Bước lên xe ngựa đặc chế, Lăng Ngạo Thiên quay đầu nhìn Chung Mi, Kiếm Nô và Kiếm Tỳ đang dõi mắt nhìn mình, nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn dặn dò ám vệ chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa theo sau, rồi mới buông rèm, vào trong xe.
Nhìn Bộ Kinh Vân mặt mày tái nhợt nghiêng người dựa vào vách xe, nộ khí bao quanh hắn đều bị quét sạch. Hắn vội vàng ngồi bên cạnh, để nó ngả người gối lên đùi mình, sau đấy kiểm tra mạch tượng.
Lăng Ngạo Thiên vừa sờ đến cổ tay, Bộ Kinh Vân đã rùng mình, cắn răng không để thốt ra tiếng. Hắn chau mày, nhấc cổ tay nó lên, lại thấy một vết cứa sâu tới tận xương, tổn thương cả kinh mạch. Đôi mắt hắn lập tức thay đổi, cơn giận lại cuồn cuộn trào lên trong lòng. Đương nhiên hắn có thể nhìn ra trước đó Bộ Kinh Vân đã dùng chân khí áp chế vết thương, còn dựa vào sự kiểm soát với thân thể kỳ lân để chặt đứt cảm giác đau. Làm vậy đúng là có thể tiếp tục dùng kiếm mà không bị ảnh hưởng, nhưng sẽ làm vết thương nghiêm trọng hơn, thậm chí dẫn đến tổn hại không thể cứu vãn.
Lăng Ngạo Thiên nói với vẻ tức tối: “Thì ra con bị thương cổ tay từ trước… Cần gì phải cố chống chọi với hắn? Vốn dĩ hắn ra tay vẫn có chừng mực, không tổn thương đến gốc rễ, nhưng con lại làm thế này… đúng là chẳng quý trọng bản thân chút nào!”
Bộ Kinh Vân ngây ngẩn, rũ mí mắt, không tiếp lời.
Mặc dù tức giận nhưng Lăng Ngạo Thiên vẫn tỉ mẩn xử lý vết thương, bôi thuốc rồi băng bó cẩn thận. Tuy nhiên, hắn vẫn không kìm lòng được, nói: “Tuyệt Thế Hảo Kiếm có quan trọng đến mấy cũng làm sao sánh bằng con? Dù bị hắn lấy đi, sư phụ vẫn có thể đòi lại cho con. Sau này tuyệt đối không được l0 mãng như thế nữa nghe chưa.”
Nét mặt Bộ Kinh Vân trông có vẻ ủ rũ, nó khe khẽ đáp: “Chuyện này con tự lo được.”
Lăng Ngạo Thiên thoáng khựng lại rồi lập tức hiểu ý nó.
Bộ Kinh Vân không muốn chuyện gì cũng dựa dẫm vào Lăng Ngạo Thiên. Nó có năng lực, cũng có lòng tự trọng, nó không muốn, cũng không thể mãi mãi nấp sau lưng sư phụ.
Lăng Ngạo Thiên chợt giật mình. Ba năm qua, từ lúc nhận thức được tình cảm của mình, hắn luôn lo nghĩ cho Bộ Kinh Vân, hệt những người chìm đắm trong tình yêu. Điều này tất nhiên là tốt, nhưng chung quy Bộ Kinh Vân là Bộ Kinh Vân, nó không muốn lệ thuộc vào bất cứ ai. Nó sẵn sàng trả giá hết thảy vì người mình yêu, nhưng phải đổi lại bằng thân phận bạn đời bình đẳng, ủng hộ, tin tưởng, bảo vệ lẫn nhau; chứ không phải người này mãi mãi dựa vào sự che chở, giúp đỡ của người kia. Người ta có thể chịu đựng tình thế mất cân bằng đó, nhưng chung quy trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Lăng Ngạo Thiên không kìm được tiếng thở dài. Quả không ngoài dự đoán, vừa nghe thấy tiếng thở dài này, Bộ Kinh Vân đã cứng ngắc cả người.
Hắn vỗ đầu nó, dịu dàng nói: “Tất nhiên sư phụ hiểu ý Vân nhi, con muốn mình không ngừng mạnh lên, có được thực lực vững vàng của riêng mình. Tất nhiên sư phụ sẽ ủng hộ con.”
Bộ Kinh Vân ngước nhìn hắn, đôi mắt trong ngần như bảo thạch đen nhánh, sâu hun hút rồi lại sáng đến lóa mắt.
