Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 22



Nói một cách chính xác thì Vô Song Thành không phải một tòa thành.

Vô Song Thành chỉ xây vỏ bên ngoài giống như một tòa thành thôi, còn thực tế nó là môn phái giang hồ đứng đầu phương Nam. Tuy nhiên, Vô Song Thành lại không hề thua kém các tòa thành thị thực sự.

Tổng đà đặt ở vùng Dự Châu Hà Nam, có hơn ba trăm phân đà trải rộng khắp đất Thần Châu. Thế lực rộng lớn, sánh bằng Thiên Hạ Hội. Điều đáng tiếc nhất là hiện nay nó đang bị Thiên Hạ Hội chèn ép, không thể mở rộng thêm phạm vi thế lực, nếu không đã chẳng dừng lại ở mức này.

Mà trong tổng đà Vô Song Thành, ngoài Độc Cô Nhất Phương cùng gia quyến và các đệ tử chính thức bái sư, còn có một số người dân bình thường ở Dự Châu tụ tập lại với nhau cùng cư trú. Vì vậy, mỗi ngày đều có dòng người đông đúc đổ vào thành hoặc ra ngoài, vô cùng náo nhiệt.

Lúc đoàn người của Lăng Ngạo Thiên vào thành, con trai trưởng của Độc Cô Nhất Phương là Độc Cô Minh đã dẫn theo chúng đệ tử đứng chờ ở cửa thành.

Lăng Ngạo Thiên mang theo mười sáu người, chậm rãi bước từ xe màu tím đen ánh kim xuống, mặc mãng bào đen thêu rồng vàng đạp mây, thần thái tôn quý vô song, ánh mắt bình thản ung dung, thể hiện sự điềm nhiên.

Bộ Kinh Vân theo sát sau đó, mặc võ phục màu đen, vạt áo thêu hoa văn hình mây màu đỏ sậm, mặt mày tuấn tú, thân hình cao ráo, có điều lại rất lạnh lùng.

Xung quanh biết bao người dân vây xem, thấy Lăng Ngạo Thiên cùng Bộ Kinh Vân khí chất phi phàm đều cảm thán không thôi.

Lăng Ngạo Thiên đã sớm biết được tình hình Vô Song Thành từ chỗ mật thám, rằng trong thành khoảng cách giàu nghèo rất xa. Bên giàu tất nhiên là Độc Cô Nhất Phương, còn người nghèo đều là những người dân bình thường. Đưa mắt nhìn một lượt, dân chúng ở đây đều mặc quần thô áo vải, chênh lệch quá nhiều so với dân thường ở thành Thiên Ấm; còn Độc Cô Minh cùng các đệ tử đứng sau hắn thì mặc cẩm y hoa phục, không thua gì y phục của các đệ tử tinh anh đứng sau Lăng Ngạo Thiên.

Nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ, mong chờ, không cam lòng cùng nhiều cảm xúc phức tạp của người dân, Lăng Ngạo Thiên cười thầm trong lòng: “Độc Cô Nhất Phương mất hết lòng người, chỉ dựa vào gia tộc Độc Cô thì làm sao hiệu triệu được toàn bộ võ lâm phía Nam. Thật là … mong chờ nha …”

“Nghe danh bang chủ Hùng Bá Thiên Hạ Hội phong thái nho nhã, nay được gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.” Độc Cô Minh cao giọng nói. Câu này ai nghe cũng thấy không phải lời khen. Lăng Ngạo Thiên thanh danh lan xa, nhân nghĩa vô song, hành đạo hiệp nghĩa, hôm nay càng thể hiện rõ khí chất tôn quý như hậu duệ quý tộc, vậy mà Độc Cô Nhất Minh chỉ nói “phong thái nho nhã”, thể hiện rõ sự bất mãn của bản thân khi danh tiếng bị tranh đoạt, giọng điệu cũng ẩn hàm ác ý.

