Thắng Nam chợt giật mình tỉnh giấc do nghe tiếng cửa phòng đóng lại, cô muốn lắng nghe thêm nhưng căn phòng bỗng lại trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Cô vội chạy ra xem xem, nhưng bóng dáng Hàn Mặc Niên biến mất, xoay mấy vòng tìm Đông tìm Tây cũng không thấy anh. Cô hốt hoảng, nhưng một lúc sau hít thở sâu trấn tĩnh lại đầu óc, trở lại phòng ngủ, ôm đầu gối co ro lại.
Cô mím môi, bần thần.
Cô nhìn đồng hồ bên tủ giường, kỳ lạ, chỉ vừa hơn 7 giờ sáng thôi, anh đi đâu?
Mọi lần đều luôn đợi cô thức giấc và đi đâu thì cũng dắt cô theo, chưa từng rời cô nửa bước, nay vì chuyện gì anh còn không thèm nói cô biết, liền đi mất.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ khiến cô sợ hãi.
Cứ thế, cô chết chìm trong nỗi khiếp sợ đó.
...
Tầm hai mươi phút sau, Thắng Nam nghe tiếng mở cửa rồi đóng sầm lại, cô vụt chạy ra huyền quan, liền nhìn thấy người đàn ông của mình tinh tươm trong áo thun và quần sọt màu trời, khuôn mặt còn hơi ửng hồng, ánh mắt anh nhìn cô lúc này có chút ngây ngô.
“Anh đã đi đâu?” Cô vội vàng chạy lại ôm anh không chút do dự, hờn dỗi hỏi.
Trái tim anh đập nhanh một nhịp, choàng tay qua ôm lấy cô, anh giải thích: “Anh đến bệnh viện.”
Cô giật mình, phản xạ lùi ra sau một bước, đối mặt cùng anh, sau đó nhìn đến nhìn lui cả cơ thể anh mấy lượt, mới bàng hoàng hỏi: “Anh bị bệnh gì? Tâm lý chưa hết sao?”
Đưa tay sờ mũi, anh ngó Đông rồi ngó Tây, sau đó móc từ trong túi quần ra một túi đen nhỏ, cười cười với cô: “Anh mua cái này...”
Cô nhận từ tay anh túi giấy màu đen nhỏ đó, mở ra bên trong là một hộp hình chữ nhật hẹp dài có một cái chung nhỏ nhô lên, trên bìa hộp chi chích chữ tiếng Anh và Malaysia. Cô không hiểu lại ngẩng đầu lên nhìn anh, “Đây là cái gì?”
Nhìn cô ngờ nghệch như vậy, anh cười khổ. Bèn trả lời: “Que thử thai.”
“Que.. que thử thai?” Cô thất kinh, xém làm rớt hộp que thử thai xuống đất.
Anh lại sờ mũi, không nén được hạnh phúc, “Anh nghĩ, em có em bé rồi.”
Thắng Nam á khẩu, trái tim cũng đập thình thịch liên hồi, muốn lên huyết áp luôn.
“Làm sao anh biết được? Hôm qua... em đã giải thích rằng do em ăn quá no, nên... nên không tiêu thôi.”
Khuôn mặt anh nghiêm túc hẳn đi, khiến Thắng Nam thót tim, “Nam, từ khi phát sinh ra quan hệ, chúng ta không có phòng ngừa.”
Làm sao mà phòng ngừa được?! Chuyện phát sinh ra quan hệ với cô cũng là chuyện bất ngờ, anh không sử dụng bao cao su, còn cô, cũng chưa uống thuốc ngừa, cứ thế đã hơn một tuần lễ rồi, chắc có rồi nhỉ? Anh đã hỏi kỹ với cô y tá bán thuốc và nhận được cái gật đầu rất mạnh từ cô ta chắc như đinh đóng cột!
Thắng Nam bần thần nhớ lại, quả là... hai người chẳng có kế hoạch phòng ngừa gì cả. Cô còn chẳng biết thuốc ngừa thai hình thù ra sao, hay cái bao bọc dưới.. dưới đó của đàn ông như thế nào nữa mà...
Cô rối rít, hai má nóng ran, dậm chân: “Làm... làm sao đây?”
“Thai, thai, thai.” Cô rối quá chẳng còn biết nói gì hết, trong đầu chỉ còn hiện chữ “thai”.
Anh nắm lấy hai tay cô, cho cô đứng yên lại, liền cười ôn hoà: “Có thì chúng ta nuôi, được không em?”