Hắn mỉm cười nhìn lại, nói rất nghiêm túc: “Rồi sẽ có ngày Vân nhi có thể sánh vai với sư phụ. Sư phụ tin tưởng và mong chờ ngày ấy đến.”
Mắt Bộ Kinh Vân sáng bừng, nét mặt nhu hòa đi nhiều, khóe môi cũng cong nhẹ, lộ ý cười nhàn nhạt.
Lăng Ngạo Thiên dùng cả hai tay nâng vai Bộ Kinh Vân lên, ôm nó vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng nó, dịu giọng bảo: “Vân nhi nghĩ gì đều có thể nói với sư phụ. Chỉ cần con muốn làm, sư phụ sẽ ủng hộ. Nhưng chuyện gì cũng phải cân nhắc đến sự an toàn của bản thân. Dù con chỉ bị xây xát, sư phụ cũng đau lòng, huống chi là con thành ra như bây giờ?”
Bộ Kinh Vân tỳ cằm lên vai sư phụ, ôm lấy hắn, nói rất trịnh trọng: “Sau này Vân nhi sẽ quý trọng bản thân.”
Cứ thế, hai người lẳng lặng ôm nhau, bầu không khí trong xe trở nên ấm áp.
Tự dưng Lăng Ngạo Thiên muốn cười, rồi lại cảm thấy bất đắc dĩ. Trước kia, không có giờ phút nào hắn không chú ý đến tâm tư của Bộ Kinh Vân, bởi đứa trẻ này quá tinh tế, nhạy cảm, rồi lại che giấu mọi cảm xúc. Hắn kiêng kỵ nó, sợ vận mệnh của nó sẽ xung khắc với mình, chỉ ước gì có thể loại bỏ mọi nguy cơ tiềm ẩn, vậy nên luôn để ý, quan sát, nói ra điều thích hợp nhất vào thời điểm đúng nhất để tăng địa vị của mình trong lòng nó.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ, vị trí của hắn đã trở nên quá quan trọng, đến hắn cũng không ngờ mối quan hệ của cả hai lại phát triển đến mức này. Giờ phút này, hắn không thể không thừa nhận rằng sau khi quan hệ vượt ranh giới, hắn không hề dỡ bỏ mọi cảnh giác, thế nên vẫn cẩn trọng như trước. Nhưng kể từ ba năm trước, cũng chính là lần Bộ Kinh Vân rơi xuống đáy vực, sau khi xác nhận tình cảm của mình, hắn gần như đã dỡ bỏ mọi hàng rào phòng bị. Bình thường lúc hai người ở bên nhau, hắn không muốn che giấu tâm tư, phỏng đoán suy nghĩ của Bộ Kinh Vân để đưa ra hành động và lời nói có lợi cho mình nhất nữa. Dù đây gần như là bản năng khắc vào tận xương tủy hắn, nhưng chỉ cần là con người sẽ có lúc cần thả lỏng. Nếu ở trước mặt người mình yêu cũng phải cẩn thận dè chừng rồi diễn kịch, thì đời người thật quá giả dối và nhàm chán.
Vậy nên, mỗi lời Lăng Ngạo Thiên nói với Bộ Kinh Vân đã có thêm nhiều suy nghĩ chân thật. Nếu là trước kia, hắn có thể ngay lập tức phân tích ra lý do khiến Bộ Kinh Vân nhất quyết đối đầu với Vô Danh, sau đấy công nhận và cổ vũ nó, đồng thời thể hiện sự đau lòng, yêu thương của mình. Nhưng ban nãy, hắn không hề do dự nói ra suy nghĩ chân thật nhất, đấy là đã không đánh lại thì cứ tạm thời tránh xung đột, dù đánh mất Tuyệt Thế Hảo Kiếm, chỉ c4n sau này lấy lại là được. Đây mới là sự tin tưởng và yêu thương chân chính.
Hắn hiểu cách nghĩ của Bộ Kinh Vân, nhưng không có nghĩa là muốn thấy nó bị thương. Lần này đúng là hắn đã tính sót, không lường trước việc Vô Danh sẽ đứng ra cản đường Bộ Kinh Vân. Hắn biết trong nguyên tác có đoạn này, nhưng cảm thấy mình và Vô Danh quen biết nhau nhiều năm như vậy, chắc đối phương sẽ nể mặt mình, không ra tay với Bộ Kinh Vân.
