Đoàn người Lăng Ngạo Thiên nán lại Vô Song Thành hơn mười ngày. Trong thời gian đó, Lăng Ngạo Thiên với Độc Cô Nhất Phương thăm dò lẫn nhau, đồng thời càng hiểu rõ hơn về đối phương.
Trong mười ngày đó, Lăng Ngạo Thiên đã dạo vài lần quanh thành Vô Song, lòng thầm có ý kiến nhưng tạm thời không nói ra. Lúc đi dạo, hắn cũng rất hào phóng thể hiện sự hiền lành lương thiện nhân nghĩa vô song của mình với các người dân nghèo thành Vô Song, đưa hàng đống tiền cho người già, trẻ mồ côi và ăn xin, nhận được biết bao lời ngợi khen cảm tạ.
Độc Cô Nhất Phương không buồn để ý đến chuyện này. Thật ra Độc Cô Nhất Phương chưa từng để tâm tới những thảo dân đê tiện đó, còn thầm cười nhạo Lăng Ngạo Thiên có khí chất bá chủ nhưng quá mềm lòng, thiếu sự quyết đoán đanh thép cần có.
Tất nhiên là Lăng Ngạo Thiên rất thích ý để Độc Cô Nhất Phương tiếp tục hiểu lầm. Vì vậy, hắn không thèm để ý tới ánh nhìn của các đệ tử Vô Song Thành đi cùng, tiếp tục rải lòng tốt khắp nơi, nhân thể phát huy khả năng mỉm cười vô địch thành thạo đến độ kỹ xảo.
Thậm chí, lúc đưa tiền cho người nghèo, Lăng Ngạo Thiên còn thấy rõ sự tham lam lồ lộ trong mắt các đệ tử Vô Song Thành. Hắn cười thầm: “Hừ! Tưởng ta không biết số tiền này cuối cùng vẫn rơi vào túi đệ tử Vô Song Thành các ngươi sao? Nhưng ta cũng chẳng tiếc ít tiền cỏn con đó. Mà nếu tiền ta cho người dân nghèo bị đệ tử Vô Song Thành cướp đi, dân chúng sẽ nghĩ thế nào đây? Chậc chậc, Độc Cô Nhất Phương, ngươi quá coi thường sức mạnh của nhân dân quần chúng rồi … Một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận. Chỉ là không biết ngươi có sống được đến ngày đó hay không.”
Hơn mười ngày trôi qua, vết thương của Bộ Kinh Vân đã khá hơn nhiều. Vì thế, Lăng Ngạo Thiên cáo từ Độc Cô Nhất Phương, đôi bên một lần nữa thể hiện quan hệ thân thiết, rồi đoàn người Lăng Ngạo Thiên lên đường trở về.
___________________________________
[Mấy năm qua Nhiếp Nhân Vương hành tung bất định, trên đường đi mỗi lần nổi giận lại vung đao giết người, thây chất thành đống. Con trai ruột Nhiếp Phong vẫn theo sau.]
[Nhiếp Nhân Vương lại nổi giận, suýt nữa giet ch3t con ruột Nhiếp Phong, may mà tỉnh táo kịp thời.]
[Nhiếp Nhân Vương lúc không phát cuồng cảm thấy vô cùng áy náy, từng nói với Nhiếp Phong rằng, nhà họ Nhiếp nhiều đời đều có nam đinh hay nổi giận thất thường, như phụ thân của Nhiếp Nhân Vương trong một lần phát điên đã giet ch3t cả nhà mình, Nhiếp Nhân Vương thuở thiếu thời lúc ấy đi xa nhà nên may mắn thoát nạn. Phụ thân hắn sau khi giết hại cả nhà cũng tự vẫn theo.]
[Mật thám Thất Thập Lục vì một lần sơ ý mà bất hạnh bỏ mạng dưới đao Nhiếp Nhân Vương, nhưng không để cha con họ Nhiếp phát hiện ra có người theo dõi.]
[Nhiếp Nhân Vương giết hổ ở Bắc Địa. Nhiếp Phong tình cờ gặp “Quỷ Hổ” chôn cất cho con hổ nọ. “Quỷ Hổ” mặt mũi xấu như quỷ, nhưng võ công rất khá, mật thám khó làm rõ thực hư.]