Mắt đẹt mắt tròn nhìn anh, cô mấp máy môi mãi không nói thành lời. Có thai? Cô chưa từng nghĩ có một sinh linh bé bỏng trong bụng mình bao giờ. Mặc dù Hàn Mặc Niên bây giờ nói yêu cô rồi, nhưng như thế có quá sớm không?
Không phải cô không muốn có em bé, chỉ là... nhanh quá trở tay không kịp.
Không nghe được câu trả lời từ phía cô, anh cảm nhận có tảng đá bỗng nhiên đè nặng xuống người, cổ họng khô rát, “Em... không muốn có con với anh sao?”
Thắng Nam ngẩng đầu nhìn anh, thấy khuôn mặt anh trở lại vẻ lạnh lùng thường có, khiến cô không quen. Cô vội vàng phân bua: “Không có, không có.”
“Chứ tại sao, khuôn mặt ưu sầu của em là sao?” Anh nắm chặt tay cô, bóp mạnh. “Nam, đừng làm anh sợ. Nếu chúng ta thực sự có con, anh sẽ không để em bỏ nó đi.”
Quá đỗi chân thành và nghiêm túc, anh làm cô xúc động không thôi. Cái siết tay của anh đau, nhưng khi nhìn tâm tư anh hoảng loạn vì nghĩ cô không muốn có con của anh thì càng làm tim cô đau hơn. Cô cắn môi, lâu mới nói: “Em lo, chúng ta... chỉ vừa bắt đầu chưa lâu, sợ không... đủ chân thành...” giọng cô càng lúc càng nhỏ như muỗi kêu.
Thì ra cô lo việc này, Hàn Mặc Niên có chút nhẹ nhõm, tuy thế nỗi lo lắng chưa nguôi. Cũng đúng, anh và cô chỉ vừa bắt đầu chính thức quen nhau thôi, cô lo xa cũng không sai.
Nếu như cô biết được anh và cô là duyên tiền kiếp thì sao nhỉ? Chắc chắn là cô sẽ không tin nổi. Nên bây giờ, anh phải khiến cô tin tưởng mình, tin tưởng tình cảm này.
“Em không tin tưởng anh sao?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, “Không có, em rất tin tưởng anh.”
Anh hài lòng, nắm tay cô, hỏi tiếp: “Vậy em có tin tưởng rằng chúng ta sẽ hạnh phúc về sau không?”
Cô chần chừ.
Nhưng rồi, đôi mắt kiên định lại nhìn anh, “Em tin.”
“Vậy được rồi.” Anh cười, cúi xuống hôn vào môi cô như thưởng cho cô vì sự thành thật.
...
Thắng Nam nghe lời chỉ dẫn tỉ mẫn của Hàn Mặc Niên đến độ thuộc lòng từng câu từng chữ anh mới chịu buông tha cho cô vào toilet “tiến hành thí nghiệm”.
Nhìn đến vật dụng thử nghiệm, Thắng Nam thở dài, trong đó vẫn có chút hồi hộp.
Tầm mười phút sau.
Hàn Mặc Niên chỉ đứng im lặng ngoài cánh cửa, anh dựa lưng suy nghĩ xem nên thể hiện tình cảm ra sao để Thắng Nam không lo sợ mối tình giữa hai người dễ hợp cũng dễ tan. Anh không thể nói cho cô biết về chuyện tiền kiếp được, chắc chắn cô sẽ nghĩ nó hoang đường, thế kỷ 21 rồi, chuyện tình yêu tam kiếp nghe sao giống phim truyền hình quá.
Có khi cô lại bảo anh nói như vậy chẳng qua vì muốn cô tin tình cảm anh bằng miệng thôi.
Cùng lúc cánh cửa mở ra, Thắng Nam liền đưa que thử đến trước mặt anh.
“Em đã bảo rồi anh không chịu tin.” Cô bĩu môi.
Hàn Mặc Niên cau mày nhận lấy, nhìn mấy lượt que thử cũng chỉ hiện một vạch.
“Hay que này bị hư rồi?” Anh lầm bầm.
Cô dở khóc dở cười nói: “Hôm qua do em ăn nhiều dimsum nên không tiêu, anh đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Hàn Mặc Niên im lặng, không nói gì.
...
Ở một góc độ khác.
Cô y tá A gặp người bạn đến giao ca liền đưa sổ sách, không quên tám chuyện ngoài giờ nghỉ.
Y tá A: “Hôm nay mình gặp một người rất kỳ lạ. Đẹp trai và đậm chất Á Đông, như minh tinh điện ảnh vậy đó, có điều tính cách hơi kỳ quái.”
