Vì sự xuất hiện bất ngờ của Hàn Mặc Niên, khiến Thắng Nam bị trễ lịch trình đến Phượng Hoàng Cổ Trấn.
Trễ luôn cả đến Cát Thủ Nam Ninh.
Vì là đi theo tour của Triệu Phong, trễ giờ hẹn họ không thể đợi cô được, rất tiếc nhưng vẫn phải bấm bụng nhịn.
Hai ngày Hàn Mặc Niên không cho cô đi đâu cả, nếu có chỉ cho dạo phố đêm một lúc rồi quay lại tổ ấm ở khách sạn.
Thắng Nam khóc ròng, tức ần ận có, giận dỗi anh cũng có, nhưng chẳng được bao lâu cả, Hàn Mặc Niên chỉ cần kéo cô ôm vào lòng, hôn cô đến trời đất đảo điên thì trái tim yếu mềm của cô không còn muốn giận dỗi gì nữa.
“Em còn mệt, đừng đi xa, kẻo lại mệt thêm.” Anh tỉ tê bên tai cô, giọng rất thành khẩn, lại dịu dàng như nước.
Thế là Thắng Nam chấp thuận hai ngày ngoại trừ tối dạo phố đêm thì còn lại luôn ở trong phòng khách sạn cùng anh ủ ấm sắp mọc nấm lên đầu luôn.
Ngày thứ ba, Thắng Nam nói hết vốn hết lời với Hàn Mặc Niên, còn dùng hành động múa tay múa chân phụ hoạ, Hàn Mặc Niên nửa nghi ngờ nửa tin cô đã hết mệt mỏi sau vụ ân ái đó.
Xuất phát từ sự lo lắng thừa thải của Hàn Mặc Niên, nhưng thực ra anh rất quan tâm đến vấn đề này, còn lên baidu tra thông tin. Tuy nhiên, anh nghĩ sự đau đớn của cô ngày hôm đó khiến anh hơi hoảng loạn và cẩn thận hơn với sức khoẻ của cô. Hai ngày cho cô ở nhà tịnh dưỡng, lại khiến cô rầu nhưng anh vẫn kiên định với quyết định đó. Ai đời chỉ vừa ân ái đến sáng còn vật vã lại đòi đi chơi xa liền như thế, không được! Không tốt!
“Tin em đi, em rất khoẻ. Anh xem nè, anh nuôi em hai ngày mà béo tốt lên rồi đây này.” Sau đó là xà vào lòng anh, giọng cô nũng nịu có chút van nài: “Mặc Niên, cứ mãi ở trong phòng, em thấy ngột ngạt rồi, chúng ta ra ngoài đi thăm thú đây đó đi...”
Hàn Mặc Niên cũng mềm lòng, anh ôm cô thật chặt, ra cách giải quyết: “Ừm, cũng được. Nhưng ở Hồ Nam lạnh lẽo quá, nên đổi địa điểm nào đó mát mẻ và thời tiết ấm hơn để đi du lịch thôi.”
“Vậy... cũng được.” Thắng Nam dù tiếc vì không đến được Phượng Hoàng Cổ Trấn, nhưng cũng vui, dù sao Hàn Mặc Niên vẫn lo lắng cho cô, khiến cô vui còn không kịp nữa.
Từ hôm tối lần đầu tiên ân ái đó, anh không làm chuyện đó lần nào nữa, cô tất nhiên biết lý do, vì thấy cô đau nhức vào ngày hôm sau, nên anh cứ ám ảnh mãi việc này chăng?
Thế nên tìm một điểm du lịch khác, có khi lại là một dịp tốt để cô làm anh trở nên thích cô và hoà hợp... hơn.
Nghĩ đến đây thôi, cô vội vỗ hai má nóng bừng của mình.
Hàn Mặc Niên hiện tại đang ngồi trên sô pha đọc sách, khẽ đưa mắt liếc nhìn.
...
Chiều đến, hai người trả phòng và bắt taxi đến sân bay quốc tế Hồ Nam.
Thắng Nam chỉ ôm một chiếc balo bỏ lặt vặt quà kỷ niệm và những vật dụng cần thiết đem theo, còn Hàn Mặc Niên thì kéo một vali lớn.
Sau nửa tiếng làm thủ tục giấy tờ, hai người ngồi ở ghế chờ đến giờ bay.
Thắng Nam vừa uống một ngụm nước khoán vị trái cây, cô thắc mắc: “Anh đặt vé khi nào vậy? Em không thấy anh đem theo laptop mà?”
