Chỉ lát sau, Ân Thành lẳng lặng xuất hiện trong Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
Đêm đã về khuya, giờ này còn cho gọi hắn, chắc chắn là có việc gấp. Ân Thành hồi tưởng lại các tin tình báo gần đây, ngẫm nghĩ một lúc, cũng xem như có được chút manh mối.
Lăng Ngạo Thiên lẳng lặng ngồi sau long án mạ vàng với vẻ mặt đăm chiêu. Lúc thấy Ân Thành bước vào, hắn khẽ gật đầu, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống.
Một lúc sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Ngươi nghĩ sao về địa cung gần vùng biển băng?”
Ân Thành nghiêm mặt, nói: “Chủ nhân băng cung chắc chắn không phải người tầm thường. Chúng ta phát triển lực lượng tình báo bao nhiêu năm nay mới chỉ thu được chừng ấy tin tức, hơn nữa cũng vì trong thời gian điều tra ban đầu, có nhiều thiếu niên và trẻ nhỏ mất tích, chúng ta mới tình cờ phát hiện ra động băng.”
Lăng Ngạo Thiên gõ nhẹ lên bàn, điềm tĩnh hỏi: “Mất bao nhiêu người?”
Ân Thành nói, nghe giọng có vẻ phẫn nộ: “Chết mất tám người, hiện giờ vẫn còn ba người ở gần đó. Người đầu tiên không để bụng lắm, vừa phát hiện ra động băng đã bị giết. Sau đó người của chúng ta phát hiện thi thể cậu ta trôi dạt trên bờ biển, căn cứ vào chút manh mối sót lại mới lần ra động băng. Lần này họ cẩn thận hơn rất nhiều, bốn người đều âm thầm lẻn vào, tiếc là có hai người chưa kịp để lại tin tức gì đã chết, hai người còn lại bị ném xác mới truyền về hai ám hiệu ‘Băng cung’ và ‘Mê cung’. Có vẻ bên trong động băng là một địa cung khổng lồ, đường lối ngoằn ngoèo.”
Lăng Ngạo Thiên đột nhiên hỏi: “Tổn thất rất lớn?”
Ân Thành ngẩn ra một lúc mới trầm giọng đáp: “Phải. Tại ta suy tính chưa thấu đáo. Ta đoán nơi đó là căn cứ địa của tổ chức bí mật nào đó. Chúng ta chiếm giữ phương bắc nhiều năm, hệ thống tình báo bao phủ toàn bộ vùng phía bắc đã hoàn thiện. Vốn tưởng một nửa giang sơn đã nằm gọn trong tay, ai ngờ… ngay dưới mắt mình lại có một tổ chức như thế, nên ta muốn điều tra cho rõ ràng.”
Lăng Ngạo Thiên từ tốn nói: “Chuyện này vốn khó xử lý, không thể trách ngươi được. Động băng chỉ cách Thiên Sơn chừng một ngày di chuyển bằng khinh công. Nhiều năm như thế chúng ta mới phát hiện ra, chứng tỏ đó là một tổ chức còn lâu đời, ẩn nấp kín đáo hơn chúng ta rất nhiều.”
Ân Thành thoáng lộ vẻ buồn phiền: “Sau đó ta cũng mày mò, biết được một vài tin tức, cảm thấy nên tiến hành đồng bộ hai bước: một là tìm cơ hội thâm nhập vào tổ chức đó, hai là nghe ngóng tin tức từ bên ngoài. Thế nên ta đã phái Vân Thương, Lỗ Bản, Ngải Nam Thành, Giản Quý Vinh và Khổng Công Hoàng chia ra hành động. Cả năm người đều là mật thám lão làng, kinh nghiệm phong phú, kết hợp ăn ý với nhau, vượt qua bao phen sóng gió; không ngờ lại tổn thất mất ba người… Chỉ có Lỗ Bản và Ngải Nam Thành trở về, nhưng Lỗ Bản cũng gãy mất tay phải…”
Lăng Ngạo Thiên trầm ngâm, lát sau nói với vẻ nghiêm túc: “Những người này đều có công lao to lớn, phải thu xếp ổn thỏa cho gia đình họ, tăng thêm trợ cấp. Nếu Lỗ Bản muốn, từ mai trở đi có thể chuyển ra ngoài sáng, phụ trách quản lý sự vụ của nội môn.”