[Nghĩa đệ của Quỷ Hổ là Linh Ngọc cùng hai anh em Phong Thanh Ưng, Phong Thanh Hòa chặn giết Quỷ Hổ. Quỷ Hổ bị thương, được Nhiếp Phong cứu. Anh em họ Phong từ năm đó rời khỏi Phong Nguyệt Môn liền lĩnh hơn một trăm người tìm kiếm mộ huyệt của người năm đó, nay tìm đến chỗ Quỷ Hổ, mật thám đoán rằng người nọ là chủ nhân của Quỷ Hổ.]
[Quỷ Hổ bị thương, mật thám nhân thời cơ tiếp cận, dò xét được bộ pháp Quỷ Hổ truyền thụ cho Nhiếp Phong, vô cùng tinh thâm, đáng xếp trên công pháp hàng đầu.]
[Nhiếp Phong thiên phú dị bẩm, chuyển đổi bộ pháp Quỷ Hổ truyền thụ, hòa làm một với khinh công gia truyền, thân như gió lốc, tự tạo lối riêng. Mật thám không cách nào tiếp cận.]
[Nhiếp Nhân Vương tìm đến hang động, muốn giết Quỷ Hổ. Nhiếp Phong dùng Thú Huyệt Pháp Quỷ Hổ truyền thụ cho để ngăn chặn. Nhiếp Nhân Vương bị khống chế.]
[Linh Ngọc và Kỷ Nhu tìm gặp Quỷ Hổ, kể hết ân oán năm xưa. Sau đấy, Linh Ngọc dẫn theo anh em họ Phong cùng hơn một trăm người đến vây giết Quỷ Hổ. Linh Ngọc dùng Kỷ Nhu uy hiếp Quỷ Hổ, Kỷ Nhu tự sát. Phong Thanh Ưng muốn giết Quỷ Hổ trùng hưng Phong Nguyệt Môn. Đệ đệ hắn Phong Thanh Hòa không muốn, hai anh em xung đột nội bộ. Bấy giờ Nhiếp Nhân Vương cùng Nhiếp Phong lao ra. Hơn một trăm người lập trận Phong Nguyệt Trùng Trùng, nhưng vẫn khó lòng ngăn cản Nhiếp Nhân Vương. Phong Thanh Ưng ném Nguyệt Lôi. Những người đến vây giết đều bỏ mạng. Nhiếp Nhân Vương với Quỷ Hổ bị trọng thương. Quỷ Hổ vì cứu Nhiếp Nhân Vương đã tự gieo mình xuống đáy vực. Phong Thanh Ưng định thừa cơ giết Nhiếp Nhân Vương. Đúng lúc ấy, Nhiếp Phong đột nhiên hai mắt xung huyết đỏ ngầu, nổi trận lôi đình, giơ Bắc Ẩm Cuồng Đao chém vụn Phong Thanh Ưng và Linh Ngọc. Cha con Nhiếp Thị đều sống sót. Nhiếp Nhân Vương muốn quyết đấu với Đoạn Soái để kết thúc mọi chuyện, sau đó quy về ở ẩn. Sau khi Quỷ Hổ rơi xuống vực, mật thám nghe dưới vách núi có tiếng hổ gầm, nhớ lời chủ thượng căn dặn không được lại gần, cho nên không dám truy tới cùng.]
[Nhiếp Nhân Vương với Đoạn Soái hẹn quyết đấu tại Đại Phật Nhạc Sơn.]
___________________________________
“Nước ngập đầu gối Phật, lửa thiêu Lăng Vân Quật …” Lăng Ngạo Thiên ngồi trong kiệu, hai tay miết một cái, mật báo hóa thành tro. Hắn lẩm bẩm khe khẽ: “Nhiếp Phong, Đoạn Lãng, chờ các ngươi đã lâu rồi …”
Bên ngoài loan giá, Bộ Kinh Vân giục ngựa chạy song song, một trăm đệ tử tinh nhuệ bảo vệ xung quanh. Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi giữa cánh đồng bát ngát.