Đúng vậy, ngày còn ở Vũ Lăng Nguyên, Hàn Kiềm đã chuyển phát nhanh chiếc vali toàn quần áo đồ dùng cần thiết cho Hàn Mặc Niên, vì hôm đi tìm Thắng Nam, anh gấp gáp ra sân bay, không đem theo gì cả. Đến cả việc đi du lịch cùng cô cũng là vừa nghĩ đến rồi làm liền thôi.
Hàn Mặc Niên khoát tay qua thành ghế, bàn tay ôm lấy vai cô, kéo cô ngồi gần mình. Anh nhếch nửa miệng cười, “Anh trai anh đặt giúp.”
Cô ngạc nhiên, tuy chỉ hai giây rồi gật đầu như đã hiểu.
“Anh trai anh là người đã giúp anh nói chuyện cùng Lý An để moi thông tin từ em.”
“Haizz, em biết.” Khi gặp được Hàn Mặc Niên là cô đã biết chỉ có Lý An mới đưa thông tin từ cô cho anh ấy thôi.
Đợi một lúc, loa phát thanh thông báo chuyến bay đến Bali vào 5 giờ chiều, Thắng Nam liền được Hàn Mặc Niên nắm chặt tay, kéo về cửa soát vé.
“Mình đi Bali hả anh?” Thắng Nam kinh ngạc, nhìn tấm lưng mảnh khảnh lại rộng rãi kia buột miệng hỏi.
“Ở Bali có những quần đảo nhỏ, thiên nhiên nơi đó rất đẹp, em thích nơi có thiên nhiên thì chúng ta đi đến đó nghỉ ngơi.” Anh trả lời, vừa đưa vé cho người kiểm soát.
“Nhưng... ở trong nước cũng được mà anh?”
Anh nhìn cô, nở nụ cười như gió xuân, “Đi đây đó khám phá, như thế cũng rất tốt, có thể mở rộng tầm mắt.”
...
Khi bước lên khoang ghế ngồi máy bay mà không phải ghế ngồi, nói thẳng ra là giường đôi mới đúng, có cả bình nước nóng lạnh đặt trong một góc, TV mỏng để giải trí, một tủ gỗ mini để đựng đồ, hai chiếc gối nằm và một cái chăn to cùng màu gối, màu sắc ấm nóng vừa mắt. Thắng Nam kinh ngạc, miệng há to ra nhìn Hàn Mặc Niên.
Anh lại rất tự nhiên ngồi xuống nệm giường, kéo tay cô ngã nhào vào lòng anh. Vương tay, anh kéo cánh cửa tầm một mét lại, liền có không gian riêng cho mình và cô.
Anh ôm eo cô, khi cô quỳ hai chân trên giường, hai tay cô chống trên đôi vai anh, cúi xuống nhìn anh. Anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, nhướng mày kiếm, “Thích không?”
Cô vẫn còn mở to mắt nhìn anh, gật đầu rồi lại lắc đầu, dè chừng, “Vé đắt lắm hả anh?”
“Em thích là được, còn lại đừng quan tâm.” Anh yêu chìu nhéo má cô, sau đó là kéo thấp gáy cô xuống, môi anh chuẩn xác áp lên bờ môi mềm mọng của cô.
Cô dần mềm nhũng trong nụ hôn của anh, cả thân thể áp chặt vào anh tìm điểm tựa. Hơi thở bạc hà thơm mát vẫn quanh quẩn khoan miệng cô, khiến cô tê dại đi.
Anh càng siết chặt eo cô, nhếch một bên miệng cười gian xảo: “Anh không muốn cám ơn không như thế.”
Má Thắng Nam đỏ ửng lên, “Anh muốn như thế nào?”
Đôi mắt cô như sao trời, vừa tò mò mong đợi, lại có chút e dè. Cô vẫn vậy, vẫn rụt rè khi ở bên anh, dường như cô không có sự thoải mái tuyệt đối, có thể rời khỏi anh khi nào chẳng hay cũng không chừng.
Hàn Mặc Niên anh, lần đầu trong đời được yêu, được biết cảm xúc che chở người phụ nữ của mình ra sao, muốn chìm đắm mãi trong ngọt ngào này thế nào. Anh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, anh rất rõ tính cách mình đôi khi rất trẻ con, đôi khi lại quá cứng ngắt, anh rất sợ biểu lộ tính cách thật, có khi những ấn tượng lạnh lùng, trầm tính ban đầu anh tạo ra, sẽ khiến cô thất vọng. Làm sao được, một người đàn ông tất nhiên có lòng tự trọng và tự ái, có lòng tự tôn chứ. Anh cũng vậy thôi, anh vẫn muốn hoàn hảo trước mắt người phụ nữ của mình, khiến cô nhìn mình không thể rời mắt, khi ấy, anh mới có thể bình tĩnh mà không sợ hãi điều gì.