Ân Thành gật đầu: “Ta sẽ thu xếp ngay. Còn Vân Thương vốn điềm tĩnh, mưu trí hơn người, nhiều năm nay đã hoàn thành xuất sắc rất nhiều nhiệm vụ khó. Lần này cũng vì mò ra trung tâm của địa cung mà bị lộ.”
Ân Thành gật đầu, lấy từ trong lòng ra một mảnh vải trình lên cho hắn, nói: “Băng cung có rất nhiều lối vào. Sau khi lẻn vào trong, Vân Thương đã dựa vào kinh nghiệm để phán đoán nơi có khả năng cao nhất là vùng trung tâm. Ta đoán hắn muốn tìm ra nơi tụ tập của tổ chức đó, không ngờ đi thẳng một đường lại đến một căn hầm bí mật giấu sau nhiều trạm bẫy rập. Hắn bị lộ ở cửa thứ ba, liều mạng trốn ra khỏi địa cung nhưng cuối cùng vẫn trúng một chưởng vào tim, rơi xuống biển. May là chúng ta đã bố trí người canh ở những nơi có khả năng vớt được thi thể xung quanh khu đó, nên mới tìm được thi thể của hắn.”
Lăng Ngạo Thiên nhìn miếng vải trong tay. Nó khá giống một tấm bản đồ chỉ đường đơn giản, đánh dấu vị trí của căn hầm bí mật và tình huống cơ bản của các bẫy rập quanh đó, vô cùng mạch lạc, dễ hiểu. Hắn hơi ngạc nhiên: “Đây là bản đồ do cậu ta vẽ?”
Mặt mày Ân Thành tối sầm, giọng nói có phần kích động: “Vân Thương vốn có trực giác rất nhạy bén, có lẽ đã cảm thấy mình đi chuyến này dữ nhiều lành ít, nên trên đường lần mò tới hầm bí mật đã dùng móng tay cứa vào eo mình, vẽ lại đường đi, sau đó dùng mật mã khắc lên đùi, thuật lại vị trí của hầm chứa và bố cục bẫy rập. Sau đó, hắn liều mạng để thi thể mình thoát khỏi động băng. Thứ ngươi đang xem chính là bản đồ tuyến đường do nhân viên xử lý tình báo của chúng ta phân tích và khôi phục lại.”
Lăng Ngạo Thiên rất đỗi ngạc nhiên. Tuy rằng phương pháp huấn luyện mật thám ban đầu do hắn đúc kết dựa vào kinh nghiệm và hiểu biết của bản thân, nhưng nhiều năm nay họ đã tự xây dựng và hoàn thiện một cơ chế vô cùng nghiêm ngặt. Hắn thực sự không ngờ rằng các mật thám lại có thể thu được tình báo chi tiết thế này ngay dưới mắt cao thủ truyền kỳ như Đế Thích Thiên. Ban đầu hắn định đích thân đi thăm dò, nhưng bây giờ hắn phải thừa nhận rằng ngoại trừ võ công, mình không có ưu thế nào khác, thậm chí khả năng thu thập thông tin có khi còn kém xa các mật thám. Quả là nghề nào cũng có chuyên gia. Chắc hẳn Đế Thích Thiên cũng không ngờ rằng một con kiến lão chẳng để vào mắt lại có thể làm được đến mức này, giống như con voi không bao giờ đề phòng lũ kiến nhỏ bé vậy.
Hiếm khi tâm trạng Lăng Ngạo Thiên dao động mạnh như thế này, nỗi xúc động bùi ngùi, vui sướng cùng nhiều cảm xúc phức tạp đột nhiên trào dâng trong lòng hắn.
Hắn nói với ánh mắt chân thành: “Vân Thương quả là người phi phàm. Cậu ta còn người thân nào không?”
Bấy giờ Ân Thành đã bình tĩnh lại, khôi phục giọng điệu bình thản ngày thường: “Em trai ruột của hắn – Vân Lan là người của Ám bộ, hắn còn có một cô con gái mới chín tuổi tên Vân Miểu. Vợ hắn mất sớm, Vân Miểu sống trong Thiên Hạ Hội từ nhỏ, bây giờ đang ở ngoại môn.”
