Sau khi tỉnh dậy, biết được chuyện mình bùng nổ “máu điên”, có một khoảng thời gian Nhiếp Phong rất chán chường, nhưng sau khi được Lăng Ngạo Thiên ân cần hỏi han, an ủi thì đã phấn chấn trở lại. Chờ sức khỏe hồi phục, cậu tiếp tục công cuộc vĩ đại xây dựng hình ảnh chính nghĩa cho Thiên Hạ Hội. Sư phụ đã đảm bảo sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề “máu điên”, nên cậu thoáng yên tâm, đồng thời có chút mong chờ. Dù sao đây cũng là vấn đề lớn khiến bao đời nhà họ Nhiếp phải đau đầu, nếu giải quyết được thì liệt tổ liệt tông cũng thấy được an ủi phần nào.
Đoạn Lãng ở lại đỉnh Thiên Sơn dưỡng thương tròn hai tháng. Thật ra chỉ cần một tháng là khỏi rồi, nhưng sau đấy nó “gây nghiệp” nên mới phải nằm thêm tháng nữa.
Trong lúc Đoạn Lãng hồi phục, mới đầu Nhiếp Phong làm bạn với nó, nhưng sau đấy lo lắng cho những người dân vô tội bị cuốn vào tranh đấu nên đã dẫn các đệ tử xuống núi cứu giúp. Thế là cậu nhóc hoạt bát hiếu động Đoạn Lãng không chịu nổi cuộc sống buồn tẻ không có ai chơi cùng. Tuy rằng sư phụ thường xuyên đến thăm nó, nhưng sư phụ là bề trên, lại bận rộn nhiều việc, nên không thể chơi với nó được.
Đại sư huynh Tần Sương và sư tỷ U Nhược chẳng những lo công việc trong bang còn phải chuyên cần luyện võ, sau khi đột phá lại lo củng cố thực lực, hơn nữa cách biệt tuổi tác, nên đương nhiên không thể trò chuyện nhiều với nó. Trước kia nó hay chơi với Văn Sửu Sửu theo hầu đại sư huynh và Khổng Từ – hầu nữ của sư tỷ; nhưng bây giờ Văn Sửu Sửu bận đến đầu tắt mặt tối, Khổng Từ rảnh rỗi hơn, nhưng là con gái yếu đuối, nên nó thấy không hợp cạ, cùng lắm chỉ có thể cung cấp cho nó mấy món bánh kẹo ăn vặt. Tóm lại, nó vẫn thấy chán.
Thế là Đoạn Lãng có mắt không tròng quyết định đi “thắt chặt” tình sư huynh đệ với nhị sư huynh Bộ Kinh Vân, người dạo này khá rảnh rỗi, thỉnh thoảng mới phải ra ngoài làm nhiệm vụ, còn thường xuyên tâm sự với sư phụ.
Thật ra bản thân Đoạn Lãng cũng biết mình thường xuyên khiến nhị sư huynh phải chịu thiệt thòi, nhưng nó không thích cái bản mặt lạnh tanh của Bộ Kinh Vân, nên rất khoái chí khi nhìn thấy sư huynh lộ vẻ kinh ngạc. Mới đầu, Đoạn Lãng hay đến tìm Bộ Kinh Vân với lý do đấu tập, nhưng lần nào cũng là một mình nó ăn hành, nên rất không vui, suốt một khoảng thời gian dài sau đấy nó không tới gây sự nữa. Tuy nhiên, sau khi học được bí quyết “lấy sở trường của mình đấu với sở đoản của địch” từ sư phụ, nó phân tích tỉ mỉ một phen, cảm thấy so với nhị sư huynh, sở trường của mình chính là khéo miệng và giỏi làm nũng. Thế là từ đó trở đi, nó không ngần ngại mách lẻo với sư phụ, Bộ Kinh Vân mà dám lén dạy bảo nó thì nó sẽ tiếp tục chạy đến chỗ sư phụ kể tội.
Lần này, Đoạn Lãng ỷ mình bị thương, mấy bận chọc tức Bộ Kinh Vân, cuối cùng cũng thành công khiến nhị sư huynh phát rồ. Mặc dù lần này có lý do chính đáng để mách với sư phụ, nhưng nó cũng phải nằm trên giường thêm một tháng nữa. Cuối cùng nó cũng ngộ ra một điều: Có chỗ dựa thôi chưa đủ, những lúc cấp bách vẫn phải dựa vào bản thân. Tất nhiên, nó cũng tự nhủ với mình: Sớm muộn gì cũng có ngày đòi lại món nợ này!