Thật cuồng vọng! Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào cậu thiếu niên này, thấy người này trán rộng mắt sâu, dáng vẻ kiêu ngạo, rõ là không coi ai ra gì.

Đường chủ Chấp Pháp Đường Yến Hình Không cùng các đệ tử tinh anh đứng sau Lăng Ngạo Thiên đều tức giận. Ở đâu ra thằng nhãi cuồng vọng này, lại dám nói bang chủ người người kính ngưỡng của họ như vậy! Một số đệ tử thậm chí còn nắm sẵn chuôi kiếm, chỉ chờ lệnh ra tay.

Lăng Ngạo Thiên lại làm như không nghe ra ngụ ý, thản nhiên cười nói: “Bản tọa không dám nhận lời khen của Độc Cô công tử. Độc Cô công tử phong thần tuấn tú, lịch sự tao nhã, quả là hổ phụ sinh hổ tử! Thành chủ Độc Cô có người kế tục như thế, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Độc Cô Minh thấy Lăng Ngạo Thiên nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, chẳng những không biết ý dừng lại, mà còn càng tỏ ra kiêu ngạo hơn, hếch cằm nói: “Không dám không dám, phụ thân ta đã thiết yến ở tổng đà chờ đón bang chủ. Bang chủ đi cùng ta luôn đi.”

Lăng Ngạo Thiên gật đầu đồng ý. Đoàn người thẳng hướng tổng đà mà đi.

Một chủ một khách, người ngạo mạn vô lễ, người khiêm tốn hòa nhã, một bên sắc lẻm như lưỡi dao mới mài, đáng tiếc là loại hàng thấp kém, một bên như châu ngọc trong hộp quý, là loại tuyệt thế trân bảo. Cứ thế so ra, ai cao ai thấp đã quá rõ ràng. Đến đám đệ tử đi sau Độc Cô Minh cũng thấy tự ti mặc cảm, chỉ có Độc Cô Minh vẫn chẳng hay biết gì, cứ coi mình là thiếu niên tài tuấn độc nhất vô nhị ở đời, đắc ý không thôi.

Không bao lâu sau, đoàn người đã tới tổng đà Vô Song Thành. Nơi đây nhà cao cửa rộng tường dày, tựa như một tòa thành trong thành cao, sơn son thiếp vàng, trụ cổng được phủ một tầng vàng ròng rất dày, vô cùng xa hoa.

Với thân phận của Lăng Ngạo Thiên, đáng lý Độc Cô Nhất Phương phải đích thân ra cửa đón để bày tỏ sự tôn trọng, đằng này ngoài cổng chỉ có rải rác mấy tên hầu quét dọn, Độc Cô Minh cũng không nói năng gì, cứ thế đi thẳng vào trong.

Người của Thiên Hạ Hội nghẹn cả cục tức trong lòng, khó chịu vô cùng. Những năm gần đây, Thiên Hạ Hội gây dựng được thế lực khổng lồ, nền tảng vững chắc. Đệ tử tinh anh như họ đi đến đâu cũng được hoan nghênh nhiệt liệt. Lần này theo bang chủ đến Vô Song Thành vốn là vinh dự lớn lao, đệ tử Chấp Pháp Đường cạnh tranh rất quyết liệt mới giành được một vị trí trong tốp một trăm người theo cùng. Không ngờ hôm nay lại gặp cảnh này, khiến ai nấy đều vô cùng tức giận.

Lăng Ngạo Thiên vẫn mỉm cười đi theo Độc Cô Minh vào trong, được một lúc thì đến một quảng trường rộng lớn. Một người đàn ông để râu ngắn, chừng bốn mươi năm mươi tuổi, quần là áo lượt, khí thế bức người cười sang sảng đứng dậy từ ghế chủ vị dưới khán đài của sàn đấu võ, nói: “Bang chủ Hùng Bá đại giá quang lâm Vô Song Thành, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này!”