Thế nên hắn rất tức giận, không thèm giữ thể diện cho Vô Danh nữa. Kể cả sau này bày mưu tính kế cần đến ngươi, cần giữ quan hệ hòa hảo với ngươi, cũng không có nghĩa ta phải nhún nhường ngươi. Là chủ nhân hiện tại của thiên hạ, Lăng Ngạo Thiên cũng có niềm kiêu hãnh của mình. Mặc dù biết bỏ qua mâu thuẫn là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn lúc trước có thể cảm thấy nhịn cục tức này rất đáng giá, còn hắn bây giờ thì chưa chắc.
Hơn nữa, nhân chuyện lần này nói cho Vô Danh biết địa vị của Bộ Kinh Vân trong lòng mình cũng tốt. – Lăng Ngạo Thiên nghĩ bụng. Rồi sẽ có cơ hội hàn gắn quan hệ thôi… Vốn định tránh việc đó, nay xem ra… Làm Vân nhi bị thương thế này, chung quy vẫn phải trả giá chứ.
Lăng Ngạo Thiên đường đường là bang chủ Thiên Hạ Hội, nhưng về bản chất thì không phải người khoan dung độ lượng.
Sau đó, hắn vừa kiểm tra vết thương của Bộ Kinh Vân, vừa hỏi về những chuyện xảy ra trong thời gian qua.
“Phan Nhật Phi là cái thá gì mà dám nói như thế? Dù trong Thiên Hạ Hội có con nhóc U Nhược không hợp tính con, sư phụ vẫn đứng về phía con. Loại vớ vẩn đó mà cũng có tư cách phỉ báng thân phận của con sao?!” Lăng Ngạo Thiên cười khẩy, sau đấy nói với Bộ Kinh Vân bằng giọng ôn hòa: “Sư phụ sẽ giúp Vân nhi xả cục tức này. Chờ chúng ta về đến tổng đà, tiêu cục Triều Dương hay Phan Nhật Phi gì đấy đều không còn tồn tại nữa.”
Bộ Kinh Vân nhoẻn cười, đôi mắt đong đầy ý cười dịu dàng. Chỉ cần lẳng lặng nhìn sư phụ thế này thôi, nó đã thấy lòng mình được lấp đầy.
Hai người tiếp tục cười cười nói nói. Lăng Ngạo Thiên vừa giúp Bộ Kinh Vân xử lý vết thương vừa kể mấy chuyện nhẹ nhàng. Lúc sờ đến vết kiếm trên vai nó, hắn lại nghiến răng nghiến lợi: “Cái thằng nhóc Đoạn Lãng này… đã bảo nó là cứ diễn một chút thôi, cần gì phải ra tay nặng thế này?!” Xung quanh vết kiếm đâm còn có vết lửa thiêu, nhìn là biết do Hỏa Lân Kiếm gây ra.
Bộ Kinh Vân khựng lại một lúc rồi nói với giọng trầm trầm: “Đoạn Lãng… một thân một mình, e là sẽ gặp nguy hiểm…”
Lăng Ngạo Thiên vừa bôi thuốc cho nó vừa cười híp mắt: “Nhóc đó chính là cái loại đói đòn, nếu đã dám cho con một nhát kiếm thì cứ để nó chịu chút khổ sở đi.”
Bộ Kinh Vân nói với vẻ vừa vui vừa bất đắc dĩ: “Đế Thích Thiên… không dễ lừa…”
Băng bó cho nó xong, hắn cười khẽ, nói: “Tất nhiên Đế Thích Thiên không phải người dễ ứng phó. Thật ra ta đã gặp lão không chỉ một lần, chẳng qua lão không nhớ thôi.”
Bộ Kinh Vân nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
Hắn khoác bộ quần áo sạch sẽ để bên tay mình lên người nó, thản nhiên nói tiếp: “Ta trộm máu phượng hoàng từ nhà lão, chẳng qua tạm thời lão chưa phát hiện ra.”
Bộ Kinh Vân sửng sốt, ánh nhìn sắc lạnh loáng qua trong mắt, cất giọng lạnh tanh: “Lần trước lão khiến sư phụ bị thương?”
Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, vòng tay qua eo, để nó ngả vào lòng mình, “Đúng vậy… Lúc ấy ta còn kém xa trình độ bây giờ, chỉ đành jhmnche giấu tu vi, gắng gượng tiếp một chiêu của lão rồi nhảy xuống biển đào thoát. Chắc lão không nhận ra ta đâu, chỉ cho rằng ta là một mật thám đã bỏ mạng trong bụng cá.”