Trải qua hai tháng đau khổ bị vết thương giày vò, cuối cùng Đoạn Lãng cũng mạnh khỏe trở lại và bắt đầu theo chân Nhiếp Phong chạy đi khắp nơi, trong một tháng có đến hơn nửa thời gian không ở tổng đà. Lăng Ngạo Thiên chỉ dặn dò tụi nó không được lơ là chuyện tập võ, còn lại cũng kệ.
…
Những ngày này, các đệ tử sống rất thoải mái, vui vẻ. Trông Lăng Ngạo Thiên cũng rất thanh thản, ung dung. Nhưng trên thực tế, khắp giang hồ đã ở tình thế sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt. Đây chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão thôi.
Những ngôi sao sáng lấp lánh trải khắp bầu trời. Lăng Ngạo Thiên nằm một mình trên tầng thượng của Thiên hạ Đệ Nhất Lâu, đáy mắt phản chiếu trời đêm đầy sao. Giờ phút này, hắn đã trút bỏ cảm giác ôn hòa thường ngày, thay vào đó là khí chất sắc bén lại điềm tĩnh.
Có người từng nói đeo mặt nạ lâu rồi sẽ quên luôn diện mạo thật của mình. Nhưng điều này lại không đúng với Lăng Ngạo Thiên. Vì hắn chưa bao giờ cho rằng vẻ ôn hòa là lớp vỏ ngụy trang của mình. Con người hiền hòa ban ngày chỉ là một khía cạnh khác của bản thân mà thôi. Ngụy trang giỏi đến mấy cũng có ngày bị vạch trần. Nhưng nếu không phải ngụy trang thì sao?
Mới nãy, cuối cùng Lăng Ngạo Thiên cũng chờ được tin tình báo mình mong ngóng đã lâu. Tình tiết câu chuyện đã thay đổi. Tương lai sau này hoàn toàn nằm trong tầm tay của bản thân.
Chỉ một mẩu tin tình báo ngắn gọn mà phải đánh đổi tính mạng của bao nhiêu mật thám mới có được. Nếu đối phương cho rằng chỉ cần giet ch3t mật thám là xong chuyện thì thật ngây thơ. Người l4m tình báo chân chính dù có chết cũng có cách truyền lại những thông tin có giá trị.
Tin tình báo lần này chỉ có mấy mẩu tin vụn, đến ám vệ phụ trách tổng hợp, sắp xếp thông tin cũng không thể lý giải hàm nghĩa ẩn trong nó. Nhưng Lăng Ngạo Thiên nhìn vào mấy từ này là hiểu ngay.
Ánh mắt hắn ngày càng sáng, lời nói như mang sự cảm thán: “Trường sinh…”
Đế Thích Thiên có thể nói là nhân vật đậm tính truyền kỳ nhất trong truyện Phong Vân. Lão tên thật là Từ Phúc, là cao thủ võ lâm tồn tại từ hơn nghìn năm trước. Thời bấy giờ, Tần Thủy Hoàng sai lão đi tìm thuốc trường sinh, nhưng lão một đi không trở lại. Sự thật là không biết lão dùng cách gì mà có được máu phượng hoàng, rồi dựa vào nó để trường tồn đến tận bây giờ, âm thầm xây dựng một thế lực lớn có tên là Thiên Môn.
Nhờ bản ghi chép thảo dược tổ truyền, Lăng Ngạo Thiên biết rằng máu phượng hoàng không thực sự giúp con người trường sinh bất tử. Nói một cách đơn giản, tuổi thọ của con người liên quan đến sức sống của bản thân. Tim đập mỗi ngày đương nhiên sẽ hao mòn sức sống, phải nhờ việc ăn uống để bổ sung năng lượng cần thiết. Nhưng thế không có nghĩa sức sống của con người luôn ở trạng thái cân bằng. Trong quá trình từ trẻ sơ sinh đến người trưởng thành, năng lượng con người hấp thu từ thế giới bên ngoài sẽ lớn hơn năng lượng tự tiêu hao của bản thân. Nhưng khi về già, khả năng hấp thu năng lượng giảm đi, nên đến một lúc nào đó, sức sống cạn hết, con người cũng chết.
Nếu không có gì bất trắc, cao thủ võ lâm sẽ có sức sống dồi dào, dài lâu hơn người bình thường. Nội lực, chân khí là một dạng năng lượng, tuy không thể trực tiếp chuyển hóa thành sức sống, nhưng có thể tăng cường khả năng hấp thu năng lượng từ thế giới bên ngoài. Nếu ví sức sống của người thường như một chén trà, thì sức sống của cao thủ võ lâm là một cái bát ăn cơm, thậm chí là một tô to.