Lăng Ngạo Thiên cười ôn hòa, đáp: “Vô Song Thành khí thế phi phàm khiến bản tọa được mở rộng tầm mắt. Độc Cô thế gia không hổ là đại gia tộc lâu đời tồn tại mấy trăm năm, môn hạ đệ tử ai nấy đều khí thế oai hùng, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Thành chủ Độc Cô lại càng uy nghiêm khí thế hơn những gì bản tọa tưởng tượng, quả là bậc tiền bối đáng để mọi người kính ngưỡng.”

Độc Cô Nhất Phương lại cười một tràng dài. Hai bên khách sáo đôi câu, rồi Độc Cô Nhất Phương giới thiệu với Lăng Ngạo Thiên chưởng môn các bang các phái ở phía Nam đang ngồi đây, sau đó phân chủ khách cùng ngồi xuống. Độc Cô Minh đứng phía sau phụ thân mình, ngẩng mặt hất cằm nhìn Bộ Kinh Vân cùng đám Yến Hình Không đứng sau Lăng Ngạo Thiên.

“Từ lâu đã nghe bang chủ Hùng Bá một tay lập ra Thiên Hạ Hội, gây dựng nên cơ đồ như ngày hôm nay, lão phu sớm đã muốn gặp bang chủ, chỉ tiếc công việc bề bộn, hôm nay mới có dịp gặp mặt.”

“Thành chủ khách khí quá. Nhờ có các trưởng lão cùng chung tay góp sức gây dựng, các đệ tử cố gắng không ngừng, Thiên Hạ Hội mới có ngày hôm nay, bản tọa xấu hổ không dám nhận công. Thành chủ Độc Cô là tiền bối giang hồ, đáng lẽ phải là vãn bối ta đây tới bái phỏng trước mới đúng. Trước đây không có cơ hội, bản tọa thấy tiếc nuối vô cùng. Hôm nay cuối cùng cũng đạt thành nguyện vọng, được diện kiến thiên nhan của thành chủ, quả là vinh hạnh của bản tọa!”

Hai người lại tâng bốc nhau một phen, giao tranh ngôn ngữ hồi lâu. Bỗng dưng, Độc Cô Nhất Phương quay sang nhìn Bộ Kinh Vân, nói: “Vị này chắc là cao đồ thứ hai bang chủ thu làm đệ tử cách đây ít năm, Bộ Kinh Vân?”

Lăng Ngạo Thiên hơi khựng lại, rồi cười đáp: “Đúng là tiểu đồ Bộ Kinh Vân.”

Nếu đã nói đến nước này, đáng lý Lăng Ngạo Thiên nên để Bộ Kinh Vân tiến lên chào hỏi Độc Cô Nhất Phương, nhưng không biết vì lý do gì mà Lăng Ngạo Thiên luôn lễ nghĩa chu toàn nay lại làm như quên mất một câu đằng sau.

Mà Lăng Ngạo Thiên không nói, Bộ Kinh Vân cũng không nhúc nhích, như thể không nhìn tới Độc Cô Nhất Phương.

Sắc mặt Độc Cô Nhất Phương lập tức sa sầm.

Độc Cô Minh thấy thế liền ngạo nghễ tiếp lời: “Nghe nói nhị đệ tử của bang chủ tuổi không lớn nhưng lại có thể một mình đấu lại ba cao thủ, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Không biết hôm nay liệu có cơ hội được chỉ giáo?”

Độc Cô Minh nói là “một mình đấu lại ba cao thủ” mà không nói rõ là “một mình đấu lại ba cao thủ nhất lưu”, tỏ rõ nghi ngờ đối với Bộ Kinh Vân. Các người nói là cao thủ nhất lưu, ai biết được là thật hay giả.

Khiêu khích trắng trợn như thế, Bộ Kinh Vân không thể chối từ, nó cũng không muốn từ chối. Bởi vì cha con Độc Cô Nhất Phương trước mặt này chính là kẻ thù của nó!

