rất nghiêm túc: “Đối với ta, thiên hạ chỉ là hứng thú nhất thời, còn con sẽ là người làm bạn bên ta cả đời, thiên hạ làm sao sánh bằng con được?”
Nghe xong câu này, Bộ Kinh Vân cảm thấy có luồng nhiệt cuộn trào trong tim rồi lan ra khắp thân thể, khiến mắt cũng nóng lên. Có muôn lời muốn thổ lộ, rồi lại chẳng thốt nổi câu nào.
Lăng Ngạo Thiên kéo Bộ Kinh Vân vào lòng, ôm thật chặt, thì thầm khe khẽ: “Ta đúng là người tàn nhẫn vô tình, lòng dạ sắt đá, nhưng quả thực đã động lòng với con. Nếu đã thật lòng xem trọng con, ta đương nhiên phải cho con biết, nếu con cứ nghĩ ta coi trọng quyền thế hơn hết thảy chẳng phải ta oan lắm sao?”