Lăng Ngạo Thiên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Chiếu cố đến con gái của cậu ta nhiều hơn, có thể thu xếp cho cô bé vào thẳng nội môn. Nếu cô bé thích hợp với Ám bộ và muốn gia nhập, có thể đặc cách thu nhận.”
Ân Thành gật đầu, lát sau lại nói: “Lỗ Bản với Khổng Công Hoàng, một người đột nhập qua cửa địa cung, một người đội lốt thành viên của đối phương ra ngoài mua đồ nên dễ dàng thâm nhập, cả hai đều tìm ra nơi tụ tập của tổ chức bí ẩn đó. Khổng Công Hoàng chắc là thấy mặt đầu lĩnh của đối phương nên bị diệt khẩu, ném xác xuống biển. Ở bên dưới lưỡi của hắn, chúng ta thu được hai ám hiệu ‘thần mẫu’ và ‘Đế Thích Thiên’. Tạm thời chưa có manh mối gì. Còn Lỗ Bản có trực giác nhạy bén với nguy hiểm, nên không vào sâu, bị người ở vòng ngoài của đối phương đánh bị thương, nhưng vẫn sống sót đào thoát. Theo lời hắn kể, những người ở vòng ngoài đều mặc đồ trắng, che mặt bằng vải trắng, ai cũng đạt trình độ nhất đẳng trở lên. Hắn từng cân nhắc có nên vào bằng một lối khác không, nhưng do trong lòng dâng lên cảm giác khiếp sợ mãnh liệt cứ như đối mặt với tử thần, nên hắn nghe theo trực giác, lập tức rút lui. Sau khi bị mất một tay và thành công thoát ra ngoài, Lỗ Bản gặp Ngải Nam Thành. Cậu ta láng máng nghe được tên của tổ chức là ‘Thiên Môn’, nên hai người cùng nhau trở về. Còn Giản Quý Vinh không có tin tức gì, cũng không tìm được thi thể. Sau đó chúng ta lại phái ba người canh giữ ở vùng phụ cận, nhưng không để họ tùy tiện đột nhập.”
Lăng Ngạo Thiên khẽ gật đầu tỏ ý tán đồng, xem kĩ mảnh vải trong tay, ghi nhớ tuyến đường trên đó rồi nói với vẻ trầm tư: “Vân Thương vào bằng cửa nào?”
Ân Thành từ tốn đáp: “Đến nay chúng ta chỉ phát hiện được ba lối vào. Vân Thương đột nhập từ cửa đối diện thị trấn Lê Nghênh.”
Lăng Ngạo Thiên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi chuẩn bị giúp ta một bộ trang bị và quần áo thích hợp để bí mật thăm dò, toàn bộ ám khí để bên ngoài đều tẩm Đoạt Hồn Truy Phách, sau đó sang chỗ mấy lão già kia lấy hết Diêm Vương Thiếp mới chế tạo ra về đây.”
Ân Thành trợn tròn hai mắt rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, giọng nói không giấu được sự kinh ngạc: “Chẳng lẽ bang chủ định tự mình đến động băng thăm dò?”
Lăng Ngạo Thiên trầm ngâm nhìn thẳng vào Ân Thành rồi gật đầu.
Ân Thành suýt thì bật dậy, không kiềm chế được bản thân, lớn tiếng: “Đùa cái gì đấy! Ngươi đường đường là bang chủ Thiên Hạ Hội chiếm lĩnh một nửa giang sơn, không phải mật thám! Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ngươi tưởng mình là nhân vật chính tự cho rằng mình lợi hại trong câu chuyện của mấy người kể chuyện ở quán trà chắc? Hay là đế vương cải trang vi hành trong tưởng tượng của các thiếu nữ đương xuân? Hay đã tự phụ đến mức cho rằng không có việc gì mình không làm được? Hiện tại chúng ta mới chỉ biết được chút ít tin tức về băng cung, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể toàn thây rút lui? Liệu có mai phục không? Có bẫy rập không? Trình độ võ công của thủ lĩnh tổ chức đó rốt cuộc cao cường thế nào? Ngươi chẳng biết gì hết! Thế mà…”
Ân Thành thốt ra một tràng rồi cuối cùng cũng bắt mình dừng lại. Bởi vì Lăng Ngạo Thiên đã rời khỏi long án, bước lên phía trước, đặt tay lên hai vai hắn, nhìn thẳng vào hắn.