Lăng Ngạo Thiên cảm nhận được khí thế của người bên cạnh tăng vọt, đạm mạc nói: “Đều do người giang hồ ưu ái nâng đỡ. Thiếu chủ Độc Cô đã muốn chỉ giáo, vậy thì Vân Nhi luận bàn hai chiêu với thiếu chủ đi.” Lại cười ôn hòa nói với Độc Cô Nhất Phương: “Trẻ con giao lưu với nhau, vẫn nên đến điểm thì dừng là hơn. Thành chủ thấy sao?”

Độc Cô Nhất Phương vốn muốn làm Lăng Ngạo Thiên mất mặt trước các quan khách. Nhưng Lăng Ngạo Thiên vẫn luôn điềm tĩnh khoan thai đáp trả, khiến Độc Cô Nhất Phương có sức mà không biết dùng đâu cho phải.

Độc Cô Nhất Phương rất bức bối. Độc Cô Nhất Phương sớm đã không vừa mắt Lăng Ngạo Thiên. Làm sao mà vừa mắt cho được, thiên hạ chỉ có một, lại có hai người cùng mơ tưởng, mà đều có tư cách để chiếm lấy. Sở dĩ mấy năm nay vẫn hòa hảo ngoài mặt, một là vì Lăng Ngạo Thiên hiểu rằng để có được thiên hạ cần phải chuẩn bị chu tuàn hơn nữa, Phong Vân chưa tề tựu, nội dung cốt truyện có thể lợi dụng còn chưa bắt đầu, không cần phải đối chọi với Độc Cô Nhất Phương sớm như thế, vì vậy Thiên Hạ Hội đều nhẹ nhàng bỏ qua rất nhiều lần Vô Song Thành khiêu khích; hai là vì Độc Cô Nhất Phương vẫn chưa thăm dò rõ nội tình của Thiên Hạ Hội sâu cạn thế nào, Lăng Ngạo Thiên rút cuộc có thực lực ra sao vẫn chưa nắm rõ, phái bao nhiêu thám tử đến Thiên Hạ Hội đều chỉ loanh quanh ở rìa ngoài, không thể tiến vào sâu hơn, vì vậy đành phải nhẫn nhịn đến ngày hôm nay. Nhưng nhìn Thiên Hạ Hội ngày một lớn mạnh, thậm chí có xu thế vượt trội hơn Vô Song Thành ở các phương diện, Độc Cô Nhất Phương không bình tĩnh được nữa. Vì vậy, lão mời Lăng Ngạo Thiên đến làm khách, định nhân cơ hội này thăm dò nông sâu. Nhưng không có lý do gì mà hai người lại lên đài khoa tay múa chân thì khác nào thành trò cười cho thiên hạ. Cho nên nếu có thể thăm dò từ đệ tử của hắn cũng tốt.

“Luận võ tất nhiên là đến điểm thì dừng. Có điều đao kiếm không có mắt, nếu chẳng may làm đối phương bị thương, chắc bang chủ sẽ không quá để ý, đúng không?”