Với người thường, một khi chén trà vỡ, thì dù bên trong còn bao nhiêu sức sống cũng vô ích. Những người yếu đuối, hay đau ốm cũng giống như chén trà nhiều vết rạn, sức sống trôi đi nhanh gấp bội năng lượng thu về, nên tuổi thọ ngắn.
Cao thủ võ lâm lại có thể dùng nội lực, chân khí để gia cố cái bát hoặc cái tô của mình, khả năng chịu đòn tăng mạnh, lại có thể tăng tốc độ hấp thu năng lượng từ bên ngoài, giữ cho nó luôn lớn hơn năng lượng tự tiêu hao của bản thân trong thời gian dài, nên chẳng những sống thọ mà còn khỏe mạnh, dẻo dai hơn người thường rất nhiều. Đây cũng là lý do các cao thủ võ lâm thường có vẻ ngoài trẻ hơn tuổi thật.
Tuy nhiên, dù là chén trà, bát hay tô, dùng nhiều thì bền chắc mấy cũng có ngày cũ mòn từ trong ra ngoài. Đây là vấn đề của vật liệu, thân thể làm bằng máu thịt là thế, trừ khi đổi thành kim loại. Nhưng tất nhiên đây là chuyện không tưởng.
Vậy làm thế nào để kéo dài tuổi thọ?
Trước tiên, phải bảo đảm mình là một cái tô to, chén trà hoặc bát xem như vứt. Tiếp theo, tất nhiên là phải giữ gìn tốt cái tô này, cố hết sức giảm tốc độ hao mòn của nó, đồng thời không ngừng bổ sung sức sống vào bên trong. Về lý thuyết, chỉ cần tô không vỡ, con người có thể sống mãi.
Đế Thích Thiên chính là một người như vậy. Đầu tiên, lão đã đạt cấp bậc cao thủ truyền kỳ, điều kiện cơ thể tốt đến khỏi phải bàn, nhờ có nội lực dồi dào duy trì nên tốc độ lão hóa của cơ thể chậm hơn người thường rất nhiều. Báu vật trời sinh như máu phượng hoàng chính là thứ quý hiếm bổ sung sức sống. Thế nên Đế Thích Thiên có thể trải qua một nghìn năm, sống đến tận hôm nay.
Đặc điểm quan trọng nhất của Đế Thích Thiên chính là tiếc mạng. Thế nên hơn nghìn năm nay, phần lớn thời gian lão đều ở trong địa cung xây trong động băng. Máu phượng hoàng có tính hàn, tác dụng tương tự như băng, giúp làm chậm quá trình chuyển hóa, giảm tốc độ lão hóa. Vì vậy, lão cứ mãi như thế này khéo có thể sống lâu hơn nữa cũng nên.
Nhưng yếu tố quan trọng nhất giúp Đế Thích Thiên sống đến bây giờ là máu phượng hoàng. Dựa theo cách lý giải ban nãy, lão không thể uống hết máu phượng hoàng trong một lần được, dù lão không banh xác vì sức sống đột nhiên bùng nổ thì cũng lãng phí tác dụng kỳ diệu của máu phượng. Tô to chỉ đến thế, đổ nhiều hơn cũng có ích gì đâu.
Hiển nhiên, máu phượng hoàng được cất giữ trong mật thất của địa cung.
Nói đến đây không thể không biểu dương năng lực của các mật thám thuộc Ám Bộ. Bọn họ người trước ngã xuống người sau lao lên, vượt qua bao gian nan, không quản ngại hy sinh mới có được những thông tin quý giá này. Người thứ nhất có lẽ chỉ mới phát hiện được địa cung đã ngỏm. Nhưng người thứ hai lại có thể lẻn vào đó mai phục, ngụy trang, cẩn thận từng bước do thám mới phát hiện được mật thất, nhưng tất nhiên kết cục cũng rất thảm. Sau bao nhiêu lần cố gắng, đánh đổi bằng tính mạng của biết bao người, cuối cùng “đào” được cả cái tên Đế Thích Thiên này ra. Phải công nhận là những người làm việc âm thầm như vậy thật vĩ đại.