Y tá B cười, tò mò hỏi: “Kỳ quái làm sao?”
Y tá A suy nghĩ lại cuộc trò chuyện buổi sáng, sau đó nói chậm rãi: “Đi mua que thử thai cho vợ, mình có hỏi vu vơ rằng sao không mua ở ngoài tiệm thuốc cho tiện, anh ta đốp chát lại rằng không tin tưởng nên vào bệnh viện mua.”
Ngỡ ngàng, y tá B nín thinh.
“Anh ta nói tiếng Anh chứ không nói tiếng địa phương mình, có lẽ là khách du lịch. Kỳ lạ là ở chổ còn chạy vào phòng khám khoa nhi để hỏi bác sĩ Khan tường tận về vấn đề an dưỡng thai nữa đấy, khiến bác sĩ Khan đổ cả mồ hôi hột.”
Nhún vai, y tá B ký giấy vào sổ sách thay ca, nói: “Chắc là lần đầu tiên lên chức bố.”
“Anh ta còn hỏi bác sĩ Khan liên tục mấy câu như là: Que này sẽ xác định đúng một trăm phần trăm chứ? Chỉ cần một que thôi à? Chắc chắn là trúng một trăm phần trăm phải không? Quan hệ sau bảy ngày sẽ có kết quả? Đại loại như vậy, mình đứng bên ngoài còn thấy khổ ải cho bác sĩ Khan với anh chồng trẻ này.”
“Mình chưa từng thấy ai kích động như vậy cả, ha ha đây là lần đầu tiên được nghe đó.” Y tá B nghe đến không nhịn được tiếng cười, sau đó bổ sung thêm: “Nhưng rất đáng yêu, thời này còn ai được như người chồng cậu kể đâu chứ.”
Gật đầu, y tá A cũng nghĩ thấy vậy, “Lúc ra đóng tiền nhận thuốc còn hỏi lại mình những câu hỏi như hỏi bác sĩ Khan, phía sau lưng anh ta, có hơn bốn người đợi nhận thuốc, mình phải gật đầu như đồng tình để anh ta đi nhanh, chứ không bị ăn mắng không chừng.”
Y tá B nghe hết câu chuyện, cảm thán vô cùng: “Chà... chuyến này cậu có lỗi với anh ta rồi, vừa quan hệ sau bảy ngày vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm đâu ha ha.”
“Anh ta nói vợ mình tối hôm qua nôn ói.” Y tá A phản bác lại.
“Chà... vậy... cái này quả thật trông cậy vào que thử rồi.” Y tá B gật gù.
...
Hàn Mặc Niên vứt que thử vào thùng rác, khuôn mặt vẫn hầm hầm.
Thắng Nam đứng bên ngoài, nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của anh không khỏi buồn rầu, nhưng cũng thấy có chút buồn cười.
Nhìn xem xem, anh lại lộ ra tính cách trẻ con của mình rồi. Chỉ thoáng qua cái chau mày, mím môi, khuôn mặt tượng trưng cho sự chán nãn.
Những tâm trạng của anh, cũng làm cô nhìn thôi đã thấy ưng mắt. Người đâu làm gì cũng đẹp!
Khi anh đang quay lưng nhặt lại hộp giấy đó trên giường, cô bỗng nhiên đi đến rồi choàng tay qua ôm anh từ đằng sau.
“Niên, anh buồn sao?” Cô thỏ thẻ.
Anh nắm lấy đôi tay cô, cái mát lạnh chạm vào da thịt nóng hổi của cô, làm anh trở nên thấy ấm áp, anh thở dài: “Không hẳn là vậy.”
Sao tự dưng Thắng Nam thấy hụt hẫng, giọng trở nên có chút giận dỗi: “Tại sao lại là không hẳn?”
“Thua keo này bày keo khác.” Anh nói.
“Hả?” Cô giật mình, trái tim đập như trống. Cô rút tay ra khỏi người anh, không ngờ một tay chậm chạp của cô bị anh nắm lấy lại.
Cô thống khổ, giãy giụa: “Buông em ra đi! Anh là đồ lưu manh!”
Anh bật cười, quay người lại nhìn cô, đôi mắt anh thâm sâu khó lường, khoé môi cũng nhếch lên đường cong nửa miệng cô đã từng thấy lúc hai người chưa thực sự ở cùng nhau.
“Ngốc! Trêu em thôi.”
Anh bỗng dưng cúi xuống, nhắm vào môi cô, nghiên đầu hôn chuẩn xác.