Độc Cô Nhất Phương rất có lòng tin với đứa con ngoan Độc Cô Minh của mình. Độc Cô Minh là đứa con đến tuổi già Độc Cô Nhất Phương mới có, năm nay mười sáu tuổi, dưới còn có một cô em gái. Bởi vậy, từ nhỏ Độc Cô Minh đã sống trong sự nuông chiều bảo bọc, được Độc Cô Nhất Phương yêu quý vô cùng. Nhưng không có nghĩa là Độc Cô Minh không có bản lĩnh. Chính vì Độc Cô Nhất Phương yêu thương hắn, cho nên từ nhỏ liền dạy cho hắn võ công tuyệt đỉnh của Vô Song Thành là Hàng Long Thần Cước, đến nay tập được hơn mười năm đã có chút thành tựu. Độc Cô Nhất Phương cho rằng con mình thiên phú cao, chắc chắn là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi. Lại nói, nếu người có mặt ở đây là đại đệ tử Tần Sương nổi danh đã lâu của Lăng Ngạo Thiên, lão còn có chút kiêng kỵ, nhưng người này lại là Bộ Kinh Vân, nghe nói mười tuổi mới nhập môn, tính đến nay được ba năm, vừa xuất chinh lần đầu, cho nên lão chẳng để vào mắt. Đáng tiếc, Độc Cô Nhất Phương không biết rằng hiện tại Bộ Kinh Vân đã vượt qua đại sư huynh Tần Sương về phương diện võ học. Nếu Độc Cô Nhất Phương may mắn biết được, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Lăng Ngạo Thiên bình thản đáp: “Thành chủ đã không ngại, bản tọa lý nào lại để ý.”

Độc Cô Nhất Phương một mực cho rằng con mình thắng chắc, cho nên không so đo tranh chấp miệng lưỡi với Lăng Ngạo Thiên. Lão nghĩ, lát nữa con mình đánh cho Bộ Kinh Vân tàn phế, sẽ chờ xem trò hay của thầy trò các ngươi.

Hai người đứng trên võ đài.

Độc Cô Minh vênh váo, khinh khỉnh nhìn Bộ Kinh Vân, mở miệng nói: “Lát nữa ta sẽ cho ngươi thấy một trong những tuyệt học của Vô Song Thành – Hàng Long Thần Cước. Ngươi cũng nên cẩn thận.”

Bộ Kinh Vân chẳng thèm nhìn hắn, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Độc Cô Minh bực bội, có cảm giác mình bị coi thường, lập tức lao lên tung chiêu trước, hùng hổ đá ra chiêu thứ nhất trong Hàng Long Thần Cước – Kiến Long Tại Điền.

Hàng Long Thần Cước là võ công ông tổ của Vô Song Thành lĩnh ngộ được từ quẻ tượng trong Kinh Dịch, mỗi chiêu đều ẩn chứa khí dương cương của thiên địa, bá đạo vô cùng.

Chiêu Kiến Long Tại Điền này không chỉ nhanh, mà còn vô cùng hung ác!

Mọi người chỉ thấy bóng chân nhanh như chớp giật quét tới Bộ Kinh Vân.

Bộ Kinh Vân hơi nheo mắt, con ngươi bùng lên sát ý, hai tay cùng động, trong tích tắc đánh ra một chiêu trong Bài Vân Chưởng Lăng Ngạo Thiên truyền thụ cho – Vân Xuất Vũ Quyển!

Bộ Kinh Vân hai tay cùng xuất, ra chiêu kín không kẽ hở, đánh thẳng vào Kiến Long Tại Điền!

Bài Vân Chưởng Pháp quả thực là một trong những tuyệt học của Lăng Ngạo Thiên. Khi Vân Xuất Vũ Quyển và Kiến Long Tại Điền giáp nhau, chưởng ảnh của Bộ Kinh Vân như thể liên tiếp đáp xuống chân Độc Cô Minh, thẳng cho đến vùng bụng. Độc Cô Minh không ngờ chiêu thức này lại quái dị như vậy, lập tức rút chân thu chiêu.

Tinh hoa của chiêu Vân Xuất Vũ Quyển nằm ở chữ Quyển. Lăng Ngạo Thiên xem xong thầm tán thưởng trong lòng, ánh mắt lộ ra nét mừng rỡ cùng tự hào.

Giao đấu một chiêu, hai bên ngang tay. Độc Cô Minh tức giận vì chiêu đầu không thể chiếm thượng phong, nhảy bật lên giữa không trung, đá ra chiêu khác trong Hàng Long Thần Cước – Long Chiến Vu Dã! Chiêu này càng nhanh càng ác càng cay độc hơn chiêu trước. Đối mặt với chiêu thế hung mãnh ấy, Bộ Kinh Vân biết phải lấy nhu thắng cương, liền bình tĩnh xuất ra Vân Nhu Vũ Thu trong Bài Vân Chưởng.