Tất cả là tại em, Thắng Nam! Em khiến anh trở nên lúc nào cũng thấp thỏm sợ hãi thế này.
Hàn Mặc Niên bỗng áp mặt vào ngực cô, anh cảm nhận mùi hương của cô thoang thoảng xung quanh, mới an lòng thở dài: “Đừng rời xa anh.”
Sao tự dưng anh lại như thế này? Đó là suy nghĩ lúc này của Thắng Nam. Nhưng làm sao đây, cô cứ cảm giác lúc này bỗng nhiên người đàn ông đang ôm cô yếu đuối quá đỗi...
Thắng Nam cay cay sống mũi, cô choàng tay ôm chặt anh lại, “Em hứa...” trừ khi anh không cần em nữa.
*
Máy bay cất cánh không bao lâu, Thắng Nam đã chui vào chăn ấm ngủ, Hàn Mặc Niên dựa lưng vào thành ngăn cách, một tay cầm sách, một tay vuốt ve tóc cô, hưởng thụ khoảng không gian riêng này.
Thắng Nam ngủ rất ngon, một giấc không mộng mị, một phần cũng vì thuốc chống ói Hàn Mặc Niên đã đưa trước cho cô, trong đó có thành phần an thần, cứ thế cô ngủ một mạch đến khi máy bay hạ cánh.
Mắt nhắm mắt mở, cô gục đầu trong lòng Hàn Mặc Niên ngồi trên taxi đến khách sạn đặt trước ở Kuala Lumpur.
Khi nhân viên bản xứ của khách sạn khiêng đồ vào phòng, Hàn Mặc Niên rút ra một tờ 100 đô nhét vào túi cậu nhân viên đen nhẻm, như tiền cám ơn. Sau đó quay lại nhìn Thắng Nam còn lờ đờ ngồi ở mép giường.
Anh thở dài, buồn cười. “Em đi tắm đi rồi hẳn ngủ tiếp.”
Thắng Nam gật gà gật gù tháo giày rồi đi thẳng vào phòng tắm. Anh nhìn theo tướng đi liêu xiêu của cô không khỏi cười khổ.
Một lúc sau, Thắng Nam bước ra với khuôn mặt khá tươi tỉnh. Cô mặc áo choàng tắm của khách sạn, rầu rĩ nhìn anh đang cầm điện thoại nhắn tin.
Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, đã 11 giờ đêm rồi. Liền thúc giục anh đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Anh hôn nhẹ vào trán cô, rất tuân lệnh bước vào phòng tắm.
Thắng Nam đợi lúc anh đang tắm, liền trốn vào một góc lấy quần áo ngủ ra thay, khi nãy trên người cô chỉ choàng áo tắm, còn bên trong có gì che chắn nên không quen. Khi mặc một bộ quần áo ngủ nhà tay dài, ống quần dài, cô mới yên tâm nằm xuống giường.
Cô lại thiếp đi khi nào không hay. Chỉ thấy lúc lâu sau, có người chạm vào thân thể cô, sau đó một bàn tay ấm nóng đặt lên eo, kéo cô vào lồng ngực ấm áp. Cô biết là ai nên chỉ nhoẻ miệng cười, động đậy vài cái tìm chỗ thoải mái, cứ thế vào mộng đẹp.
*
Ngày hôm sau, hai người lại đi thêm một chặng đường máy bay một tiếng đồng hồ đến sân bay Kuta, xong lại đến resort đặt trước nghỉ ngơi.
Thắng Nam mở cánh cửa phòng hướng ra biển bằng kính trong suốt, hai rèm màng bằng vải lụa trắng theo gió tung bay. Cô đứng ở tầng hai khách sạn của khu resot Paradise, gió lộng mát rượi đem theo mùi biển. Phía dưới chân cô là hồ bơi nhân tạo rộng lớn, được trang trí những hòn non bộ tuyệt đẹp, có cả đình nhỏ nhỏ vào ngồi nghỉ mát, lát đát vài du khách đang đi đi lại lại rất vui vẻ. Cô ngước nhìn biển đảo xa xa, cảm thán đây mới chính là thiên đường thật sự.
Không khỏi hào hứng, cô gian rộng hai tay, như muốn ôm cả hình ảnh này vào lòng.
Bỗng nhiên, từ phía sau có người ôm eo cô lại, nghiên đầu một bên hôn vào tai cô, khiến cô nhột nhột rụt người lại, bật cười khúc khích.