Ân Thành bình tĩnh nhìn vào mắt Lăng Ngạo Thiên. Đôi mắt đó không hề có vẻ đùa cợt, càng không có chút nào gọi là thong dong tự phụ, chỉ có nghiêm túc.
Lăng Ngạo Thiên chờ Ân Thành bình ổn hơi thở mới chậm rãi lên tiếng: “Ta biết ngươi lo cho ta. Bao nhiêu năm nay, ta cũng chỉ coi một mình ngươi là huynh đệ đồng sinh cộng tử.”
Ân Thành ngẩng lên, hỏi: “Vậy rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào?”
Lăng Ngạo Thiên khẽ thở dài: “Ta có lý do không thể không đi. Ta cũng hứa với ngươi sẽ dốc hết sức sống sót trở về. Ta không muốn chết sớm.”
Dứt lời, hắn thả vai Ân Thành ra, trầm mặc đứng đó.
Ân Thành im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Ta sẽ thu xếp ổn thỏa mọi việc. Chắc chúng cũng biết chúng ta sẽ không từ bỏ việc thăm dò, nhưng có lẽ sẽ không xem trọng việc này đâu, chỉ là ai tới thì giết kẻ đó rồi tùy tiện vứt xác xuống biển. Nếu chúng chỉ coi ngươi là một mật thám bình thường, thì dù bị phát hiện, kết cục cũng tốt hơn khi chúng biết thân phận chân chính của ngươi.”
Lăng Ngạo Thiên tán thành: “Ngươi vẫn luôn hiểu ta như thế. Đúng vậy, chỉ cần không vào sâu, ta tin mình có thể toàn thây rút lui. Hơn nữa, thủ lĩnh của chúng chưa chắc đã đích thân ra tay đối phó với một mật thám cỏn con, mà dù có ra tay cũng sẽ không dốc hết toàn lực. Đây đều là cơ hội của ta.”
Ân Thành vẫn thấy khó hiểu: “Rốt cuộc là vì lý do gì? Ta biết mình không nên hỏi, nhưng… chẳng lẽ nó còn quan trọng hơn thiên hạ này sao?”
Lăng Ngạo Thiên ngập ngừng một lúc mới bình tĩnh đáp: “Quan trọng như thiên hạ này vậy… Có lẽ chuyến này ta đi sẽ ra về tay không, nhưng đã quyết định thì ta sẽ không đổi ý, càng không e sợ.”
Ân Thành gật đầu: “Ta đi chuẩn bị đây. Trong vòng nửa canh giờ sẽ đưa đồ đạc qua đây.”
Lăng Ngạo Thiên gật nhẹ, đến khi Ân Thành sắp ra khỏi cửa lại đột nhiên nói nhỏ: “Trong tình huống xấu nhất, có thể ta không về được… Thiên Hạ Hội… toàn bộ đều đổ sông đổ bể…”
Ân Thành quay phắt đầu lại: “Vậy mà ngươi vẫn muốn đi?”
Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Nắm chắc tám phần, đương nhiên ta muốn đi rồi.”
Chỉ một ánh mắt mà như mang cả khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Ân Thành bỗng cảm thấy nụ cười của Lăng Ngạo Thiên lúc này hoàn toàn khác mọi khi, không còn vẻ lãnh đạm giấu trong sự ôn hòa, không còn sự sắc bén giấu sau vẻ rộng lượng, mà là nụ cười chân thành nhất, thể hiện khát vọng cháy bỏng trong lòng. Ân Thành sửng sốt vì nụ cười ấy, mọi lời khuyên ngăn đều không thốt ra được.
Lăng Ngạo Thiên xoay người, chỉ để lại cho Ân Thành bóng lưng cao gầy. “Ngươi đi đi. Nếu ta thực sự không thể trở về, Ám bộ giao cho U Nhược, Thiên Hạ Hội giao cho Tần Sương, bản thân ngươi cũng phải bảo trọng… Ngoài ra, không phải bận lòng gì nữa.”