Chiêu này trong cương có nhu, vừa hay đánh tan được kình lực hùng dũng của Long Chiến Vu Dã. Chỉ nghe “bốp” một tiếng, bóng chân bóng tay nảy lên, hai người lại tách ra, bất phân thắng bại.

Lúc này hai người đã lùi đến sát biên sàn đấu, phía dưới là bậc thềm. Độc Cô Minh thấy liên tiếp hai chiêu đều bị Bộ Kinh Vân hóa giải, cơn tức đã lên đến tột bậc, chỉ hận không thể lôi đối thủ ra bằm thây vạn đoạn. Vì thế, hắn không nghĩ ngợi thêm nữa, quát to một tiếng, nhảy lên cao hai trượng, thình lình dùng hết toàn bộ công lực, đá ra chiêu bá đạo nhất trong Hàng Long Thần Cước – Kháng Long Hữu Hối!

Chiêu này vừa ra, Độc Cô Minh bay giữa không trung như bỗng biến đổi thành con người khác, mắt sáng rực lên tựa mắt rồng thần, chân đá ra khí thế khôn cùng.

Kình lực hùng hậu giáng xuống đầu, Bộ Kinh Vân cảm giác như bị nó chèn ép đến ngạt thở. Chiêu này bá đạo vô cùng, không thể dùng Vân Nhu Vũ Thu để chế trụ được. Trong giây lát, Bộ Kinh Vân dùng ngón tay làm kiếm, hai mắt sắc bén như toát ra ánh kiếm thành thực thể, đột nhiên xuất chiêu Bi Thống Mạc Danh.

Độc Cô Nhất Phương theo dõi cuộc chiến khẽ giật mình, nghĩ thầm: “Ồ! Thật kỳ lạ, hình như đây là kiếm pháp! Sao lại chưa từng nghe tin Hùng Bá dùng kiếm bao giờ?”

Tuy thấy lạ, nhưng Độc Cô Nhất Phương không cho rằng chiêu này có thể phá được Kháng Long Hữu Hối. Nhìn chiêu thức sắp trúng mục tiêu, Độc Cô Nhất Phương như đã tưởng tượng ra được cảnh Bộ Kinh Vân bị đánh cho trọng thương.

Thế nhưng, Độc Cô Nhất Phương không biết uy lực của chiêu này mạnh đến dường nào. Mặc dù trên tay Bộ Kinh Vân không có kiếm, uy lực của kiếm chiêu giảm mất ba phần, cũng không chuyên môn tu tập dùng ngón tay làm đao kiếm như Lăng Ngạo Thiên, nhưng xét cho cùng thì nó vẫn là Bi Thống Mạc Danh, kiếm chiêu thần sầu của thần thoại Vô Danh. Hơn nữa, đối thủ hiện giờ lại là con trai của kẻ thù Độc Cô Nhất Phương!

Chỉ thoáng chốc, mối hận của Bộ Kinh Vân dâng lên đến tột bậc, Bi Thống Mạc Danh cứ thế đối kháng với Kháng Long Hữu Hối.

Hai chiêu chính diện va chạm. “Uỳnh” một tiếng, tiếng nổ vang trời, như sấm sét giáng xuống từ trời cao.

Cùng lúc đó, Bộ Kinh Vân hộc máu, cũng biết là bị Kháng Long Hữu Hối đánh cho trọng thương. Nhưng, nó không hề thua!

Bởi vì Độc Cô Minh còn thảm hơn nó. Hắn bị Bi Thống Mạc Danh đánh bật ra, giữa không trung văng đầy máu tươi, máu từ miệng mũi tuôn ra ồng ộc, quần áo rách tung tóe, da thịt xây xước chằng chịt vết kiếm, hiển nhiên bị thương nghiêm trọng hơn Bộ Kinh Vân nhiều.