Biết là Hàn Mặc Niên, Thắng Nam càng cười tươi, “Em chưa từng nghĩ có thể đến được nơi xinh đẹp như thế này.”
Lúc này, cô như con én nhỏ tìm thấy bến bờ của mình, cười đến sắc xuân rạng rỡ.
Hàn Mặc Niên rất hài lòng khi Thắng Nam vui vẻ như vậy, anh lại hôn vào má cô, dịu dàng lên tiếng: “Chỉ mới bắt đầu thôi. Chúng ta còn mười ngày khám phá đảo Bali này.”
“Mười ngày? Công việc của anh thì sao?” Thắng Nam ngỡ ngàng, cô không muốn anh vì mình mà bỏ bê công việc đâu.
“Không sao, anh được nghỉ phép dưới sự cho phép của cấp trên mà.” Hàn Mặc Niên cười cười, rồi anh nhìn thẳng ra ngoài khơi xa, lại thở dài, giọng trầm đi: “Cũng lâu lắm rồi anh mới cho phép mình nghỉ ngơi.”
Hình như là trước năm 17 tuổi.
Thắng Nam xoay người lại, ôm chầm lấy Hàn Mặc Niên, ngửi mùi gió biển thoang thoảng của áo anh, nhỏ nhẹ cô nói: “Mặc Niên, từ nay về sau, nếu cần em, em sẽ luôn xuất hiện.”
Càng ngày, Hàn Mặc Niên không thể chống đỡ nổi với những lời đường mật ngọt ngào của Thắng Nam nữa, ví dụ như lúc này, trái tim anh sắt đá mấy cũng vì câu nói của cô mà mềm hẳn đi.
Anh bế cô lên trong sự hiện diện của gió trời ở một đất nước khác, khiến cô vừa bất ngờ cũng bất lực, anh xoay cô mấy vòng, tiếng chuông gió ngân vang như tạo ra một điệu nhạc jaz nhẹ nhàng, theo đó tiếng cười trong trẻo của cô phối hợp trở thành một giai điệu vui tai.
Cho đến khi hô hấp của cô dần mất nhịp điệu, cô nhìn anh, anh mới hoảng hồn ngừng lại vì thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, bế cô đến chiếc ghế bằng mây bên cạnh ngồi xuống, còn anh nửa ngồi nửa quỳ đối diện, khuôn mặt tái mét.
“Nam...” Cổ họng anh nghẹn lại, không thể nói nên lời. Anh xém hại cô rồi, trời đất!
Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở mình lại, đặt một tay ngay ngực trái mình như thể tự trấn an, đau lòng nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, cô dùng tay còn lại, vuốt nhẹ trên hàng mày kiếm đang cau chặt vì lo lắng kia, trêu ghẹo: “Xem kìa, cau lại rồi.”
Giọng cô có hơi mất điều chỉnh, tuy nhiên hơi thở có thể gọi là bình thường, khuôn mặt cũng phiếm lên sắc hồng, anh mới thở phào, áp bàn tay của cô lên má mình, giọng như lạc đi: “Anh xin lỗi.”
Cô lắc đầu, “Em chỉ khó thở một chút, không phải lên cơn suyễn đâu mà...”
“Nhưng anh vẫn sợ.” Anh dứt khoát nói, “Sợ, anh rất sợ! Lỡ như... lỡ như không có anh bên cạnh, em một lần nữa lại lên cơn suyễn, thì biết phải làm sao?”
“Ngày trước em vẫn đem theo thuốc bên mình, huống chi bác sĩ Doãn chữa bệnh cho em rất giỏi, từ lúc gặp anh ấy đến bây giờ, em chỉ có hai lần lên cơn thôi. Mặc Niên, em sẽ khỏi bệnh, anh đừng lo.”
Cô cảm nhận rất rõ, bàn tay anh đang nắm lấy tay cô run rẩy, thực sự là đang run rẩy. Có gì đó ứ nghẹn ở cổ cô, rất lâu không thể mấp máy thành lời.
Bên ngoài, tiếng chuông gió vẫn ngân vang, rèm lụa trắng phấp phới theo gió, bầu trời ngã nắng về trưa, chẳng còn nghe tiếng vọng nô đùa từ dưới bể bơi khách sạn nữa.
Rất lâu, Hàn Mặc Niên cất giọng trầm khàn, có một chút kiềm nén lại nhưng những lời anh nói như là lời khẩn cầu khiến Thắng Nam thất thần.
“Nam, anh không cần biết ngày trước em ra sao, hiện tại, sống vì mình, vì anh được không?