Lăng Ngạo Thiên ngẫm nghĩ kĩ càng một phen, bước đầu phán đoán thực lực của Đế Thích Thiên chắc đã đạt cấp bậc truyền kỳ đỉnh cao. Trên truyền kỳ là cấp bậc như thế nào thì thực sự đến nay vẫn chưa có manh mối gì. Nếu lão đột phá giới hạn này thật thì đã không cần trốn trong địa cung từ lâu rồi, cũng không cần dùng bảy loại vũ khí gì đó để giết rồng như trong nguyên tác mô tả, càng không bị Phong, Vân chèn ép cuối cùng bị Đoạn Lãng giet ch3t.
Thêm nữa, căn cứ vào tuyệt chiêu Thánh Tâm Quyết và tác phong của Đế Thích Thiên, có thể đoán ra người này không mạnh khoản tấn công. Lão rất tiếc mạng, nên tuyệt chiêu Thánh Tâm Quyết cũng là chiêu thức cứu mạng. Lão chú tọng phòng thủ hơn tấn công. Ngàn năm nay, lão thu thập rất nhiều võ công bí tịch của các cao thủ võ lâm, nhưng nếu đối phương quá mạnh, lão tuyệt đối không tranh cướp, mà kiên nhẫn chờ người đó chết đi mới lấy bí tịch về tham khảo.
Nhưng không phải lúc nào biết càng nhiều võ công cũng càng lợi hại, ví như Mộ Dung Phục thua xa Tiêu Phong vậy, đây là sự khác biệt giữa số lượng và chất lượng. Thay vì học hàng đống võ công loạn xạ, chẳng bằng tự lĩnh ngộ tuyệt chiêu thích hợp nhất với bản thân.
Con người đều rất tham lam, mấy ai có thể bình thản như không khi đối mặt với cám dỗ của sự trường sinh? Nhất là khi Lăng Ngạo Thiên còn có trong tay bản ghi chép thảo dược tổ truyền, trong này có ghi lại hai loại đan dược liên quan đến máu phương hoàng. Một loại tên là Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan, cần một bình máu phượng cao cỡ lòng bàn tay để luyện chế, mỗi lò chỉ cho được ba viên. Ăn một viên là có được phượng hoàng chân huyết, vạn tà bất nhập bách độc bất xâm, sức sống tăng mạnh, trẻ mãi không già, lúc cấp bách còn có thể bùng nổ sức mạnh của chân huyết khiến vết thương mau lành, nhưng chân huyết rất quý báu lại có hạn, nên không thể dùng bừa. Nếu dùng thêm viên thứ hai, máu trong cơ thể sẽ dần được thay thế bằng phượng hoàng chân huyết, nắm giữ sức mạnh niết bàn của phượng hoàng, không cần bùng nổ chân huyết vẫn có thể khiến vết thương mau lành, có thể dùng máu cứu người, sức sống vượt xa người phàm, dù không bất tử cũng được trường sinh. Loại đan dược này có tác dụng tốt hơn là uống thẳng máu phượng hoàng như cách làm của Đế Thích Thiên. Nhiều năm qua, Lăng Ngạo Thiên đã vận dụng thế lực của Thiên Hạ Hội thu thập đủ các loại linh dược cần thiết, chỉ thiếu mỗi máu phượng. Hắn đã quyết tâm dù hao tâm tổn sức thế nào cũng phải có được Nguyên Khôn Phượng Huyết Đan.
Loại đan dược thứ hai là Phượng Huyết Thanh Tâm Đan, chỉ cần một phần mười bình ngọc máu phượng là luyện được một lò, mỗi lò cho ra một viên. Tác dụng lớn nhất của loại đan dược này là giữ cho tâm thanh tịnh, nâng cao sức chống chịu của nguyên thần.
Hai loại đan dược này không hề xung đột với nhau, Lăng Ngạo Thiên cũng muốn thử ăn cả hai loại xem sao. Nhưng quan trọng nhất là phải luyện được ít nhất hai viên cho Nhiếp Phong và Đoạn Lãng mỗi đứa một viên. Cả hai đều tiềm ẩn nguy cơ thần trí bị nuốt chửng, Phượng Huyết Thanh Tâm Đan là giải pháp tốt nhất cho vấn đề này.
“Cuối cùng thời cơ cũng tới.” Lăng Ngạo Thiên thầm nhủ, “Đế Thích Thiên… để ta thử đối đầu với cao thủ truyền kỳ xem cảm giác thế nào…”
Lăng Ngạo Thiên lẳng lặng rời khỏi tầng thượng Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, xuống dưới lầu nói một câu không cảm xúc với bức tường: “Gọi Ân Thành tới gặp ta.”
Một tiếng động nhẹ gần như không nghe thấy phát ra rồi không gian lại trở về yên tĩnh.