Trận này, Bộ Kinh Vân thắng!

Nhìn Độc Cô Minh lăn xuống bậc thang lên đài, sắp sửa chạm đất, Độc Cô Nhất Phương không thể ngồi yên được nữa, phi thân đón lấy Độc Cô Minh, rồi phút chốc phóng ra khí thế chèn ép thẳng hướng Bộ Kinh Vân!

Khí thế của bậc tuyệt đỉnh cao thủ như Độc Cô Nhất Phương và Lăng Ngạo Thiên đâu phải tầm thường, Bộ Kinh Vân đang bị trọng thương chắc chắn không chống đỡ nổi. Nhưng nó vẫn cố giữ vững thân hình lảo đảo sắp ngã của mình, mắt nhìn về phía Độc Cô Nhất Phương. Ánh mắt đen kịt, dường như chất chứa căm hận tột cùng, lại dường như không có gì.

Tất nhiên, khí thế toát ra đó không thể ép được đến Bộ Kinh Vân, vì ngay khoảnh khắc đó, Lăng Ngạo Thiên đã đứng chắn trước Bộ Kinh Vân rồi. Chỉ một cái liếc nhìn, khí thế khiếp người liền tan thành hư ảo!

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt. Những người ở đó vẫn còn đang kinh ngạc, chúng đồ đệ của Vô Song Thành như vừa sực tỉnh, vội vàng chạy lên đỡ thiếu chủ giúp Độc Cô Nhất Phương.

Có điều Độc Cô Minh chẳng có sức mà đứng, lại chưa đến mức bất tỉnh nhân sự. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Bộ Kinh Vân ngang nhiên đứng đó, hai mắt tỏ rõ sự không cam lòng.

Từ nhỏ hắn đã nhận được mọi sự ưu ái cưng chiều, ai ai cũng nịnh nọt tâng bốc, vốn là một trong những thiếu niên cao thủ mạnh nhất Vô Song Thành, thần công được tung hô là nhanh nhất mạnh nhất, không ngờ hôm nay lại thua Bộ Kinh Vân.

Bộ Kinh Vân chỉ lẳng lặng đứng đó, mắt nhìn thẳng Độc Cô Minh. Nó không còn sức nói gì nữa, đứng được đến bây giờ hoàn toàn dựa vào ý chí bất khuất kiên cường của bản thân.

Lăng Ngạo Thiên làm như vô tình lùi lại đằng sau nửa bước, cầm tay Bộ Kinh Vân, nội lực hùng hậu mà ôn hòa chậm rãi chảy vào kinh mạch Bộ Kinh Vân, ân cần chăm sóc cho thân thể bị thương của nó.

Độc Cô Nhất Phương mặt mũi trắng bệch, một là vì kinh ngạc Bộ Kinh Vân ra oai phủ đầu chèn ép Vô Song Thành, hai là vì lo lắng cho sự an nguy của đứa con trai độc nhất đang nằm trong lòng.

Độc Cô Nhất Phương quét mắt nhìn Bộ Kinh Vân cùng Lăng Ngạo Thiên, cười phá lên: “Bang chủ Hùng Bá thu được đồ đệ như thế thật khiến lão phu hâm mộ. Hôm nay, Vô Song Thành ta thua tâm phục khẩu phục!”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ đáp: “Thành chủ quá lời, chỉ là trẻ con giao đấu trao đổi với nhau mà thôi. Hay là bây giờ xem xét thương thế của hai đứa thế nào đã, thành chủ thấy sao?”

Độc Cô Nhất Phương chỉ đành gật đầu đồng ý, sai đệ tử sắp xếp chỗ ở cho đoàn người Thiên Hạ Hội, sau đó ôm Độc Cô Minh nhỏ máu suốt dọc đường vội vàng đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.