Giọng điệu Bộ Kinh Vân lạnh thấu xương, “Rồi sẽ có ngày phải giết kẻ này.”
“Tất nhiên rồi. Chừng nào lão còn chưa chết, chừng đó ta còn thấy đứng ngồi không yên. Một khi lão phát hiện máu phượng hoàng bị trộm, chúng ta chắc chắn sẽ đấu đến khi một bên chết mới thôi.”
Ý định giết chóc nhoáng lên trong mắt Bộ Kinh Vân, nhưng ngữ điệu lại chợt buồn rầu: “Thế Đoạn Lãng có tác dụng gì?”
Lăng Ngạo Thiên ngẩn ngơ, nhưng sau đấy bật cười, “Chắc chắn là có tác dụng rồi, còn tác dụng lớn hay nhỏ thì phải xem biểu hiện của nó… Nhưng chắc con không đến mức muốn tự mình đi thử chứ? Chưa nói đến việc hai ta trở mặt với nhau thế nào, một khi rời khỏi Thiên Hạ Hội không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể trở về, Vân nhi không nhớ ta sao?”
Bộ Kinh Vân hơi cúi đầu, “Tất nhiên là có… chỉ sợ nó làm hỏng việc của sư phụ thôi.”
Lăng Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ ngượng nghịu của nó, cúi đầu hôn khẽ lên góc trán, cười bảo: “Vân nhi thật đáng yêu. Nhưng con không phải lo, tâm tư Lãng nhi không hề đơn giản đâu, tính ra lại có mấy phần giống con trai ta.”
Bộ Kinh Vân hừ nhẹ, ngoảnh đầu đi, không nói gì.
Lăng Ngạo Thiên lại phì cười, không nhắc đến chuyện Đoạn Lãng nữa, kể những chuyện thú vị khác.
Trên đường đi, họ tạm dừng một lần để bổ sung lương thực và nước rồi không nghỉ ngơi thêm nữa, đi thẳng một mạch về Thiên Sơn.
Còn những kẻ có mắt không tròng muốn cướp Tuyệt Thế Hảo Kiếm, e là xương cốt cũng bị ám vệ biến thành tro rồi. Ám vệ còn báo rằng đã bắt được Kiếm Bần. Lăng Ngạo Thiên chỉ cười nhẹ, bảo họ áp giải gã về tổng đà rồi tính sau. Tên này học kiếm pháp của nhiều nhà, vẫn còn giá trị bóc lột, dù không hỏi ra cái gì thì cho gã làm tấm bia để Bộ Kinh Vân luyện kiếm cũng tốt.
Lúc sắp về đến Thiên Sơn, Lăng Ngạo Thiên bỗng nói với Bộ Kinh Vân: “Bây giờ bên cạnh Phong sư đệ của con có hai cô gái, một là Đệ Nhị Mộng, người kia là Lạc Tiên. Nếu con có tình cờ gặp riêng Lạc Tiên thì phải hết sức cẩn thận. Cô ta là đại đệ tử của Đế Thích Thiên, ngoại hiệu Thần Mẫu, công lực xem chừng trên cơ con.”
Mặt Bộ Kinh Vân lạnh tanh, “Để lại nhân vật cỡ ấy chẳng phải quá nguy hiểm sao?”
Lăng Ngạo Thiên vỗ lưng nó, ôn hòa nói: “Sư phụ sẽ cẩn thận. Giữ Thần Mẫu lại còn có chút tác dụng…” Hắn chợt đổi giọng, cười lạnh lùng: “Nhưng nếu ả ta dám làm ra chuyện gì không nên làm, ta sẽ khiến ả hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Bộ Kinh Vân nhẹ gật đầu, “Vân nhi sẽ cẩn thận đề phòng.”
“Thế thì tốt. Nhưng chắc giữa con và ả ta cũng chẳng có giao thiệp gì đâu. Nợ đào hoa của Phong sư đệ của con cũng lắm thật đấy, lại nhiều chủng loại. Con đừng có học theo nhé.”
Bộ Kinh Vân khựng lại, khẽ nhoẻn môi, giọng mang theo ý cười: “Nếu Đoạn Lãng có năng lực như sư phụ thì nợ đào hoa đã chẳng kịp nở.”
Thế là tiếng cười khoan khoái tràn ngập khoang xe. Xe ngựa vẫn bon bon trên đường l3n đỉnh núi.